Bệnh Chữa Rồi

Chương 12

"...... Gia, người không biết sau khi người mất tích chúng ta lo lắng cho người đến cỡ nào, tìm một ngày lại một ngày, biết được ngươi muốn trở về, xem sao, xem ánh trăng để canh giữ ở cổng, ruột gan dứt khoát đứt thành từng khúc, cơm nước không màng, không muốn sống, chỉ muốn chết......" Lảm nhảm linh tinh khóc ra nước mắt

"Muốn sống cũng không được a!"

Lăng Hi oa tại trước cửa sổ sát đất, ngây ngốc nhìn ra bên ngoài.

Husky nhẹ bẫng xem bọn hắn liếc nhìn, chạy đến cách bọn họ một góc xa nhất, quỳ rạp trên mặt đất thống khổ lấy móng vuốt che đầu, nghe lảm nhảm ngôn ngữ có tính công kích hơn một giờ, cả hắn và cẩu đều phát bực, dứt khoát hận không thể cắn nàng hai cái.

Đúng, còn thêm tiểu hài tử, cắn xong lại đánh một trận, bằng không thật khó tiêu mối hận trong lòng.

Hắn tuy không bị rót thuốc, thanh tỉnh thấy toàn bộ quá trình chính mình bị đưa vào trại an dưỡng, đây là một địa phương mà hắn vẫn thường nghe qua, nhất thời chỉ cảm thấy tiền đồ càng thêm u ám, đầu hà tâm* đều có.

*ý muốn gieo mình xuống sông tự tử

Lăng Hi không có chú ý nó, mà là ngồi ở trong một đống quần lót nhỏ đủ mọi màu sắc, lẳng lặng tự hỏi, tự tính toán chuyện về sau.

Việc đã đến nước này, chỉ có thể thông qua Đặng Văn Hoằng liên hệ gia gia, bất quá xung quanh không có lúc nào là không được một đám tùy tùng vây quanh, phải đợi đến thời điểm Đặng Văn Hoằng trực ban lại tìm cơ hội.

Hắn âm thầm làm tốt quyết định, nghe tiểu lảm nhảm nhắc nhở thời giam tản bộ đã đến, mí mắt đều không nâng một chút, dù sao hắn đã có chủ ý, không muốn ra ngoài nữa.

Lảm nhảm sớm liền bị hắn không nhìn quen, cứ niệm liên tục, bất tri bất giác liền đến giữa trưa.

Nghỉ trưa khi phòng ngủ dị thường náo nhiệt.

Làm người đầu tiên thành công chạy trốn khỏi trại an dưỡng từ khi thành lập đến nay, tất cả mọi người nhịn không được lại gần khung cửa chiêm ngưỡng tiểu hài tử một chút, bọn họ vốn tưởng rằng tiểu hài tử thực bớt lo, còn vụng trộm hâm mộ qua tùy tùng của hắn, ai ngờ tiểu hài tử đúng là không lên tiếng thì thôi, nhất minh kinh nhân chủ*

*Có ý chỉ lời nói và việc làm khiến người ta kinh ngạc. Nay thường dùng để ví người bình thường chẳng chẳng có tiếng tăm gì, những bỗng nhiên có hàng động khiến mọi người phải kinh ngạc.

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Sử ký-Hoạt kê liệt truyện".

Thời Xuân Thu Chiến Quốc, Tề Uy Vương lên ngôi vua vào lúc 13 tuổi. Trong ba năm sau khi làm vua, ông suốt ngày ăn chơi không hề quan tâm tới việc nước. Các nước Hàn, Triệu, Ngụy đã nhân cơ hội này thôn tính nhiều vùng đất đai của nước Tề, các đại thần trong triều đều vô cùng lo lắng, nhưng đều không ai dám khuyên can nhà vua. Bấy giờ trong triều có đại thần tên là Quách Vu Kinh rất có năng khiếu về mặt dùng ẩn ngữ và viết sớ tâu. Một hôm, ông vào cung nói với Tề Uy Vương rằng: "Hiện có một con chim khủng lồ đang đậu trên nóc cung điện của nước Tề. Tuy đã ba năm rồi mà nó vẫn không hề cất cánh bay và hót lên một tiếng. Đại vương có biết vì sao không?". Tề Uy Vương biết đây có ý ám chỉ mình bèn nói rằng: "Đó không phải là con chim bình thường, nó đã không bay thì thôi, mà đã bay thì có thể xuyên qua vạn tầng mây, kêu một tiếng là có thể làm kinh động cả thiênh hạ". Từ đó, Tề Uy Vương không còm đắm mình trong tửu sắc nữa, mà dốc sức chuyên tâm việc nước, nhà vua triệu gặp 72 huyện lệnh trong cả nước, thưởng cho người có công, phạt kẻ có tội, đồng thời áp dụng một loạt biện pháp phát triển sản xuất, tăng cường lực lượng quân đội. Ít lâu sau, nước Tề trở nên dân giàu nước mạnh, nhà vua khởi binh đánh bại nước Ngụy, thu hồi đất đai bị lấn chiếm. Từ đó, nước Tề luôn là một cường quốc trong suốt 37 năm Tề Uy Vương tại vị.

Cho dù là đánh bậy đánh bạ

leo lên được xe vận tải, hắn cũng vô tình mà làm thành chuyện lớn! Nếu không phải mắc chứng tự kỉ thì tốt biết mấy, thật muốn đi xin kí tên a......

Mọi người yên lặng yy, tiếp tục sùng bái mù quáng. Đặng Văn Hoằng cười tủm tỉm đứng ở bên cạnh.

Không có ai chi tiết thuật lại cho hắn chuyện đưa Lăng Bắc trở về, chỉ nói là trùng hợp phát hiện, tuy rằng trại an dưỡng có vài người thông minh đối với chuyện này có thái độ hoài nghi, cho rằng tiểu hài tử có vấn đề, nhưng đại bộ phận có cảm giác là trùng hợp như cũ. Hắn tự nhiên sẽ không vạch trần, có hứng trí ở một bên xem hí

Mọi người cảm khái một trận, bỗng nhiên có người hỏi

"Đợi đã, hắn là mắc chứng tự phong bế, cho nên chúng ta đi vào một chút cũng không có vấn đề...... ha?"

Còn thừa mấy người trầm mặc hai giây, nhất thời cả đám chạy như điên vào phòng.

Lăng Hi quét mắt qua thấy nhóm người này cẩn thận nhìn sang đây nhìn trái nhìn phải, còn thuận tiện cùng hắn chụp ảnh, lười phản ứng bọn họ, mặt không chút thay đổi cúi đầu ăn cơm, đồng thời bên tai nghe các loại đối thoại.

"Các ngươi nhìn hắn thiệt là ngoan a, bởi vậy nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài"

"Đúng vậy, chuyện này dứt khoát có thể tải vào sử sách của trại an dưỡng"

"Ân...... ta thao, nơi này có cả Husky"

"Nơi nào? Mẹ nó, có Husky nha!"

Một đám người rầm rập chạy qua chà đạp Husky, người sau rống giận hai tiếng, tìm kiếm khe hở chạy ra đi, vài phút sau lại chạy trở về, hơn nữa lại kéo đến một đám người.

Lăng Hi "......"

Giọng người trong lúc hỗn loạn vang dội một hai tiếng chó sủa xa lạ, sau đó liền biến thành kêu rên, thanh âm của mọi người lại liên tiếp vang lên.

"Cai đệt đây là tiểu thổ cẩu* của Vương gia, nó như thế nào lại ở đây, mau tóm lấy, đừng làm cho chúng nó đánh nhau, bằng không chúng ta đều phải chết"

*Gg đại thúc bảo đây là một loại côn trùng dạng ve sầu và gọi là chó đất =)))) ta quyết định sẽ để nguyên, ai biết thì góp ý giúp ta a~~~

"Không được, chậm mất rồi, Vương gia đến"

"Moẹ nó con chó hoang này, ngươi dám khi dễ cẩu của bổn vương"

"Vương gia bớt giận a"

"Làm sao mà bớt giận? Mau lôi nó ra đánh cho bổn vương!"

Husky "Gâu gâu gâu gâu gâu~!"

Tiểu thổ cẩu "Ngao ô ngao ô ngao ô ngao ô ngao ô~!"

Lăng Hi ngồi ở trên giường bưng bát, ngây ngốc nắm muỗng hoạt hình nhỏ, dùng dư quang nhìn theo một đám bệnh thần kinh cộng thêm hai con chó điên từ bên này chạy đến bên kia, lại từ bên kia chạy đến bên này, trong lúc chạy còn kèm theo một ít lảm nhảm

"Các ngươi dám đạp quần lót nhỏ của ta, ta muốn cùng các ngươi liều mạng"

Tiếng khóc thất thanh vang lên, hắn không khỏi nhắm chặt mắt, trầm mặc hít một hơi.

Đặng Văn Hoằng nghiêng người dựa vào khung cửa, thoáng nhìn thần sắc của tiểu hài tử, cười đến cả người đều đang run.

Hắn khống chế cho chính mình không cười ra tiếng, khẽ ho khan hai cái, đang chuẩn bị đem những người này đuổi đi ra ngoài, chỉ nghe phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ, liền quay đầu lại, ánh mắt nháy mắt lập tức muốn rớt ra.

Thẩm Huyền, nhị công tử tập đoàn Thẩm thị, bởi thường sống ở nước ngoài, cho nên C thị rất nhiều người đều không biết hắn, bất quá Đặng Văn Hoằng thời điểm lúc trước vẫn còn là ảnh đế nhận thức không ít người, tin tức tự nhiên tương đối linh thông.

Hắn biết vị này thiếu gia năng lực rất mạnh, căn bản không cần người nhà hỗ trợ, học xong đại học liền chính mình cùng bạn học thành lập một công ty trò chơi, hơn nữa kinh doanh phi thường tốt, hiện tại người trẻ tuổi chơi mấy trò chơi đang hot đều là do công ty của bọn họ tạo ra.

Nghe nói đoạn thời gia trước thiếu gia này về nước trừ việc chuẩn bị cho công ty loại hình tiến quân cổ phong thi đấu với trò chơi nước ngoài, còn có ý phát triển sang thị trường điện ảnh, mà bằng tầm ảnh hưởng của Thẩm gia tại C thị, tiền đồ của công ty ai cũng có thể đoán được.

Đặng Văn Hoằng tuy rằng biết là Thẩm Huyền đưa tiểu hài tử trở về, lại không nghĩ rằng vỏn vẹn qua đi vài giờ, vị này thiếu gia lại tới nữa, hắn nhưng không cho rằng Thẩm thiếu gia lại là người nhàn rỗi như vậy.

"Ngươi khoẻ không?"

Đặng Văn Hoằng đem đủ loại phỏng đoán trong lòng áp chế lại, cười tủm tỉm hỏi

"Đến xem chúng ta à?"

Thẩm Huyền ừ một tiếng, gõ vào cửa phòng, ý bảo những người này đều đi

Thời điểm hắn không cười khí thế trên người bỗng nhiên rất mạnh, mọi người lập tức ào ào rời đi.

Phòng trở nên im lặng, trên thảm phân tán rất nhiều quần lót nhỏ, phong cảnh như vậy, quả thật vô cùng thê thảm.

Thẩm Huyền nén cười, trở tay đóng cửa, nhìn về phía tiểu hài tử trên giường

Lăng Hi sớm đã buông đồ ăn xuống, hiện tại đang chùi miệng, hắn cũng không thèm nhìn tới người nào đó, đá đá Husky vừa rồi lui vào trong chăn, khiến nó lăn ra đây.

Husky nghẹn một bụng hỏa, đặc biệt muốn cắn người, nhưng ngẫm lại cái cấp bậc biến thái của tiểu hài tử này, nó đành nhẫn, nhảy xuống đi tìm địa phương khác, nhìn theo Thẩm Huyền đang đi tới bên giường. Thẩm Huyền buông mắt nhìn chằm chằm tiểu hài tử

"Có cái gì muốn hỏi?"

Lăng Hi mắt điếc tai ngơ, chỉ đơn giản thu thập tốt đồ ăn, bưng đặt ở cạnh cửa, rồi đặt nó bên đầu giường, đi phòng tắm rửa tay, trở về nằm ngủ một giấc thật ngon. Thẩm Huyền nhướn mi

"Như thế nào lại không muốn nói? Ta đáp ứng qua sẽ giúp ngươi gặp mặt gia gia thì sẽ không nuốt lời, nhưng ngươi gia gia gần nhất rất bận, phải qua hai ngày."

Lăng Hi bình tĩnh nhắm mắt, hoàn toàn không nhìn hắn.

Thẩm Huyền thầm nói một tiếng khó hầu hạ, đang muốn kiên nhẫn nói thêm hai câu, nghe tiếng chuông di động bỗng nhiên vang lên, cầm ra nhìn nhìn, phát hiện là Lăng gia đại thiếu, liền ấn trò chuyện

"Được, ta lập tức đến."

Hắn cuối cùng chỉ xem tiểu hài tử một chút, xoay người rời đi, lên xe sau gõ gõ tay lái, tìm đến hảo hữu cho hắn số điện thoại của thầy thuốc, y đem tình huống giản lược trong quá khứ của tiểu hài tử nói ra

Thầy thuốc hỏi "Hài tử tính cách thế nào?"

"Quái gở"

Thẩm Huyền đưa ra kết luận ngắn gọn, rõ ràng có thể nói nhưng cũng không để ý tới ai, trong ánh mắt chỉ có hắn ca.

"Chuyện ngài băn khoăn không phải không có đạo lý." Thầy thuốc nói

"Giống hiện tại một ít con một nếu nghe nói cha mẹ muốn song bào thai, có cũng sẽ làm ra rất nhiều chuyện cực đoan, hài tử kia không bằng hữu, người mà hắn có thể đặt trong lòng cũng sẽ ít, về sau nếu ca của hắn đối xử với tiểu hài tử khác thân cận hơn đối với hắn, hắn rất có khả năng sẽ không thể chấp nhận."

Thẩm Huyền không nói tỉ mỉ cụ thể phỏng đoán của chính mình, cũng chưa nói tiểu hài tử tính cách so với những gì hắn hình dung được lại càng cực đoan, bất quá nếu thầy thuốc cho là như vậy, dù cho tiểu hài tử đối Lăng Hi là cái gì cảm tình, y cho rằng nếu không thay đổi, sau nằy chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề

Hắn hỏi

"Có biện pháp nào?"

"Hắn còn nhỏ, thường xuyên dẫn hắn nhận thức một ít bằng hữu, quan tâm hắn thật nhiều, khiến hắn hiểu rõ là hắn không cần sợ ca ca đối xử tốt với tiểu hài tử khác, cũng sẽ vẫn thích hắn như vậy."

Thẩm Huyền ừ một tiếng, hàn huyên vài câu, cắt đứt điện thoại đi cùng Lăng đại thiếu gặp mặt.

Lăng đại thiếu luôn luôn tùy tính, hoàn toàn không suy nghĩ gì nhiều, chỉ biết là hắn giúp Thẩm Huyền tìm đến tiểu hài tử, cho nên y muốn thỉnh hắn ăn cơm.

Lăng đại thiếu vỗ vai hắn

"Lần này làm phiền ngươi nhiều rồi, đến, ta kính ngươi một ly!"

Thẩm Huyền cùng hắn chạm cốc, đặc biệt bình tĩnh

"Được ". Lăng đại thiếu một ngụm uống cạn

"Nghe nói công ty của ngươi muốn làm về điện ảnh?"

"Chuyện này đã được quyết định". Thẩm Huyền nhìn hắn

"Ngươi có ý tưởng?"

Vị này thiếu gia này là Lăng gia một đóa kì ba, làm việc tùy tính mà làm, chỉ để ý đồ mình thích, từ lâu đã nói không muốn kế thừa tập đoàn Lăng thị, mà là bắt đầu nghiên cứu pháp thuật của Lăng gia trong truyền thuyết, sau này đối với ngành điện ảnh sinh ra hứng thú, học đại học khoa đạo diễn, làm mấy việc lặt vặt suốt nửa năm tại trường quay, bỗng nhiên mê trình diễn hí, lại chạy nửa năm đóng vai quần chúng, người bên ngoài chỉ nghĩ rằng hắn là một nhân vật nhỏ, căn bản không rõ ràng hắn là Lăng gia thiếu gia. Lăng đại thiếu gật đầu

"Ta muốn quay một bộ phim nhân sinh trung đệ nhất phim, kịch bản đã có."

Thẩm Huyền đối với hắn có bao nhiêu năng lực thì vẫn là tán thành, tiếp tục cùng hắn nói chuyện.

"Thực ra nhân vật chính ta càng xem trọng ảnh đế, đáng tiếc a~" Lăng đại thiếu nói ngay lập tức

"Đúng, trên mạng chỉ cần nhìn cái bài báo về hắn, có khả năng hắn đã đã xuyên việt"

Thẩm Huyền biết hắn thực mê tín tin vào chuyện quỷ thần, liền thuận miệng ứng phó

"Thật vậy à."

"Ân, ta cảm giác rất đáng tin," Lăng đại thiếu lật ra một bài báo

"Ngươi xem."

Thẩm Huyền quét mắt nhìn, chỉ thấy bài báo viết vài tiêu đề

"Liều chết phổ cập thông tin của bệnh viện Thần Ái, nam thần của chúng ta nhất định còn sống!"

Chính văn là có liên quan đến đủ loại tin đồn của bệnh viện Thần Ái, đại ý là rất nhiều bệnh nhân nói chính mình là người khác sau đó biến thành bỗng dưng mất trí nhớ, sau đó tính tình đại biến, cho nên rất có khả năng là xuyên việt. Bài báo phát biểu sau phản ứng nhiệt liệt, một đám người cùng

"Thiệt có đạo lý, ta có học trưởng đem chính mình đưa vào bệnh viện Thần Ái, tỉnh lại sau liền nói là sát thủ, bị kéo đến bệnh viện tâm thần, còn có học trưởng nguyên bản là theo củ nghĩa vô thần, từ bị chậu hoa rơi xuống đầu đưa vào Thần Ái bệnh viện, hắn thế nhưng bắt đầu bán bùa!"

Cư dân mạng tựa hồ gợi ra ý tưởng mới, liền điên cuồng nêu ví dụ, nào là

"Quải khoa nghiêm trọng bỗng nhiên biến thiên mới"

"Thất tình bỗng nhiên tìm bạn trai" Vân vân và vân vân. Có một số mgười cả giận nói

"Lại là những loại báo bệnh viện Thần Ái này, đều bởi vì các ngươi đoán mò, ta bạn trai trong một năm liên tục không gián đoạn chạy đi bệnh viện kia, hoàn toàn cái gì cũng đều không có phát sinh a?!"

"Chính là, rõ ràng đây là bài báo tưởng nhớ nam thần, các ngươi không muốn làm nữa sao?"

Phía dưới một đám người cãi nhau đến túi bụi, Thẩm Huyền thu hồi ánh mắt, theo bản năng muốn cười, lúc này lại mạnh nhớ tới một sự kiện, lập tức buông ly.

Lăng đại thiếu ngẩn ra "Làm sao?"

"Ta có điểm việc gấp, ngày sau lại cùng ngươi hảo hảo trò chuyện." Thẩm Huyền nói đứng rồi đứng lên, nhanh chóng rời đi.
Bình Luận (0)
Comment