Bệnh Độc Thân

Chương 44

Khi tiết mục văn nghệ trên sân khấu vừa mới bắt đầu, Đỗ Trì mặc âu phục màu đen đến hội cựu sinh viên.

Bộ âu phục cắt may khéo léo khiến cơ thể hắn càng thêm nổi bật, so với lúc mang dép lào đi dạo, quả như hai người khác nhau.

Hướng Mân là người đầu tiên vẫy tay với Đỗ Trì: “Chỗ này!”

Ngoại trừ Đỗ Trì ra, ba người Hướng Mặc đã ngồi ở bàn tròn. Dựa theo quan hệ thân sơ, Hướng Mân ngồi giữa, Hướng Mặc và Đỗ Bân ngồi ở hai bên, bàn tròn to cũng chưa đầy chỗ, lúc này bên cạnh Hướng Mặc với Đỗ Bân đều có chỗ trống.

Đỗ Trì trực tiếp đi đến bên cạnh Hướng Mặc ngồi xuống.

“Chuyện gì đây, dì với bố cháu là bạn cùng trường ạ?”

Cách hai mẹ con Hướng Mặc, Đỗ Bân tức giận nói: “Anh còn biết tôi là bố anh cơ đấy?”

Trường hợp bây giờ, hơi giống như bố mẹ hai bên gặp mặt. Nếu Hướng Mặc ngồi bên cạnh mẹ, vậy Đỗ Trì phải ngồi bên bố hắn mới đúng.

Nhưng Đỗ Trì lại không để ý, thay Hướng Mặc trải khăn ăn: “Đều là người một nhà cả, không nên nói chuyện hai nhà.”

Đỗ Bân trừng mắt nhìn ‘đứa con bất hiếu’, nghẹn không nói nên lời.

Hướng Mặc hơi buồn cười, anh biết Đỗ Trì đang khó chịu thái độ của bố hắn ngày hôm qua, nhưng thật ra Hướng Mặc không để trong lòng, giờ xem ra, vị bố Đỗ này không khó ở chung lắm.

“Không ngờ lại trùng hợp vậy đó.” Hướng Mân rõ ràng là người có tâm trạng tốt nhất trong số họ, “Chị cứ nói sao Đỗ Trì lại hợp mắt chị thế, ra là con của em.”

“Chứ gì nữa, không có em, sao nó ưu tú vậy được?”

Hướng Mặc mím môi, đè nén ý cười bên miệng, dùng khuỷu tay thọc Đỗ Trì, nhỏ giọng nói: “Nghe chưa, còn không mau cảm ơn bố em?”

Đỗ Trì cũng hạ giọng nói: “Bố em thích mèo khen mèo dài đuôi.”

“À,” Hướng Mặc nói thêm, “Bố em không giống như trong tưởng tượng của anh.”

Đỗ Trì: “Sao lại không giống?”

Hướng Mặc; “Không lạnh lùng như bữa cơm hôm qua.”

Đỗ Trì: “Em nói với anh rồi mà, bố là người rất mâu thuẫn.”

Hai người lớn ở một bên ôn chuyện, hai đứa trẻ lại đang thì thầm, đúng là hơi có bầu không khí gia đình.

“Cháu biết gì không? Tiểu Hướng.” Đỗ Bân bỗng gọi Hướng Mặc, “Mẹ cháu năm đó là hoa khôi trường đấy, người theo đuổi chị ấy xếp dài ra đến cổng trường cơ.”

“Nào được như vậy?” Hướng Mân cười khanh khách nói.

Mấy chuyện này Hướng Mặc đều biết, trong số những người theo đuổi mẹ anh không thiếu người vừa đẹp vừa giàu, nhưng cuối cùng Hướng Mân lại chọn một chàng trai nghèo có tài hoa, cũng chính là bố Hướng Mặc.

Hai người không đi xa được, bởi vì Hướng Mân theo đuổi sự lãng mạn, không muốn bị chuyện nhỏ nhặt trong nhà trói buộc, bố Hướng Mặc không thể cho bà cuộc sống bà muốn, hai người đành lựa chọn dừng lại.

“Sở dĩ bác có thể trở thành bạn tốt của mẹ cháu,” Đỗ Bân dùng ngón trỏ gõ mép bàn ăn, kéo lại suy nghĩ của Hướng Mặc, “Là bởi vì bác không có ý nghĩ không yên phận nào về chị.”

“Thôi đi người ơi.” Hướng Mân nhướng mày nói, “Là ai nói chuyện với chị mà đỏ mặt ấy nhể?”

“Thế phải cẩn thận giải thích từ ‘ý nghĩ không yên phận’ mới được.” Đỗ Bân nghiêm túc nói, “Thích tiền bối, muốn theo đuổi chị, đây là ý nghĩ không yên phận. Có hai yếu tố cấu thành, một là thích, hai là muốn theo đuổi. Về ý không yên phận, có thể hiểu là không thích, không muốn theo đuổi, hoặc cũng có thể nói, thích, nhưng biết không thể theo đuổi được, vì vậy không theo.”

Không hổ là người tốt nghiệp khoa tiếng Trung, rất giỏi tỉa tót câu chữ.

“Bố là loại thứ hai à?” Đỗ Trì tiếp lời.

“Đúng vậy, có ai lại không thích chị chứ?” Đỗ Bân hào phóng thừa nhận, “Cởi mở lại xinh đẹp.”

“Em đừng nói nữa, hên em không theo đuổi chị, bằng không chúng ta không thể trở thành bạn bè.” Hướng Mân cười nói.

Hướng Mặc nghe hai người nói chuyện, vốn anh chỉ nghe cho vui, nhưng nghe đến đây anh bỗng phát hiện, đây không chỉ đơn giản là nói chuyện.

Hướng Mân cũng là người tốt nghiệp khoa tiếng Trung, độ nhạy cảm với chữ viết và lời nói rất cao. Bà như đang nói về những chuyện năm đó, nhưng cũng như đang nói về bây giờ: Em đừng có theo đuổi chị đấy.

Dựa theo sự hiểu biết của Hướng Mặc về Hướng Mân, chắc chắn bà sẽ không ở bên Đỗ Bân. Bởi nếu bà muốn yêu, ít ra sẽ là những người đàn ông đang xếp hàng, chưa đến lượt Đỗ Bân – người ít khi liên lạc.

Mà Đỗ Bân cũng không ý có này, chỉ nghe ông nói: “Nữ thần mãi là nữ thần, vì đuổi không kịp. Nếu có thể đuổi kịp, sao còn được gọi là nữ thần?”

“Nhưng con trai em đã đuổi kịp con trai chị.” Hướng Mân nâng ly rượu vang đỏ lên, tự nhiên chuyển đề tài.

“Đây cũng là duyên phận.” Đỗ Bân cảm khái thở dài một hơi, cụng ly với Hướng Mân, hai người vui vẻ nói chuyện về hai hậu bối.

Không lâu sau, trên sân khấu tổ chức một trò chơi nhỏ. Hướng Mân kéo Đỗ Bân lên sân khấu, còn Hướng Mặc với Đỗ Trì thì ngồi ở dưới cổ vũ hai người.

Một đám người trung niên bốn năm mươi tuổi, chơi trò đánh trống truyền hoa rất vui vẻ, cũng rất nhộn nhịp.

Hướng Mặc và Đỗ Trì vỗ tay theo nhịp điệu tiếng trống, nhưng vỗ vỗ, ánh mắt Đỗ Trì rời khỏi sân khấu, nói với Hướng Mặc: “Tự dưng em nhớ tới chuyện mẹ từng nói với em.”

“Hử?” Hướng Mặc cũng dừng động tác vỗ tay.

“Mẹ nói mẹ biết mình không phải người bố thích nhất.”

Hướng Mặc nhướng mày: “Không phải em muốn nói họ ly hôn vì mẹ anh chứ?”

“Không phải, nghĩ gì đâu không.” Đỗ Trì nói, “Ý em là bố chọn mẹ, không phải vì thích mẹ nhất, mà bởi vì mẹ hợp để kết hôn.”

“Ra là thế.” Hướng Mặc bỗng hiểu, kết hôn có rất nhiều chuyện phải suy nghĩ, bất kể nam hay nữ, người có thể ổn định sống qua ngày mới là lựa chọn tốt nhất.

Xem ra, dù Đỗ Bân muốn tìm một người bạn đời, chắc chắc sẽ không suy xét tới Hướng Mân.

Giống như những lời dì Chu nói ngày hôm đó, trong mối quan hệ lâu dài, làm bạn quan trọng hơn tình yêu.

“Đúng rồi, mẹ em trông thế nào?” Hướng Mặc hơi tò mò.

“Cũng rất xinh đẹp.” Đỗ trì nói xong lấy di động ra, “Em cho anh xem mẹ và dượng.”

Đỗ Trì mở vòng bạn bè của mẹ hắn, chọn mấy tấm hành gửi cho Hướng Mặc, tiện xem cùng nhau.

Điện thoại đặt trên bàn theo đó rung vài cái, màn hình hiện lên thông báo WeChat, ‘chồng’ đã gửi vài bức hình.

Đôi mắt chú chó lớn lập tức sáng lên, lấy điện thoại Hướng Mặc, hỏi: “Anh sửa khi nào đây?”

“Trả lại cho anh.” Hướng Mặc muốn lấy điện thoại về, lại bị Đỗ Trì ngăn lại.

“Biệt danh anh cũng đã đổi rồi,” Đỗ Trì không thèm để ý có nhiều người lớn còn đang ngồi, để trống một bàn tay ôm Hướng Mặc vào trong ngực, “Mau gọi nghe xem nào.”

Giờ còn phải gọi? Đó là tự hạn chế trên giường.

“Đừng nháo.” Hướng Mặc cuối cùng cũng lấy điện thoại về, mở WeChat ra xem, quả nhiên đúng như lời Đỗ Trì nói, mẹ hắn rất xinh đẹp.

“Cô bé này là ai?” Hướng Mặc chỉ vào cô bé trong ảnh trạc tuổi Triệu Tiểu Kiều.

“Em gái em.” Đỗ Trì nói, “Con gái của mẹ và dượng.”

“Em còn có em gái?” Đây chính là chuyện Hướng Mặc rất hâm mộ, anh thích nói chuyện với Triệu Tiểu Kiều, bởi vì anh muốn có một cô em gái.

“Không thân lắm, nhưng quan hệ cũng được,” Đỗ Trì nói, “Bé em còn khiến người ta đau đầu hơn Triệu Tiểu Kiều nhiều.”

Tâm trạng của Hướng Mặc bỗng hơi vi diệu, tựa hồ có rất nhiều điều đáng để khám phá đang chờ anh ở tương lai. Anh lập một nhóm trò chuyện nhóm ba người, nói với Đỗ Trì: “Đưa bố em vào luôn.”

Nếu muốn đi thật lâu, vậy phải dùng hết khả năng liên lạc càng nhiều càng tốt.

Đỗ Trì hiểu ý Hướng Mặc, sau khi kéo Đỗ Bân vào nhóm chat, đổi tên thành ‘người một nhà’.

Lại là một ngày cuối tuần, phòng tranh Phương Hoà.

Trước đây phòng tranh vốn yên ắng nay trở nên sôi động hẳn lên, ngay cả khi đi vệ sinh, cũng có thể gặp rất nhiều phóng viên báo đài đeo máy ảnh.

Những đồ vật nhỏ đặt trong phòng tắm vẫn phối hợp với chủ đề của ngày hôm nay, có những dòng chữ thần kỳ bằng xương có hình dạng kỳ lạ, và cũng có những kẻ xấu xa bí mật thăm dò đằng sau tấm gương.

Hướng Mặc rửa tay, đang chuẩn bị rời đi, người bên cạnh đột nhiên gọi anh lại: “Ôi, anh là Hướng Mặc phải không? Anh có thể tham gia cuộc phỏng vấn ngắn không ạ?”

Còn chưa kịp từ chối, người nọ lại tiếp tục hỏi: “Sao anh lại tổ chức triển lãm tranh với buổi họp báo Bút Mặc tạo chữ? Phòng vẽ Bút Mặc của anh có quan hệ gì với Bút Mặc tạo chữ vậy?”

Hướng Mặc lễ phép mỉm cười, từ chối nói: “Sau khi kết thúc buổi họp báo rồi nói tiếp.”

Ra khỏi phòng vệ sinh, những bức tranh treo trên tường đều là tác phẩm của Hướng Mặc.

Cuối cùng triển lãm vẫn mở ở phòng tranh Phương Hoà, những bức tranh Hướng Mặc đắc ý, đều được nhân viên mượn về trưng bày.

Chỉ khác với triển lãm tranh lần trước, tác phẩm chính của triển lãm lần này được thay thế bằng tác phẩm <Dục vọng thiên sứ>. Hướng Mặc nhìn từ xa, thấy rất nhiều người vây xem bức tranh ở giữa sảnh, có người chụp ảnh, có người nghị luận.

Lúc này dưới tầng vang lên giọng nói dùng microphone nói chuyện, Hướng Mặc đi từ tầng hai xuống tầng một, chỉ thấy trong đại sảnh chật kín người, Đỗ Trì mang một bộ trang phục thoải mái đứng trên bục, chuẩn bị bắt đầu phát biểu buổi họp báo của mình.

Tổ chức triển lãm tranh với buổi họp báo là ý của Đỗ Bân.

Mấy ngày cuối tuần gần đây, phòng tranh Phương Hoà đều đã được đặt trước, nếu mở triển lãm tranh vào các ngày trong tuần, vậy người xem chắc chắn rất ít.

Bản thân Hướng Mặc thấy không sao, vốn anh không muốn làm hoành tráng, nhưng Đỗ Bân không đồng ý, ông đặc biệt đi tìm hiểu Hướng Mặc, cảm thấy chủ đề ‘sống lại’ với ‘cuộc sống mới’ của Đỗ Trì khá giống nhau, liền quyết định để hai người tổ chức cùng ngày.

Rất giống tác phong của Đỗ Bân.

Đỗ Trì từng nói, sau khi hắn đoạt giải, bố hắn cũng vậy, ông hấp ta hấp tấp mở phòng làm việc cho hắn.

Giờ Hướng Mặc cũng nhận được đãi ngộ này, một khi Đỗ Bân coi anh là người nhà, vậy chuyện của anh, Đỗ Bân cũng sẽ tự tay làm lấy.

“Vậy,” Đỗ Trì trên sân khấu gõ microphone, sau khi xác nhận âm thanh vẫn ổn, nói với người xem dưới khán đài, “Chào mừng mọi người đến triển lãm tranh của người yêu tôi, và buổi họp báo phòng làm việc của tôi.”

Dưới đài im lặng một giây, ngay sau đó nổ ra cuộc bàn tán: “Hắn nói gì cơ? Ai là người yêu của hắn?”
Bình Luận (0)
Comment