Bệnh Hay Quên

Chương 34

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Nhưng mà nếu anh không nhịn được mà hôn em ... thì có được không??"

Hôn cái mông anh!

Ninh Sơ đau đầu thả một túi bánh bao trẻ em vào trong xe, nhìn gương mặt của Yến Hoài, phức tạp nói: "Yến Hoài, anh nghĩ cái gì vậy? Chúng ta không có quan hệ, anh không thể tuỳ tiện hôn tôi bừa bãi. "

"Đều giống nhau cả mà." Yến Hoài rất bất mãn.

"Giống con khỉ nhà anh, tôi hôn nhóc ấy vì nó quá đáng yêu."

"Anh cũng có lí do mà," Yến Hoài đột nhiên quay lại, đúng lúc môi anh chạm nhẹ vào vào vành tai của hắn, lập tức rời đi ngay sau đó, "Em đáng yêu hơn Cầu Cầu."

Sau tai giống như bị một cơn gió thoảng qua, gương mặt Ninh Sơ lập tức đỏ bừng, nghiến răng véo lấy eo anh: "Yến Hoài! Đồ lưu manh!"

"Anh nhột, cưng à?" Người đứng thẳng như tường thành không cho người đối diện chút phòng bị, sắc mặt không đổi nhéo mạnh eo anh, xoẹt trên làn da mịn màng, đầu ngón tay có chút nóng bỏng trêu chọc nhéo nhẹ một cái .

"..." Vành tai Ninh Sơ đỏ rực như máu chảy.

"Hôn đi! Hôn đi!" Nhân chứng Yến Tranh Vũ phấn khích giơ hai tay lên hét lên.

Ninh Sơ nhanh như chớp rút tay về , ho khan vài tiếng: "Không hề hôn, không thể hôn nha, Cầu Cầu không được nói bậy, khụ khụ..."

"Hôn đi! Ách, muốn hôn ... em hôn!"

Yến Hoài một bên vỗ lưng Ninh Sơ, một bên bế Yến Cầu Cầu lên không trung rồi dí lại trước mặt anh, ngữ khí nhẹ nhàng: "Hôn móng heo của anh đi, Yến Tranh Vũ, em bốn tuổi rồi, không được la hét nơi công cộng, nếu còn tiếp tục thì nhịn cơm đi. "

"..." Ninh Sơ nói nhỏ, "Tại sao bà ấy lại dám đem Cầu Cầu cho anh chăm sóc chứ, tôi luôn cảm thấy anh một giây tiếp theo sẽ ngược đãi nó."

"Anh chưa bao giờ một mình chăm sóc nó ", Yến Hoài đáp " Chắc bà ấy biết có em ở đây nên anh sẽ không dám làm gì nó. "

Đề tài bị vịn lên người hắn, Ninh Sơ nhất thời nghẹn lại, giả vờ như không nghe thấy gì, không buồn trả lời, sờ sờ mũi, ném lung tung các nguyên liệu nấu ăn vào xe.

Hắn ở một mình nên không mấy khi nấu cơm, Yến Hoài cũng vậy. Gia vị ở nhà ít đến đáng thương, ngoại trừ các loại sủi cảo, nước tương, giấm, hành lá, gừng, tỏi và vừng mỗi thứ đều cần một chút.

Sau khi chọn xong đồ, quay đầu lại liền phát hiện Yến Hoài đã biến đi đâu mất từ khi nào, chỉ còn Yến Cầu Cầu đang ngồi trong xe đẩy vô cùng ngoan ngoãn, nhìn hắn với đôi mắt trong veo sạch sẽ đang chớp chớp.

"... Anh Yến Hoài đi đâu rồi?"

Yến Cầu Cầu ngón tay nhỏ chỉ lung tung: "Anh Hoài..."

Ninh Sơ cười cười, sờ sờ đầu của nhóc, nhẹ giọng nói: "Đi nào, đi tìm anh trai hư của em."

Đi loanh quanh khu đồ ăn vặt vài vòng cũng không thấy ai, cuối cùng cũng tìm được Yến Hoài ở khu thịt sống.

Người đàn ông mặc áo khoác màu xám đen đang xắn tay áo lên và chọc vào miếng xương sườn với gương mặt nghiêm túc, bà dì bán hàng trong siêu thị đeo tạp dề trước mặt anh đang chào hàng.

Bức tranh không tương xứng, nhưng nó hài hòa một cách khó hiểu.

Đứng cách đó vài bước, Ninh Sơ lặng lẽ nhìn chằm chằm bóng dáng nghiêm túc kia, có chút xuất thần, thẳng cho đến khi Cầu Cầu kêu lên "Anh ơi", hắn mới chợt tỉnh táo lại, nhìn Yến Hoài quay đầu lại sau khi nghe tiếng gọi.

Ánh mắt anh quét qua khuôn mặt của hắn, cau mày, đặt thanh sườn xuống rồi đi tới: "Làm sao thế? Sắc mặt em không tốt lắm? Mệt à?"

Ninh Sơ nhìn anh chằm chằm, sau đó chậm rãi gật đầu, "Một chút, anh đang làm gì vậy?"

"Anh muốn mua một ít xương sườn về nấu canh cho em. Chỉ ăn sủi cảo không thôi không đủ dinh dưỡng." Yến Hoài lo lắng cho thân thể của hắn, anh giơ tay còn lại chưa chạm vào thịt lên, thoải mái xoa nhẹ gáy Ninh Sơ, liền không bị cự tuyệt.

"Bên kia không có nguyên liệu?" Ninh Sơ nuốt xuống lời nói ngang ngạnh 'không cần', lúc này, da cổ phía sau được ôn nhu cọ xát khiến hắn thả lỏng một phần, cũng không có tâm lý bài xích hay né tránh, trực tiếp thả lỏng

"Trông không tươi lắm."

Vân vê đầu ngón tay, Yến Hoài cũng đè lại ý muốn hôn xuống người nào đó trong lòng, chậm giọng nói: "Anh mua nhanh thôi, đứng đây chờ anh nhé."

Ninh Sơ vốn đang có thái độ mềm mỏng lại gần như có thể khơi dậy tất cả du͙ƈ vọиɠ tàn nhẫn cùng hung ác trong lòng anh, liền phải đè nén xuống.

Ninh Sơ gật gật đầu, nhìn anh quay trở lại mặc cả xong với dì bán hàng liền mang theo hai túi sườn đã chặt trở lại.

Thiếu niên thanh lãnh ngày xưa giờ đây đã trở nên khí chất hơn rất nhiều, có thể phân biệt rất rõ khi anh ấy hoà trong đám đông. Ninh Sơ ánh mắt giật giật, cúi đầu móc sợi tóc trên đầu Cầu Cầu, dùng đầu ngón tay chơi đùa, trong lòng nổi lên một trận ngứa ngáy.

Yến Hoài bước lại nhìn một cái: "Thích nghịch tóc hả? Nắm tóc anh này, Yến Tranh Vũ lúc sinh ra đã ít tóc. Kéo nhiều quá, cẩn thận trước ba mươi tuổi sẽ thành lão hói đấy."

"..."

Nhìn đôi mắt vô tội của Yến Cầu Cầu, Ninh Sơ không khỏi mỉa mai: "Anh đối xử với em trai mình tốt quá."

"Ừ, tốt mà," Yến Hoài cười đến không thể giải thích được, "Em gọi anh một tiếng ca, anh liền tốt cho em xem."

"... Em trai mà tôi đang nói là Cầu Cầu." Ninh Sơ vô vọng bĩu môi một cái, đẩy xe bước ra ngoài.

"Đợi anh."

Yến Hoài thoải mái nắm đoạt lấy chiếc xe từ tay hắn, ngón tay út vô tình móc vào nhau, mềm mại quấn lấy, ôn nhu mà lưu luyến.

Ninh Sơ nhanh chóng rút tay về, mím môi, không biết có phải vì trong siêu thị quá nóng hay không, hắn đầu bắt đầu cảm thấy nóng, lại có điểm khó thở.

"... Tai của em đỏ quá."

Nghe Yến Hoài thì thầm, Ninh Sơ đột nhiên cảm thấy như hình ảnh hồi cấp ba của Yến Hoài đang đánh lừa mình, hắn không thể cưỡng lại bầu không khí ái muội đầy ngọt ngào này.

Gương mặt của tiểu Yến Hoài dán lên cơ thể là một tổng tài

Nhiều lần, sự bối rối của hắn đã được phóng đại lên bằng cách này, Ninh Sơ trở về nhà của Yến Hoài trong trạng thái im lặng đầy xấu hổ như .

Mặc dù chỉ cách anh một tầng nhưng đây là lần đầu tiên hắn bước vào nhà của Yến Hoài.

Trang trí tân trang rất đơn giản và phóng khoáng, nhưng hầu như đều là màu đen, trắng và xám kết hợp với nhau trông vô cùng lạnh lẽo, không có nhân khí hay sự đụng chạm của con người. Ngay cả khi bật hệ thống sưởi, hắn vẫn không cảm thấy ấm áp nhiều hơn là bao.

Phòng bếp không nhiễm một hạt bụi, nhìn ra được Yến Hoài chưa từng đặt chân vào đây.

Ninh Sơ nhìn một lúc, cảm thấy việc làm cơm vẫn có chút mạo hiểm, nhưng Yến Hoài như cũ vẫn rất bình tĩnh, sau khi hắn cùng Cầu Cầu ra khỏi bếp liền tự mình mân mê.

Tần Uyển đã cử người đến trước khi họ quay lại. Trừ bỏ một ít đồ chơi của Yến Tranh Vũ, sữa bột, hộp đồ ăn nhanh, v.v., bà ấy còn gửi cho Yến Hoài một chiếc giường trẻ em màu trắng tinh đặt trong phòng ngủ của đã trải sẵn chăn cùng đủ kiểu dáng đồ chơi mềm để Yến Cầu Cầu có thể ngủ bất cứ lúc nào.

"Búp bê kìa - thật nhiều nha ..."

Bé con vô cùng thích thú khi nhìn thấy búp bê ngoài cửa, chân ngắn chạy lon ton, hò reo thích thú, Ninh Sơ không ngăn được, đành phải đi theo vào.

Rèm cửa không được mở ra, trên bàn vẫn còn một mảnh hương trầm, trong phòng còn lưu lại mùi tuyết tùng rõ ràng.

Có một ít kẹo sữa con thỏ trắng trên đầu giường, nhưng hắn biết Yến Hoài không thích ăn chúng, trước đều mua cho hắn, cũng không biết tại sao đến bây giờ vẫn còn mua lại.

Hắn bóc một viên, nhét nó vào miệng lúc Cầu Cầu không chú ý.

Quay đầu lại, gia nhân đang đứng dựa vào cửa, đôi mắt đen nhìn hắn ý cười.

"... Khụ khụ khụ!"

"Ăn từ từ thôi, anh không tranh với em đâu." Yến Hoài đi tới, vỗ vỗ lưng hắn, nửa ôm người vào lòng.

"Hừ! Anh thật độc ..."

Con thỏ trắng nhanh chóng tan ra, Ninh Sơ chưa nhai ngấu nghiến nuốt chửng vào bụng, ho sặc sụa vài cái rồi đẩy Yến Hoài ra.

Nhưng tay hắn vô lực, chân lại bị vấp, lùi về phía sau để trốn liền không để ý mà ngã xuống giường.

"Ai--!"

Cơ thể áp sát quá gần, Yến Hoài bị hắn kéo tới ngã cùng, vòng tay ôm eo hắn chống ở bên cạnh.

Chiếc chăn bông bị đè xuống, cơ thể Ninh Sơ hơi chìm vào trong, giống như đang bị bao bọc.

Không biết là chủ ý nhất thời hay đã dự tính trước, Yến Hoài phản ứng rất nhanh, hai người trên dưới ngẩng đầu nhìn nhau, chưa kịp nhìn mặt, Yến Hoài đã cúi đầu hôn sâu lên môi hắn.

(Nhấn mạnh lại nhá[email protected]@@ Ninh Sơ là TOP (CÔNG), Yến Hoài là BOT (THỤ)

NGHIÊM CẤM MỌI HÀNH VI ĐỔI CHỖ

Xin cảm ơn!!!!)

Mềm mại nóng bỏng, trong lòng nóng như bỏng ngô đang nổ "bôm bốp".

Khe hở nhỏ giữa đôi môi bị cạy ra mạnh mẽ, đầu lưỡi Yến Hoài chui tọt vào, giống như một cơn bão nhanh chóng cuốn đi nước đường trắng đục ngọt ngào còn sót lại trong miệng, rồi cướp đi từng tia không khí bên trong.

Ninh Sơ chưa kịp bình phục cơn choáng váng đã bị nụ hôn sâu đột ngột làm cho càng thêm choáng váng, sự mềm mại trong miệng khiến đại não run lên, đầu lưỡi nhẹ nhàng nuốt lấy.

Gường trẻ em vang lên một chợt rung lắc, hắn đột nhiên run lên.

0o0

Dùng sức đẩy Yến Hoài ra, cổ tay Ninh Sơ đau đến co quắp: "Yến Hoài, đừng có quá đà!"

Thứ ngọt ngào mềm mại trong miệng đột nhiên biến mất, Yến Hoài hơi đứng lên, cảm giác tim đến sắp nổ tung trong lồng ngực, nhìn người trên giường thở hổn hển, đôi môi đỏ mọng, hung hăng siết chặt ngón tay, ánh mắt tối sầm lại. .

Anh thừa nhận rằng bản thân thực sự cố ý ép sát đối phương lúc ngã xuống, nhưng khoảnh khắc nụ hôn rơi xuống, linh hồn anh kêu gào trong sung sương, bản tính chiếm hữu dần khiến anh mất khống chế.

"Oa, a oa ..." ở trên giường nhìn bọ họ đầy thâm thuý "Ngã rồi! Anh bị ngã rồi!! "

Bé tí vậy mà đã biết hóng chuyện bát quái à!

Yến Hoài nghiêng đầu, hất cằm về phía Yến Cầu Cầu: "Nhớ kĩ cho anh, đây là hậu quả của không được ăn no nên mới bị ngã đó, cho nên sau này em phải để cho anh được ăn no đã, hiểu chưa?"(=)))

"Dạ!"

Ninh Sơ "..."

"Khụ khụ" Yến Hoài quay đầu lại, xoa xoa lông mày ho khan, "Cái này là của anh, nhịn không được muốn ăn kẹo của chính mình cũng không sao đúng không?"

"???"

Tôi cướp đồ của anh sao?

"... Yến Hoài, anh giỏi lắm!"

(*可真有你的: Thật chỉ có mình bạn :)))kiểu chọc ngoáy 1 chút, kiểu như, thật chỉ có mình mày như vậy, trên thế giới có mình bạn như thế by fb Ngô Thảo Anny)Bệnh hay quên - Chương 34 Chỉ ăn kẹo

Bình Luận (0)
Comment