Bệnh Hay Quên

Chương 43

Tại sao Ninh Khiết lại ở đây?

Hắn quan sát kỹ một lúc, nhận ra cô ta đang bồi một người uống rượu.

Không có người phục vụ riêng trong bữa tiệc này, chắc họ đã mời một số phụ nữ hoặc đàn ông dung mạo ưa nhìn, từng người từng người ăn mặc hoa hoè lộng lẫy, bưng khay xen kẽ trong đám người phục vụ khách nhân.

Ninh Khiết có lẽ là một trong số đó.

Hiện trường càng ngày càng có nhiều người vui chơi, nhận vài cái liếc mắt đưa tình, hắn cũng không quan tâm, ngồi trên sô pha nhìn đi chỗ khác.

Dương Tuệ nghe điện thoại, hướng mặt ra ngoài ra hiệu cho hắn, sau đó đứng dậy vội vàng bước ra ngoài, hẳn là đi đón đạo diễn Đường.

Ninh Sơ xoa ấn đường giữa 2 hàng lông mày, cố xốc lên tinh thần, bên trong máy sưởi ấm quá mức, ngồi lâu liền có cảm giác bí.

Chỉ trong nháy mắt, ở một phía trước không xa, Ninh Khiết đang bị một người đàn ông cao lớn nắm bắp tay kéo vào trong hành lang, cô ta giãy dụa mấy lần nhưng không thể thoát ra khỏi tay người đàn ông kia.


Hắn chưa từng đến bữa tiệc thời trang như thế này bao giờ, nhưng hắn cũng nghe nói người đến chơi ở đây tương đối cởi mở, nhiều người đến những nơi này, khi rượu vào thường rơi vào vòng vây của vũng lầy.

Ánh sáng đỏ mơ hồ của quả cầu ánh sáng xẹt qua khuôn mặt của Ninh Khiết, để lộ vẻ mặt đau khổ sắp khóc của cô ta.

Ninh Sơ hai mắt hơi híp lại, đứng dậy đi về phía đám người.

Đi đến hành lang, âm nhạc sống động cùng tiếng nói cười ầm ĩ vơi dần đi, hắn hai bước liền đuổi theo: "Ninh Khiết!"

Cô gái đang nắm chặt cánh tay trước mặt đột ngột quay đầu lại, vừa nhìn thấy hắn liền kinh hỉ hét lên: "Anh! Anh Ninh Sơ!"

Người đàn ông cao lớn gương mặt chữ điền cũng quay đầu lại, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của hắn, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, trầm giọng hỏi: "Anh là anh trai cô ấy?"


"... Về mặt huyết thống, xem như vậy đi" Ninh Sơ đứng cách hai người 3m hơn, nhìn người em họ sắc mặt càng ngày càng đỏ, ngữ khí lạnh lùng: "Hai người... tự nguyện? "

"Cái gì?" Ninh Khiết sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên phản ứng lại, kích động mà hét lên: "Anh nói cái gì thế? Đương nhiên không phải! Người này cố tình lôi kéo em! Anh không thấy quần áo em đang dính đầy nước à! Bẩn như vậy làm sao đem trả được?"

Cô nàng rất 'tận chức tận trác' một tay cầm khay, nhưng một phần nước trong khay tràn ra ngoài do động tác lôi kéo khiến váy của cô bị ướt, đầu tóc rối bù lộ ra một chút bối rối và hoảng sợ.

"Vậy thì phiền ông anh này thả cô ấy đi. Tôi không biết anh muốn đưa cô ấy đi đâu mà kéo cô ấy như thế này?" Ninh Sơ dửng dưng nhìn thẳng vào anh ta.


Người đàn ông do dự vài giây, hừ lạnh một tiếng, vỗ má Ninh Khiết: "Kỹ nữ còn đòi lập đền thờ trinh tiết, được rồi, cô chờ đấy."

Nói xong, ánh mắt không rõ ràng mà nhìn Ninh Sơ, nhấc chân lướt qua hắn đi ra bên ngoài.

"Làm em sợ muốn chết... còn tưởng hôm nay gặp hoạ rồi ..." Ninh Khiết đợi người đàn ông rời đi, lập tức dựa vào tường, hai chân mềm nhũn, vỗ ngực. Ly trên khay đã tràn một nửa, cầm lấy ngửa đầu uống cạn.

Cô ta tiến thêm hai bước, đem cái ly khác đưa cho Ninh Sơ, giống như đã hoàn toàn quên mất cảnh rơi lệ lần trước, cười nịnh nọt: "Cảm ơn anh Ninh Sơ đã cứu em, anh uống một ly rượu cho ấm, đừng để bị cảm ".

"Cảm ơn, tôi không uống rượu, trong này đủ ấm rồi." Anh nhẹ nhàng lắc đầu.

Vẻ mặt đối phương như ngây người trong chốc lát, Ninh Sơ không để ý tới, nhíu mày hỏi cô: "Sao lại ở đây?"
"... À, em đã đi phỏng vấn cho một công ty người mẫu, phỏng vấn xong mọi người hỏi em có muốn đến đây làm việc bán thời gian không, có thể quen được rất nhiều người từ các công ty môi giới và công ty sản xuất, và tích lũy một số liên hệ ... "Ninh Khiết nói càng hăng say.

Người mẫu bán thời gian? Thế cái chuẩn bị thi lên thạc sĩ kia chuẩn bị cho ma thi chắc? Còn cuỗn hết tiền của hắn.

Nhưng như thế cũng tốt, đều đã không còn liên quan đến hắn, cho thì cũng cho rồi, hắn không muốn quan tâm đến việc đối phương muốn sử dụng nó như thế nào.

Ninh Sơ im lặng cười, vẫy tay với cô, xoay người rời đi: "Vậy thì từ từ làm tiếp, tạm biệt."

"Anh! Chờ một chút!"

Khóe mắt hắn thoáng nhìn thấy Ninh Khiết đang vội vàng tiến lên một bước về phía mình, quay đầu né tránh không kịp, hai người va vào nhau, nửa ly rượu còn lại trên khay của Ninh Khiết đổ úp lên áo sơ mi của hắn. Một lần, rượu lạnh, ngay lập tức thấm vào da thịt qua lớp áo mỏng, hắn chợt rùng mình vì lạnh.
"Này!" Ninh Sơ sắc mặt lạnh đi.

Cô gái trang điểm đậm trước mặt đột nhiên hoảng sợ, vẻ mặt vô cùng lo lắng, bàn tay đang nắm ống tay áo của hắn phát run: "Thực xin lỗi, anh Ninh Sơ, em không cố ý, em thật sự không cố ý, là em hơi sợ.... "

Mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi, đã lưu lại trên da, không rửa kỹ thì dù có thay quần áo vẫn ngửi thấy mùi hăng hắc.

Hắn nghĩ đến việc lát nữa sẽ gặp Cầu Cầu, một đứa trẻ làm sao có thể chịu được những mùi này, tâm tình hắn lập tức trở nên cáu kỉnh.

"Hay là ... em đưa anh đi toilet làm sạch nhanh đi anh Ninh Sơ, ở đây có nước nóng, em thật xin lỗi ..." Ninh Khiết nắm chặt tay áo hắn xấu hổ.

Sự xuất hiện của cô ta khiến Ninh Sơ cảm thấy mỉa mai không thể giải thích được, lần trước còn kiêu ngạo và xấu tính như vậy, nhưng bây giờ lại trở thành một tiểu bạch thỏ đáng thương, người anh họ này thực sự chỉ có tác dụng khi giúp đỡ thời điểm lúc đấy, qua rồi liền trở mặt giống loài vong ân bội nghĩa.
"Tôi tự đi."

Hắn kéo tay Ninh Khiết ra hướng vào toilet.

Đi được vài bước liền liếc nhìn lại, Ninh Khiết vẫn đang im lặng đi theo phía sau hắn.

"Đừng đi theo." Giọng nói của hắn có chút lạnh lùng, dù sao người nào gặp chuyện không may như vậy cũng không thể vui vẻ được.

Nhưng Ninh Sơ thực ra cũng không hối hận khi tới giúp cô ta, dù có chán ghét hay thất vọng với người này, hắn cũng chưa bao giờ mong muốn có chuyện xảy ra với cô ta.

Sau khi nghe hắn nói, Ninh Khiết cúi đầu dừng bước, buồn bã nói: "Được rồi, anh có thể tự đi."

Cô ta đứng tại chỗ cầm khay và ly rượu, ánh đèn mờ ảo ngoài hành lang chiếu chiếu trên đầu, không nhìn rõ được vẻ mặt, có chút âm trầm không thể giải thích được.

Ninh Sơ không nhìn lại, nhanh chóng đẩy cửa toilet đi vào.

Không lâu sau khi bữa tiệc bắt đầu, rất ít người cần sử dụng toilet, nó trống không, đèn bật sáng, và chỉ có một mình hắn.
Có lẽ do nóng và bí bách, tấm gương lớn trước bồn rửa mặt hiện ra dáng vẻ của hắn, hai má ửng hồng, nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt càng thêm hấp dẫn.

Một cảm giác ngột ngạt và khô khốc dần dâng lên trong lồng ngực, nới lỏng cúc áo sơ mi, xả nước nóng rửa tay trước, sau đó hất một chút lên mặt.

Cánh cửa phòng tắm bằng kim loại nặng nề phát ra tiếng động nhẹ khi bị đẩy ra, hắn không quan tâm nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên, bộ dạng quen thuộc trong gương khiến trái tim hắn như chìm xuống.

Theo phản xạ, cơ thể chưa kịp ngạc nhiên thì đã đưa tay vào túi quần và chạm vào điện thoại.

"Muốn gọi ai!"

Người đàn ông xa lạ đã khống chế Ninh Khiết vừa rồi nhìn thấy chủ ý của hắn bằng ánh mắt sắc bén, liền chạy nhanh về phía hắn.

Ninh Sơ ném chiếc khăn tắm màu trắng đã chuẩn bị cho khách bên bồn rửa mặt vào người anh ta rồi chui vào trong, đồng thời lướt nhanh điện thoại di động, bấm vào một dãy số trong nhật ký cuộc gọi.
Tiếng bíp vừa vang lên, và một bóng người bay tới phía sau hắn và đập điện thoại một cái 'bốp'.

Điện thoại màu đen đập xuống nền đá cẩm thạch, màn hình vỡ tan thành mạng nhện hình bông tuyết.

Một cánh tay cứng như sắt mạnh mẽ đến nổi gân xanh, đè hắn ra rồi đóng sầm vào cửa, Ninh Sơ tuy đã nhanh chóng dùng cánh tay chặn lại nhưng cú va chạm vẫn khiến hắn bị choáng.

"Ây, cẩn thận chứ! Nếu bị thương, cái clip kia để cho ai đây?"

Âm thanh đến từ một người mà Ninh Sơ biết rõ, Lăng Đình.

Vị nam chính được thay thế dưới áp lực của Yến Hoài trong đoàn làm phim web drama kia.

Ngoài người đàn ông lạ mặt, còn có tổng cộng có ba tên côn đồ, tất cả đều khống chế không cho Ninh Sơ di chuyển, ngoài Lăng Đình, hắn còn nhận ra hai người khác, một người là Tôn Lượng, là lần ở Hi Thiên đụng phải Yến Hoài khi cố né tránh tên nhà giàu mới nổi, còn có...
——Người hắn vừa giúp đỡ vài phút trước, em họ Ninh Khiết.

Tổ hợp này, muốn nói không phải để đối phó với hắn, hắn còn lâu mới tin.

Trái tim của Ninh Sơ gần như chìm xuống đáy, lồng ngực phập phồng thở hổn hển, cắn răng hàm cười nhạo: "Ninh Khiết, cô em thật không khác gì một con chó phối giống lợn!"

Liên tục làm mới giới hạn của hắn, nếu là trước đây hắn chỉ cho rằng giáo dục của gia đình cô ta có vấn đề, mới khiến cô ta biến thành cái thể loại vô tâm như thế, thì hiện tại cùng người khác hợp tác diễn kịch hạ bộ, dí hắn vào chỗ chết chỉ có thể được gọi là nham hiểm.

Ninh Khiết lùi lại hai bước dưới ánh mắt của hắn, vẻ bất an, rốt cuộc những người xung quanh đều không phải người quen của cô ta, không có cảm giác an toàn, nhưng họ đã tìm cô ta, đưa tiền cho cô và hứa sẽ giới thiệu cho cô một công ty người mẫu tốt, nhờ cô ta một việc, cô ta đã làm theo.
"Anh ... Anh Ninh Sơ, anh đừng lo lắng, bọn họ sẽ không gϊếŧ anh, bọn họ chỉ muốn dạy cho anh một bài học, đừng trách tôi, tôi không nghĩ ..." Cô thút thít lùi lại vài bước. Cố gắng tạo khoảng cách với khung cảnh hỗn loạn này.

"Lần này phải cảm ơn em gái Ninh Khiết rồi ," Tôn Lượng cười đi tới, "Tuy rằng mày không uống hết ly rượu đó, không sao bây giờ uống bù lại vẫn được."

Những lời này vang lên như sấm bên tai, đồng tử Ninh Sơ đột nhiên co rút lại, giọng nói thay đổi: "Rượu gì? Tôn Lương, mày dám!"

"Hì hì...... Đương nhiên tao không cần thiết phải làm điều đó. Dù sao đắc tội với anh Vương Huyền là không tốt, nhưng tao không phải người duy nhất đắc tội," Tôn Lượng nháy mắt buồn cười nói, "Vị Lăng tiên sinh này, cộng với một tên đại thiếu gia liên hệ với tao , chúng ta một nhà cùng nhau giải quyết, không có vấn đề gì. "
Người nào đó run rẩy đưa ly rượu tới, rượu champagne trong ly lắc lư giống như ảo mộng, khiến Ninh Sơ một trận hốt hoảng.

Hắn thoáng nhìn thấy vẻ mặt u ám của Lăng Đình, hoảng sợ hét vào mặt anh ta: "Lăng Đình! Anh quên mất lần trước mình đã bị thay thế như thế nào!? Anh có muốn thử lại lần nữa không?"

Bình Luận (0)
Comment