Bệnh Khí Mười Năm

Chương 30

Sở Dịch Vân ở trong phòng chờ Trạch nhi thu thập xong rời đến đây, chính là đợi cho đến thời gian cơm chiều cũng không thấy Trạch nhi quay lại. Sở Dịch Vân bắt đầu suy nghĩ có thể là Trạch nhi lại bắt đầu hồ nháo không muốn đi, hoặc là đang chạy khắp nơi từ người lớn đến người nhỏ trong phủ nói lời từ biệt. Chính là, hôm nay hắn chờ thật sự lâu lắm. Tô Thần cũng đã vào đến Sở gia chờ đợi khi hai người ra sẽ lập tức lên đường..

” đứa nhỏ này, luôn không làm cho ta bớt lo. Đi thôi, chúng ta tự mình đi nghênh đón Tôn thiếu gia vậy.” Sở Dịch Vân tuy rằng không nói gì, nhưng Tô Thần biết tiểu công tử lần này chắc sẽ không hay ho gì. Đừng nhìn công tử bình thường tính tình có vẻ tốt, nhưng ở bên cạnh người lâu ngày, Sở Dịch Vân đã trải qua nhiều chuyện như vậy tâm tình là kém tới cực điểm. Nghĩ đến tiểu công tử ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện gì quá phận chuyện, nếu không công tử muốn giáo huấn tiểu công tử, hắn muốn ngăn cũng không ngăn được..

Tục ngữ nói, việt phạ xá việt lai xá ( càng sợ chuyện gì nó lại càng đến)..

Sở Dịch Vân đi ra ngoài, thử hỏi thăm một chút xem Trạch nhi đang ở đâu, liền thấy hạ nhân trong nhà đều vội vàng ở chạy tới chạy lui phòng của Sở Vô Trần..

” làm sao vậy?” Sở Dịch Vân bắt lấy một tên gia đinh hỏi, kia gia đinh biết vị đại thiếu gia trong truyền thuyết đã trở lại, mà trước mắt vị này chính là mấy ngày này bọn họ gặp qua vô số lần Sở gia đích đại thiếu gia, đại công tử —— Sở Dịch Vân.

Sở Dịch Vân nghĩ thế nào bọn họ cũng nhất định biết được tên của hắn, bọn họ làm hạ nhân người nào mà không được cái lổ tai thiên phú biết nghe ngóng mọi nơi, hắn trở về mấy ngày nay. Nói không chùng tất cả những người này đều gặp qua hắn..

” khởi bẩm đại thiếu gia, là ···· là lão gia không tốt, lão gia bị người hạ độc, đại phu nói, có thể ···”

Vừa nghe tới đó Sở Dịch Vân sắc mặt trắng bệch tựa hồ như chết đi một lần nữa, thậm chí ngay cả chính hắn cũng không biết hắn đã ngã sụp xuống đang được Tô Thần nâng lên..

” lão gia đâu? lão gia đâu?” khi Sở Dịch Vân kịp phản ứng, hắn một phen đẩy ra Tô Thần liền vọt vào phòng Sở Vô Trần, nằm trên chiếc giường lớn xa hoa là Sở Vô Trần dường như đã không còn chút khí sắc, khóe miệng còn lưu lại vết máu đã khô, Trạch nhi quỳ gối bên giường Sở Vô Trần, khóc nức nở.

” sao lại thế này?” Sở Dịch Vân cúi đầu hỏi Trạch nhi đang khóc một cách thảm thiết, Trạch nhi lắc đầu, đôi môi có chút run rẩy làm cho Sở Dịch Vân biết, chuyện này cùng Trạch nhi có liên quan..

” phụ thân ··· Trạch nhi hại chết ông nội, Trạch nhi hại chết ông nội.” Trạch nhi ôm lấy chân Sở Dịch Vân khóc gào: ” Trạch nhi mới vừa nãy chọc phải một số người, bọn họ đã tìm đến cửa để tính sổ. Ông nội đứng ra bảo vệ Trạch nhi nên bị trúng độc của bọn họ, đều tại Trạch nhi!”.

Sở Dịch Vân lập tức bạo phát phẫn nộ bấy lâu nay che dấu, hắn xác định, đời này hắn đều chưa có kích động đến như vậy. Một cái tát xé gió xẹt qua hướng ngay thẳng mặt Trạch nhi, Trạch nhi bị một cái tát đánh cho miệng mũi đổ máu, quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi..

Sở Dịch Vân hơi hơi hạ thấp thắt lưng, chỉ vào Trạch nhi đang nằm trên mặt đất nói: ” ta như thế nào lại dưỡng một đứa con trai như người? ngươi nếu hại chết ông nội của ngươi, ta sẽ đem ngươi chôn ở dưới quan tài của ông nội người để lót xác!”

Những lời này thật sự là quá độc ác, Tô Thần cũng bị sợ tới mức ngây người. Cốt nhục thân tình, rốt cuộc có muốn dứt bỏ cũng không được, nếu Sở Vô Trần bây giờ có thể mở mở mắt ra xem, hắn chắc có chết cũng vui mừng. Con hắn, đứa con lớn nhất mà hắn đối xử tệ bạc vẫn là như vậy hiếu thuận, vẫn là như vậy bảo vệ hắn, kính yêu hắn.

Sở Dịch Vân sau khi phát giận xong, tiến đến an vị ở bên giường bắt mạch cho Sở Vô Trần.

Sở Dịch Vân cặp chân mày đang nhíu chặt lại có chút nới lỏng, sau đó hắn thu tay lại.

Tô Thần không biết xảy ra chuyện gì, hay là độc mà lão gia trúng phải không thể cứu được đành phải buông tay?.

Thời gian trở nên đặc biệt khó chịu, tựa hồ không khí trong phòng tràn ngập hương vị khói thuốc súng..

” công tử?” Tô Thần bạo gan lên tiếng, Sở Dịch Vân ngẩng đầu, trên mặt lại khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt vốn có

” Tô Thần, ngươi đi đem roi mây của ta năm đó lấy đến đây, thuận tiện sai người lấy dây thừng đến đây, còn có phân phó mọi người đều đi ngoài cửa đứng.”

Trên mặt đất Trạch nhi cũng không khóc nữa, hắn bắt đầu sợ.
Bình Luận (0)
Comment