Bệnh "Không Thể Yêu"

Chương 8

Kiều San đã chuẩn bị sẵn sàng đánh một trận lâu dài với Tả Dịch.

Nghe nói 40% phụ nữ ở công ty đều tụ tập ở bộ phận của cô. Tổng công ty Vân Dịch ước chừng có 500 nhân viên, nhân viên nữ lại không đến 100, có thể thấy rõ mức độ sói nhiều thịt ít.

Bản lĩnh bắt chuyện của Kiều San là hạng nhất, nhận chức không đến mấy ngày thì thu thập được tư liệu của tất cả đồng nghiệp vào trong tay, làm thành tư liệu cho tất cả vào “kho nhân duyên” của mình. Cô dự trữ tài nguyên bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, khách hàng thích kiểu gì cô đều có thể lựa chọn trong “kho nhân duyên” của mình.

Tối thứ ba Kiều San dẫn đồng nghiệp đến khu mỹ thực thành Hồ ở vùng lân cận ăn hải sản, sau khi ăn xong lại đến thành ca Thiên Nam ca hát.

Đồng Tiểu Lê bị hào khí ngất trời của Kiều San hù sợ: “San San, chắc cậu vừa tốt nghiệp không được mấy năm nhỉ? Chi phí ở thành ca kia không thấp đâu.”

Kiều San ngựa quen đường cũ đi đến quầy lễ tân cà thẻ đặc biệt, rồi nhỏ giọng nói với cô ấy: “Ông chủ nơi này là bạn của tôi, tôi đến nơi này cả đời cũng không mất tiền đấy.” Ông chủ thành ca là khách hàng của Kiều San, nói ra cũng là người có chuyện xưa.

Ông chủ thành ca lúc còn trẻ có một cô bạn gái nhưng bị ung thư qua đời, bị đả kích nặng nề đến nỗi bốn mươi tuổi vẫn chưa kết hôn chạm qua phụ nữ. Khó khăn lắm mới thích một nữ minh tinh nhưng lại không theo đuổi được, cuối cùng tìm đến Kiều San.

Nữ minh tinh ba mươi tuổi, có tiền đồ rất tốt, làm sao có thể yêu một người đàn ông đã qua bốn mươi tuổi mà lại không hề có nhan sắc.

Vì để chế tạo cơ hội hai người yêu nhau, Kiều San ẩn nấp vào trong đoàn phim, trở thành thợ trang điểm cho nữ minh tinh nửa năm.

Mặc dù giữa bọn họ có rất nhiều lần tình cờ gặp nhau đều do Kiều San tạo ra, nhưng cũng may sau khi hai người nhiều lần cùng xuất hiện, cuối cùng nữ minh tinh cũng chú ý tới ông chủ, hơn nữa cũng dần dần phát hiện ông chủ là một người đàn ông không tệ.

Cộng thêm trái tim say đắm của ông chủ, cuối cùng cũng làm nữ minh tinh xúc động. Trái tim khờ si của ông chủ này có trời xanh chứng giám, lúc kết hôn thì chân tình khiến Kiều San cũng nhịn không được mà chảy nước mắt.

Ông chủ không chỉ đưa cho Kiều San một số tiền thù lao lớn, còn cho cô một thẻ miễn phí cả đời ở thành ca, mặc cho cô ăn hát đến hết đời cũng không thu một phân tiền.

Kiều San dàn xếp cho đồng nghiệp xong, rất nhanh thông qua người quen ở thành Ca tìm được Tả Dịch. Cô nhìn qua khe cửa vụng trộm nhìn vào trong, Tả Dịch mặc áo sơ mi trắng ngồi ở trong góc cúi đầu nhìn điện thoại, ánh sáng hơi yếu phát ra từ màn hình chiếu lên đường nét khuôn mặt tinh xảo của người đàn ông.

Trước đó Kiều San đã muốn sắp xếp một cô gái phụ trách rót rượu cho Tả Dịch. Trời vừa rạng sáng đồng nghiệp đã rời đi, rốt cục cô gái kia cũng gọi điện thoại cho cô.

“Cô Kiều, anh ta đã say rồi, nhưng vẫn luôn liên tục nôn mửa, phải làm sao đây?”

Kiều San sờ cằm, im lặng vài giây mới nói: “Mang đến khách sạn.”

“Hả?”

“Cô giúp tôi thử hắn xem, tôi muốn biết anh ta có phải là gay hay không.”

Cô gái kia sảng khoái đồng ý: “Vậy được, giúp cô chăm sóc, vậy có phải cô nên giới thiệu cho tôi một đối tượng không?”

Kiều San ở đầu bên kia điện thoại làm một thế tay OK: “Không thành vấn đề, tôi sẽ không thu phí của cô, được không?”

“Được, cứ để tôi lo, vậy đến khách sạn Danh Tuyền ở gần đây nhé?”

Kiều San gật đầu: “Vậy tôi đến đó đặt phòng cho hai người trước,“ cô ngừng vài giây lại hỏi, “Cô phải bảo vệ mình cho tốt, lỡ như anh ta không phải là gay, mượn rượu làm chuyện cầm thú với cô thì sao? Giữ lại chút tư tưởng đi nhé.”

“Được, tôi biết rồi, đàn ông bà đây gặp còn nhiều hơn so với cô đấy.”

Kiều San cũng không dây dưa, nhanh chóng đến khách sạn đặt một phòng.

Cô trốn trong tủ treo quần áo quan sát tình huống bên ngoài.

Cô gái thực hiện kế hoạch dụ dỗ, thân thể của Tả Dịch rõ ràng có chút không bị khống chế, suýt chút nữa rơi vào tay giặc. Nhưng nhìn ra được lực ý chí của người này rất mạnh, vẫn luôn kiềm chế.

Kiều San cảm thấy cũng sắp tới giới hạn rồi, ra dấu bảo cô gái thực hiện kế hoạch B.

Chẳng mấy chốc, trong căn phòng có một người đàn ông dáng dấp trắng nõn tiến vào, nhanh chóng bò lên giường áp dụng thủ đoạn quyến rũ với Tả Dịch đã say rượu.

Phản ứng của Tả Dịch hết sức mãnh liệt, rõ ràng cực kỳ bài xích đàn ông tới gần. Anh say rượu đánh một quyền lên mắt người đó, mơ hồ mắng một tiếng “Biến thái”, lật người ngã xuống giường, mặt dán sát vô tấm thảm ngủ mê đi.

Kiều San đi ra khỏi tủ quần áo, người đàn ông trắng nõn vươn hoa lan chỉ* ra chọc chọc vai cô, “Tôi nói này bà mai Kiều, cái này là chuyện gì vậy? Còn động tay nữa? Mặt tôi đắt lắm đó cô biết không?” Cậu ta chọc chọc gương mặt trắng noãn của mình: “Đánh hỏng mặt tôi, anh ta bồi thường nổi không?” Người đàn ông liếc mắt, vô cùng ẻo lả.

(* hoa lan chỉ là để tay kiểu yểu điệu ý, sớt gút gồ sẽ có:D)

“Xin lỗi xin lỗi,“ lấy ra mấy tờ giấy bạc màu đỏ nhét vào trong tay cậu ta, “Cảm ơn đã giúp đỡ.”

Lúc này biểu hiện của cậu ta mới hơi hòa hoãn, đá lông nheo với cô, “Lần sau có chuyện tốt thế này thì tới tìm tôi.”

Kiều San cười ha hả: “Nhất định nhất định.”

Kết quả đã rất rõ ràng.

Kiều San vớt Tả Dịch say đến mê man bất tỉnh từ trên mặt đất lên.

Tả Dịch cũng không biết lệch gân cốt nào, đột nhiên ngồi dậy, ôm lấy eo Kiều San, không ngừng cọ cọ trong ngực cô: “Bà nội... Đừng đi.” Sau âm thanh say rượu có chút cảm xúc cát đá.

Cả người Kiều San đều bất ổn rồi. Cô già như vậy sao!?

Tả Dịch cứ ôm cô như vậy, kêu bà nội nửa giờ liền.

Cô rút thân đi ra khỏi căn phòng phát hiện cô gái kia vẫn chưa rời đi, mà là ngồi xổm ở trong hành lang, dường như đang đợi cô.

Giữa kẽ tay cô gái có kẹp một điếu thuốc.

Trái tim Kiều San khẽ lụy, lại có xúc động muốn đốt một điếu, tiêu tan ưu sầu.

Cô gái kia thấy Kiều San thì dập tắt đầu thuốc lá, tiện tay ném vào thùng rác.

“Cô Kiều.”

“Nếu tôi nhớ không lầm, cô tên Lâm Chân?” Xưa nay trí nhớ của Kiều San rất tốt, người nhập vào kho nhân duyên cô đều có ấn tượng. Ba tháng trước cô gái này tìm cô, ở chỗ của cô điền rõ thông tin, bao gồm nghề nghiệp của mình.

Lúc ấy Kiều San hỏi cô gái này thích mẫu đàn ông nào, không ngờ cô ta lại không nghĩ ra đối tượng lý tưởng của bản thân. Kiều San để cô ta quay về ngẫm lại, nghĩ kỹ rồi đến tìm cô.

Lần quay về này chính là ba tháng.

Lâm Chân gật đầu cười cười với cô, lấy từ trong túi ra một tấm hình đưa cho Kiều San, “Nghĩ kỹ rồi, người này chính là đối tượng lý tưởng của tôi, vừa rồi cô nói không thu phí của tôi.”

Kiều San nhận tấm hình, nụ cười cứng lại trong nháy mắt, “Đây... Đây là...”

Cô đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương.

Mệt cho tâm tính thiện lương...

“Đúng vậy, là thầy Tiếu.” Lâm Chân nói, “Lần trước, lúc đi ra khỏi phòng làm việc của cô, đến thang máy thì té xỉu, là thầy Tiếu đưa tôi đến bệnh viện.”

Đã hai giờ sáng, Kiều San chỉ cảm thấy đầu của mình phình to. Cô hỏi: “Cứ như vậy mà thích anh ta sao?”

“Đúng vậy, thích anh ấy rất buồn cười sao?” Hai người phụ nữ ngồi vào ở trong một quán gần khách sạn nói chuyện thâu đêm, gọi bia và chút đồ nướng.

Lúc nói chuyện Lâm Chân lại đốt một điếu thuốc, hít một hơi, phả ra một làn khói. Cô xinh đẹp, trẻ tuổi, đôi mắt đen nhánh lại tràn đầy tang thương.

Bối cảnh của cô gái này Kiều San rất rõ ràng, xa xứ, một mình lên thành phố dốc sức làm việc. Từng làm người mẫu, nhưng vì đắc tội với một thiếu gia nhà giàu trong giới nên bị người ta tẩy chay. Cô thiếu tiền, lại không thể dựa vào người nào, chỉ có thể đi ra ngoài tiếp khách uống rượu, ca hát nuôi sống bản thân.

Nếu như là người khác, Kiều San cực kỳ không dư hơi đi giúp cô ta làm mai. Nhưng cô không ngờ, ý trung nhân của Lâm Chân lại là Tiếu Già.

Lâm Chân hít một hơi thuốc, khẽ cười một tiếng: “Tôi biết quan hệ của cô và thầy Tiếu, cô yên tâm, chỉ cần cô hợp tác cho chúng tôi thành công, tiền thù lao trả không thiếu một phân cho cô.”

Kiều San khó xử, “Nếu cô biết quan hệ của chúng tôi, vậy vì sao còn làm khó tôi?”

Lâm Chân ngắt tàn thuốc, hít sâu một hơi, rủ mắt xuống nói: “Cô Kiều, trừ khi cô thì không còn ai có thể giúp tôi, nếu Tiếu Già thật sự có thể thích tôi, tôi bằng lòng mang tất cả gia sản của cô cho tôi.” Cô lấy trong ví ra một tấm thẻ, giao cho cô, “Đây là thẻ của tôi, mật mã ở phía sau, bên trong có 30 vạn, là toàn bộ gia sản của tôi.”

Kiều San nhíu mày: “Cô không sợ tôi nhận tiền xong rồi bốc hơi à?”

Lâm Chân nhoẻn miệng cười: “Anh ấy từng nói, nếu trên đời này chỉ còn một người tốt, trừ cô ra thì không còn ai cả.”

“Không ngờ anh ấy lại nghĩ tôi là người tốt?” Kiều San trả tấm thẻ lại cho cô ta, “Cô không cần cho tôi đồng nào cả, tôi sẽ thử tác hợp cho hai người. Nhưng, cô thật sự thích Tiếu Già sao?”

Lâm Chân: “Tôi thích anh ấy.”

Kiều San: “Nhưng anh ta có con rồi.”

Lâm Chân: “Nếu chúng tôi có thể kết hôn, tôi có thể không sinh con, toàn tâm toàn ý chăm sóc anh ấy và con của anh ấy.”

Kiều San sửng sốt một chút, cúi đầu gặm đùi gà nướng, vừa nhai vừa ậm ờ nói: “Để tôi thử xem.”

“Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn, đã nhận lời rồi thì tôi sẽ cố gắng hết sức mà làm.” Kiều San thả xương gà trong tay xuống, lau tay lại nói: “Nhưng cô phải chuẩn bị tâm lý, trên đời này, người hiểu rõ tôi nhất là Tiếu Già, tôi vừa vểnh mông là anh ta đã biết tôi muốn gì, cho nên... tôi chỉ có thể nói, tôi sẽ cố gắng, không bảo đảm có thể thành công.”

“Tôi biết.”

Kiều San an ủi cô ta: “Nhưng vì hạnh phúc của mình, ngược lại có thể cố gắng một chút, chí ít sau này sẽ không để lại tiếc nuối.

Lâm Chân: “Ừm, tôi cũng nghĩ vậy.”

*

Bốn giờ rạng sáng Kiều San về đến nhà, tám giờ bị đồng hồ báo thức đánh thức dậy, đứng lên rửa mặt. Cô chuẩn bị thức ăn nguyên một ngày cho Đô Đô dễ vội vàng cầm túi ra ngoài đi làm.

Đã rất lâu rồi cô không đi làm giờ hành chính như thế này, bình thường tản mạn tự do đã quen, đột nhiên thay đổi khiến cô cực kỳ không quen chút nào. Cô đến công ty kém hai phút nữa là đến muộn, cô không mấy quan tâm về điểm chuyên cần này, không hoảng hốt đi bấm thẻ, đi ngược qua căn tin mua bữa sáng.

Cô mua một cái bánh bao, vừa cắn vừa nhìn điện thoại.

Ở cửa căn tin cô đụng phải người đàn ông cũng cúi đầu nhìn điện thoại giống mình.

Cô xoa xoa đầu lui về sau một bước, ngẩng đầu nhìn sắc mặt tiều tụy của Tả Dịch, lại nhìn mỡ bánh bao dính trên áo sơ mi trắng tinh, trong nháy mắt muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Tả Dịch khẽ nhíu mày lại, cúi đầu liếc nhìn vết mỡ trên ngực mình, lại ngước mắt nhìn cô hàng xóm dáng lùn ở trước mặt, đuôi lông mày nhướng lên: “Cô cố ý?”

“Không không không không...” Kiều San bối rối, “Vô ý, vô ý.”

Xưa nay cô cầm được thì cũng buông được, nói không oán hận thì tuyệt đối sẽ không tiếp tục so đo với người ta.

Tả Dịch sa sầm mặt, hiển nhiên không tin cô.

Không biết có phải là ảo giác không, cư nhiên Kiều San lại cảm thấy không khí quanh mình đều ngừng trệ lại.

“Giờ làm việc cô không ở trong phòng làm việc lại ở chỗ này, có phải nên giải thích cho tôi nghe chút không?” Giọng điệu Tả Dịch nghiêm túc.

Kiều San tiện tay ném nửa cái bánh bao còn lại trong thùng rác, giải thích nói: “Buổi sáng tôi ngủ quên, không kịp ăn sáng, cho nên mới tới căn tin...”

Tả Dịch lạnh giọng cắt ngang lời cô, âm lượng đề cao mấy đê-xi-ben, “Cho nên trong lúc làm việc cô đến căn tin? Cô Trình, cô xem công việc là cái gì? Là ở nhà? Nếu cô cảm thấy công việc này có cũng được mà không có cũng không sao thì lập tức thu dọn đồ đạc rời đi ngay.”

Kiều San bị âm thanh đột nhiên nâng cao của anh dọa cho hết hồn, ngước nhìn anh sợ hãi hỏi: “Anh... Nói đùa hả?”

Tả Dịch quét mắt qua thùng rác, giọng nói lạnh nhạt: “Lãng phí thức ăn là hành vi đáng xấu hổ, ăn cơm thừa rượu cặn có thể nuôi gia súc. Nếu cô còn muốn ở lại, xen nhặt nửa cái bánh bao này lên, giao cho người của căn tin.”

Kiều San trợn tròn hai mắt nhìn thùng rác bẩn thỉu, ánh mắt lại dừng ở trên người Tả Dịch: “Thùng rác bẩn như vậy, anh đừng có quá đáng. Anh đây là đang lợi dụng việc công để trả thù riêng!”
Bình Luận (0)
Comment