Sở Úc dẫn nàng vào Tây viện, cửa lớn khóa chặt. Hắn mở cửa lớn ra, bên trong mặc dù sạch sẽ nhưng âm khí nặng nề, khiến Doãn Nặc không khỏi rùng mình một cái.
"Đây là...?"
Không đợi Sở Úc trả lời, nàng liền thấy chính giữa viện có một ngôi mộ lẻ loi, nàng sợ tới mức kêu thành tiếng.
Sở Úc nắm tay nàng đi đến trước mộ phần, "Đây là người nàng muốn biết, mộ của nàng ấy."
Trên bia mộ không có ngày sinh, không có danh tự, chẳng qua chỉ được chạm trổ đơn giản, mộ phần Sở thị thê tử của Sở Úc.
Doãn Nặc không hiểu nhìn hắn một cái. "Muốn biết rõ về nàng ấy sao?"
Doãn Nặc khẽ gật đầu: "Ừm!"
Sở Úc kéo nàng vào trong ngực: "Năm năm trước, ta và nàng ấy vừa gặp nhau ở trong ngôi miếu đổ nát tại trấn Thu Thủy, hôm đó trời mưa rất to, ta bị người ám hại khiến hai mắt bị mù, lại bị người truy sát nên trốn vào trong miếu, nàng ấy đối với ta là vừa gặp đã yêu, nhưng nàng ấy vì cứu ta nên đã mất mạng một cách vô ích, ta còn chưa kịp hỏi tên của nàng ấy. Cho nên chỉ có thể mượn họ của ta, ta muốn đem nàng ấy trở về an táng, nhưng sau đó lại không tìm thấy thi thể của nàng ấy nữa, cho nên cái mộ phần này là mộ phần không có gì bên trong."
Hai mắt đen bóng của Sở Úc lóe lên tinh quang cẩn thận nhìn nàng, đưa tay khẽ vuốt tóc mai của nàng, vén phần tóc mai bị rối sang sau tai: "Thế nhưng ta cảm giác được rằng nàng ấy sẽ trở lại bên cạnh ta, cùng ta tiếp tục đoạn tình duyên kia, nàng nói có đúng hay không?"
Doãn Nặc bị hắn nhìn đến ngớ ngẩn, suýt nữa liền nói hết toàn bộ, thừa nhận chính là mình. Nhưng mà làm sao giải thích chuyện mình sống lại vào năm năm sau, ai cũng sẽ không tin, nói không chừng sẽ xem nàng như yêu quái, một mồi lửa thiêu chết. Vì bảo vệ mình, đánh chết nàng cũng không thể nói.
Hắn vừa mới nói cái quỷ gì vậy! Ngươi thật có bản lĩnh tiếp tục thêu dệt, cái gì gọi là ta đối với ngươi vừa thấy đã yêu, cái gì gọi là ta hy sinh vì nghĩa, rõ ràng là ngươi muốn Bá Vương ngạnh thượng cung, sau đó bóp chết ta có đúng hay không... Khinh người... Cái tên vương bát đản ngươi. . . Nàng hận không thể băm hắn thành tám mảnh, nấu canh đầu cá uống cũng khó mà xả được cơn hận trong lòng.
Sở Úc cảm nhận được thân thể nàng vì tức giận mà run lên một cái, thì không nhịn được muốn cười, nàng trở về thật tốt. . . Thật tốt, hắn cô đơn khép mình quá lâu rồi, mà nàng lại đến lấp kín trái tim của hắn.
Hắn không tin trên đời có hai người có cùng tướng mạo, hương vị giống nhau, lại có thân thể khiến hắn bởi vì đụng vào mà điên cuồng mê luyến giống nhau như vậy, hắn chờ nàng tự mở miệng giải thích với hắn.
"Nặc Nặc, thử thích ta! Nàng muốn cái gì ta cũng có thể cho nàng, bao gồm cả trái tim ta, tính mệnh của ta. . . Nhưng mà không được ý định rời bỏ ta, nếu không phần mộ không có xác này sẽ biến thành mộ của người chết thật sự."
Tới rồi, lại mắc bệnh nữa!
Doãn Nặc nhìn phần mộ kia, lại nhìn Sở Úc, cảm thấy duyên phận giữa bọn họ thật khó mà tin nổi, Vương phi đã mất của Sở Úc thì ra chính là mình. Trong lòng Doãn Nặc như có cái gì chạm phải.
Tiên sư ngươi, nhìn ngôi mộ không xác này xem, trong nội tâm vẫn có chút sợ sệt, có lẽ cũng không ai muốn đối mặt với mộ phần của mình. . . Là chuyện từ xưa đã hiếm thấy, trên đời chỉ có mình nàng!
Sở Úc níu tay của nàng lại, ngón tay vuốt ve cằm của nàng. Doãn Nặc ngẩng đầu, mờ mịt nhìn hắn, "Sao vậy?"
Sở Úc hít một hơi, tay đặt ở trên bờ vai nàng, "Có muốn lên giường hay không?"
"Ây. . ." Dưới ánh mắt trực tiếp của hắn, Doãn Nặc cảm thấy toàn thân mình đều nóng.
Nàng đối mặt với ánh mắt nóng rực của Sở Úc một câu cũng nói không được. Đầu óc nàng có chút hỗn loạn, không biết rõ vì sao mà đề tài bình thường đều có thể bị hắn lái sang chuyện này. Nhưng hiển nhiên, Sở Úc không cần câu trả lời của nàng. Thời điểm khi hắn hỏi nàng, hắn đã thay nàng trả lời luôn rồi.
Trời đất quay cuồng, Doãn Nặc bị ôm lấy một cách mãnh liệt, một mạch sải bước đi về phía trước, trên đường bọn hạ nhân trông thấy đều vội vàng lui tránh, Doãn Nặc lấy hai tay che lấy khuôn mặt ửng đỏ, sau này nàng còn gặp người như thế nào đây!
Trở lại trong phòng, Sở Úc đặt nàng lên giường, cúi đầu ngậm lấy đôi môi của nàng, nhấm nháp hương vị ngọt ngào của thiếu nữ, bởi vì Doãn Nặc tồn tại, trong lòng rốt cục có cái gì đó thôi thúc, chính là bảo vệ người mình yêu.
Thân thể nàng tỏa ra mùi hương ấm áp, tươi mới, mê hoặc khứu giác của hắn. Đôi gò bồng đảo như tuyết trắng của nàng đều mời gọi hắn thưởng thức, dụ dỗ xúc giác của hắn. Đôi mắt xinh đẹp của nàng, dung mạo mỹ lệ, dụ dỗ thị giác của hắn... Để huyết dịch toàn thân hắn đều không khống chế được nữa, gào thét rằng bất chấp mọi thứ hành hạ nàng -- để nàng ở dưới người mình thút thít run rẩy, muốn đem nàng khảm vào trong thân thể, liều chết triền miên, không chết không thôi!
Mảnh áo đang che đi đồi núi ngạo nghễ của Doãn Nặc bị hắn lột ra, tiếng xé vải thanh thúy ở trong căn phòng yên tĩnh vang lên hết sức rõ ràng.
Sở Úc nghiêng người áp xuống, một bàn tay lớn xoa nắn qua lại nhũ hoa trên bộ ngực tròn trịa no đủ kia, để đóa hoa mẫu đơn kia vì hắn mà nở rộ, chỉ có thể vì hắn mà xinh đẹp. Một bàn tay khác tìm đến nơi hai người giao hợp, khiêu khích gảy lấy viên ngọc châu nho nhỏ kia, hắn nhớ kỹ nơi này, sẽ làm cho nữ tử dưới thân tan chảy thành nước.
Thời gian dần dần trôi qua, nàng cảm thấy thân thể mình càng ngày càng mềm, đồng thời không nhịn được muốn đáp lại hắn.
Nàng rõ ràng cảm giác được thân thể của mình đang mê thích được hắn đụng vào. Nàng nhận ra rằng hắn cho dù là ác ma nhưng lại có gương mặt khiến chúng sinh điên đảo.
Đẩy mạnh hai đùi nàng ra, liền chen vào ở giữa, cự vật hung hăng đè vào hoa huy*t đã giương cung bạc kiếm mà càn quấy.
Thời điểm suy nghĩ của nàng càng đang mơ màng, Doãn Nặc đột nhiên nhíu mày, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, cắn lấy đầu vai hắn. Cảm nhận được hắn tiến sâu vào thân thể của mình, trong bụng trướng đến kịch liệt: "Lần đầu tiên đau quá, bây giờ cũng vẫn đau nhức, chàng không biết nhẹ nhàng hơn một chút hay sao?"
Sở Úc: "Lần đầu tiên ta cũng đau nhức mà!" "Chàng đau nhức cái gì?"
"Chen vào đau nhức..."
"... Không biết xấu hổ..."
Doãn Nặc giương mắt nhìn hắn, chạm phải ánh mắt nóng bỏng đang nhịn đau của hắn. Hắn cúi đầu hôn nàng, ở bên môi nàng thì thào, "Sẽ hết đau ngay thôi." Tay của hắn đưa vào nơi hai người đang dán chặt kia, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Doãn Nặc, mặt không đổi sắc nắn
bóp. Thân thể của nàng hơi cương lên, tức thời dưới bụng đang cứng đờ chuyển thành một bãi xuân thủy, hai chân run lên, kêu lên thành tiếng.
Tiếng kêu của nàng như con mèo nhỏ, làm Sở Úc nghe thấy lưng cũng tê rần, mà nàng có chút phản kháng, quả thật tựa như liều thuốc kích tình, kích thích hắn càng thêm hưng phấn. Ở trong cơ thể nàng, bộ phận kia càng to thêm mấy phần. Lần này, không chờ Doãn Nặc thích ứng thêm nữa, hắn nhanh chóng bắt đầu chuyển động.
Hai chân Sở Úc căng đầy thon dài, quan trọng nhất chính là đặc biệt có sức mạnh. Lực đạo ở chân có quy luật truyền đến bắp đùi, lại từ đến cự long truyền vào bên trong cơ thể Doãn Nặc.
Sở Úc dùng sức từng chút mạnh hơn, tầng tầng lớp lớp ra vào trên người nàng. Nàng chịu không nổi, dứt khoát buông thả chính mình.
Hắn đụng vào một cái, nàng liền than nhẹ một tiếng. Khi hắn dùng sức liên tục ra vào, hơi thở nàng trở nên đứt đoạn, liên tục ưm ưm a a.
Vài lần trầm luân, mấy chuyến mây mưa trên Vu sơn.
Ngày thứ hai đến, Sở Úc giao cho nàng một quyển sách. Doãn Nặc tò mò tiếp nhận đồ vật hắn đưa tới, lật ra vô tình nhìn xem, trên mặt liền đỏ rực một mảnh, cấp tốc đóng lại, từ trên giường nhảy dựng lên, đưa tay chỉ hắn, "Cái này, đây, đây là... Hạ lưu..."
Sở Úc xem thường: "Đây là xuân cung đồ, ta đặc biệt phái người tìm kiếm, nàng nhìn xem học hỏi một ít, không phải nàng nói với mẫu hậu sẽ hầu hạ ta thật tốt sao."
Hắn nói xong, không để ý tới Doãn Nặc đỏ mặt ngây ngốc trên giường, tinh thần sảng khoái bước ra khỏi cửa.
Doãn Nặc phát ngốc nửa ngày, mới cam chịu số phận lật sổ ra. Nhìn mấy lần, nhắm mắt an tĩnh lại một lúc, mới dám nhìn tiếp.
Sau đó mấy ngày, Doãn Nặc và Sở Úc trải qua hàng đêm sênh ca, có đôi khi ban ngày cũng có. Hai người dựa theo xuân cung đồ, như hai người mới học chăm chú nghiêm túc nghiên cứu. Sở Úc nóng lòng hăng hái hừng hực, Doãn Nặc đỏ mặt không muốn xem, ỡm ờ mè nheo để hắn bỏ xuống.