Bệnh Kiều Vương Gia - Ngư Tử

Chương 20

Niếp Niếp... Niếp Niếp... Đến chỗ của nương, Niếp Niếp... Nương rất nhớ... Rất nhớ con! Con đến núi Thanh Nguyệt, về bên cạnh ta!

Nữ tử áo trắng ôm Doãn Nặc, vỗ nhẹ lưng nàng, ánh mắt vừa hiền lành vừa ôn nhu nhìn nàng.

Nương... Nương...

Doãn Nặc từ trong mộng tỉnh lại, trong thời gian này nàng mơ đi mơ lại một giấc mộng như vậy. Trong mộng, nữ tử áo trắng cho nàng cảm giác rất thân thiết, thật giống như mẫu thân của nàng vậy. Vì sao lại như vậy? Nhưng rõ ràng nàng không phải...

Sở Úc tỉnh lại thấy Doãn Nặc ở trong ngực mình trở mình liên tục, cằm gác lên đỉnh đầu nàng, bấm eo thon của nàng một cái: "Ngoan ngoãn một chút..."

"Ta mơ một giấc mơ rất kỳ lạ!" Doãn Nặc chui vào trong ngực hắn, dán mặt lên lồng ngực hắn.

"Ừm?..."

"Trong mơ có một nữ tử áo trắng, ta không nhìn rõ tướng mạo của nàng, nàng nói nàng là mẹ của ta... Nàng đang gọi ta đi núi Thanh Nguyệt."

Bàn tay Sở Úc vuốt ve phần lưng trơn bóng của nàng, chợp mắt suy nghĩ một số chuyện.

Doãn Nặc ngẩng đầu muốn thử giải bày với hắn: "Sở Úc, thỉnh thoảng chàng có thể kiềm chế bản thân một chút hay không, không nên làm tổn thương người khác, tổn thương những người bên cạnh chàng."

"Khống chế, khống chế thế nào? Người khác nghĩ về nàng, ta cũng phải kiềm chế? Hay là kiềm chế không làm nàng, như thế làm cho ta nhớ nhung thân thể nàng đến phát điên?"

Sở Úc nén nhịn xúc động muốn cắn nàng một ngụm: "Nàng phải tập quen với ta!"

Doãn Nặc đẩy hắn ra, bụng đầy ủy khuất: "Vì sao nhất định phải là ta tập quen với chàng, hai người bên nhau không phải nên tập quen, tin tưởng lẫn nhau sao? Có lỗi liền phải sửa, chàng nói ngươi đổi, dù là chàng thử cố gắng cũng tốt, rõ ràng người sai là chàng. Ta không muốn mỗi ngày nhốt ở trong phủ, ta muốn giống như nữ tử bình thường."

Hắn đè lên người nàng, nâng cằm nàng lên: "Ta đúng là không muốn cho nàng tự do! Cứ muốn giam cầm nàng bên cạnh ta, ta cho nàng biết, ta chỉ không muốn thay đổi, cũng không thể thay đổi được."

Doãn Nặc tức giận há miệng cắn hắn, hắn mặc nàng cắn môi hắn đến chảy máu, hắn duỗi lưỡi liếm liếm cánh môi chảy máu kia, giống như yêu nghiệt khát máu!

Cúi đầu dùng sức hôn nàng, hắn thấy, nàng chính là độc dược khiến hắn bị nghiện, trên người nàng mọi thứ đều như là mỹ vị, ngọt ngào như vậy, làm thế nào cũng ăn không đủ, chỉ một hồi thôi, hắn liền mắc nghiện lần nữa.

Doãn Nặc đẩy hắn, thấy không đẩy được, chỉ có thể để cho hắn giày vò. Trong lòng khó chịu không ngừng rơi nước mắt.

Sở Úc lau đi nước mắt trên khóe mắt nàng, ôm chặt nàng, than nhẹ: "Ta kể cho nàng nghe một chuyện buồn cười nhé!" Hắn cười cười, ánh mắt lập tức nhìn vào hư không, dường như lâm vào trong hồi ức, trở nên xa xa gần gần.

"Năm tám tuổi, ta cùng mấy vị hoàng tử khác chơi trò quan binh bắt tặc, ta trốn ở trong tủ quần áo của mẫu hậu, hồi lâu cũng không thấy có người đến tìm ta, lúc đang chuẩn bị đi ra, thấy mẫu hậu đang cùng Nhiếp chính vương tiến đến. Từ khe hở bên trong, ta trông thấy Nhiếp chính vương nắm lấy tay mẫu hậu, mẫu hậu bị ép ngã người trên ghế quý phi, hắn xé rách y phục mẫu hậu, ta lao ra đấm đá vào người hắn, bị hắn một cước đá văng, mẫu hậu quần áo không chỉnh tề bò qua đến đem ta bảo hộ sau lưng mình, cầu khẩn hắn buông tha ta, cam đoan tuyệt đối sẽ không

để cho ta nói ra. Sau đó mấy ngày, ta vẫn sốt cao hôn mê bất tỉnh, Nhiếp chính vương mời Khu Vu sư đến, nói ta bị tà ma chiếm lấy thân thể, nhất định phải xăm Thanh Long áp chế tà ma trong cơ thể, sau đó đưa đi chùa Tĩnh An cắt tóc tu hành loại bỏ ma căn. Vô tri vô giác xăm Thanh Long trên người mất hết hai tháng, hoàng huynh mười hai tuổi đăng cơ, căn cơ không vững, thời gian đó cần phải dựa vào Nhiếp Chính Vương trợ giúp công việc triều chính, mẫu hậu chỉ có thể dựa vào phương thức như vậy để lôi kéo Nhiếp Chính Vương. Lúc gần đi, mẫu hậu ôm ta, nước mắt không ngừng rơi, luôn miệng xin lỗi với ta... Nhưng ta không muốn đi, ta không nỡ!"

"Bà đã từng nói sẽ vĩnh viễn yêu thương ta, là bạn của ta. Nhưng khi ta nhớ kỹ những lời này, lại trông thấy cảnh tượng khác. Vô luận ta như thế nào gọi, ta khóc đến khàn giọng, ta cứ như vậy bị bỏ rơi..."

Gương mặt tuyệt mỹ của Sở Úc vẫn vân đạm phong khinh như cũ. Giọng điệu lạnh nhạt giống như nói về người bình thường, muốn ăn cơm uống nước.

"Đến chùa Tĩnh An, hòa thượng cũng không bởi vì ta là hoàng tử mà đối xử tốt với ta, ngược lại tra tấn nhiều hơn, giống như là Nhiếp Chính Vương thụ bày mưu đặt kế, tốt nhất là để cho ta biến mất hoặc chết đi ngoài ý muốn, mỗi ngày ta chỉ có thể nhận được một cái bánh màn thầu ôi thiu, phần lớn thời gian ta đều dựa vào uống nước để lấp đầy bao tử, rất nhiều đêm tối lạnh lẽo, ta chỉ có thể bọc kín người bằng chăn lông mỏng, run rẩy núp ở trong xó. Ta không dám cởi quần áo tắm rửa, ta sợ người khác dùng ánh mắt kỳ thị nhìn Thanh Long trên người ta."

Hắn cúi đầu hôn nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vùi trong tóc nàng, tiếp tục nói, "Một lần nọ vì hái quả dại đỡ đói, vô ý lăn xuống chân núi, được một cao nhân bên ngoài cứu, dạy ta một thân bản lĩnh. Năm mười sáu tuổi, ta trở lại kinh thành. Ta đã từng suy nghĩ mỗi ngày mỗi đêm, đó là làm thế nào giết chết hắn, nhưng giờ khắc đó, ta lại không trực tiếp ra tay. Ta muốn để hắn từ từ chết đi, không phải hắn ức hiếp mẫu hậu sao! Cắt vật kia đun sôi cho hắn ăn hết, chân của hắn đạp ta, ta cắt sạch thịt trên chân hắn, bàn tay hắn chạm vào mẫu hậu, gọt sạch thịt trên tay hắn, dùng thuốc tốt nhất kéo dài tính mạng hắn, nhìn hắn kéo dài hơi tàn. Chơi chán liền giết hắn."

Doãn Nặc nghe hắn thờ ơ kể về những chuyện kia, tiếng nói của hắn bình tĩnh, giống đang kể chuyện người khác. Nhưng nước mắt Doãn Nặc lại rơi liên tục, cho dù hắn dùng giọng điệu không quan tâm kể đến, nàng cũng có thể cảm nhận được thống khổ mà trước đó hắn phải chịu đựng.

"Nàng nói có buồn cười không,... Ha ha ha!"

"Sở Úc, chàng đừng cười. . . Đừng cười được không. . . Thật không có gì đáng cười cả." Nàng ôm chặt hắn, khóc thút tha thút thít, cả trái tim đều cảm thấy đau thương. Không nghĩ tới tuổi thơ của hắn phải trải qua quãng thời gian luyện ngục dày vò, thống khổ như thế. Khi thiếu nữ ôm hắn, hắn cảm giác được có một dòng nước ấm nước chảy khắp toàn thân.

Hắn khàn giọng, "Nặc Nặc. . ." Doãn Nặc nhìn hắn.

Sở Úc rủ xuống mắt, chậm rãi nói, "Nàng sẽ làm gì. . . Nếu như nàng là ta."

"Ta không biết, ta chỉ sợ không kiên trì lâu được đã phải chết sớm. Xảy ra chuyện như thế. . . Sở Úc, ta chỉ cảm thấy may mắn, chàng còn sống, để chúng ta gặp nhau, để cho ta có cơ hội từ từ yêu chàng." Nhẹ nhàng thành kính hôn trán hắn, mắt của hắn, rồi đến môi của hắn.

Những việc này, đối Doãn Nặc mà nói, khiến nàng chấn động vô cùng lớn, hiểu được vì sao Sở Úc hoàn toàn biến thành người khác như vậy, tính cách bạo lực, u ám, vặn vẹo?.

"Đúng vậy! May mà ta còn sống. . . Nàng nói muốn rời khỏi ta, ta sợ rằng nàng sẽ không cần ta nữa."

Hắn cương quyết bướng bỉnh, không quan tâm thế tục, những năm gần đây, người khác khen hắn cũng tốt, mắng hắn cũng tốt, hắn đều hoàn toàn không để trong lòng. Duy chỉ có là nàng...

Doãn Nặc hôn lên bốn chân Thanh Long. Sừng đầu Thanh Long đá lởm chởm, mắt rồng mở to, dữ tợn không thể gần. Nàng nguyện ý thần phục tại dưới người hắn.

Nam nhân của nàng như thần tiên trên trời, dưới trần thế như ma quỷ. Hắn chỉ cần nhẹ nhàng liếc nhìn một cái, đôi mắt lưu tỏa ra ánh sáng rực rỡ tuyệt thế, giống như sao Mai duy nhất trong đêm tối.

Hắn nhẹ nhàng cắn vành tai của nàng, dùng đầu lưỡi dọc theo hình dáng nó nhẹ nhàng phác hoạ. Sau đó lại hôn nhẹ trán của nàng, mi mắt run rẩy, chóp mũi nhỏ nhắn, cuối cùng đến đôi môi đỏ thắm bị hàm răng nàng cắn đến đỏ bừng.

Ý thức của Doãn Nặc đã sớm rối loạn, mặc môi lưỡi hắn ở trong miệng mình tàn phá bừa bãi, tay của hắn lúc nặng lúc nhẹ đi trên người nàng.

Ngón tay của hắn xoa nhẹ nhũ hoa của nàng, cho đến khi hoa mẫu đơn diễm lệ kia nhanh chóng nở ra mới hài lòng rời đi, sau đó lại quanh co đi xuống, lưu luyến bờ eo mềm mại, mơn trớn bờ mông căng đầy của nàng, sau đó trở về nơi mềm mại yếu ớt nhất.

Ngón tay của hắn ở trong nhục huy*t khẽ gảy, lại không chịu dùng sức, chỉ là nhẹ nhàng mà khơi mào dục vọng nàng, lại không chịu cho nàng chút giải thoát nào. Doãn Nặc không tự giác ưỡn thân thể lên, để ngón tay của hắn càng vào sâu hơn.

"Ừm. . ." Âm tiết vô thức từ trong cổ họng của nàng bậc ra, giống như than lại giống như khóc.

Hắn lại ngẩng đầu lên, ánh mắt mỉm cười nhìn nàng, cố ý hỏi: "Thế nào? Muốn..."

Ngón tay lại đột nhiên ác ý dùng sức thăm dò vào trong cơ thể của nàng, làm thân thể của nàng trong nháy mắt kéo căng.

"Ta..." Hai má Doãn Nặc đỏ hồng, tinh mâu* hé mở nhìn hắn, bị hắn trêu chọc đến sắp điên mất. Chỉ cảm thấy không khí không đủ, toàn thân huyết dịch đều dồn về mặt, khiến xúc giác tại nơi đó cực kỳ nhạy cảm.

*mắt sáng như sao

Tay Sở Úc lại tiếp tục ở động thịt của nàng chậm rãi vân vê, xoa nhẹ, đợi nơi đó của nàng ướt đẫm, lúc này mới dùng đầu gối đẩy hai chân đang đóng chặt của Doãn Nặc ra, đưa thân vào giữa chân nàng, cánh tay chống đỡ thân thể nhìn nàng, khàn giọng nói: "Ta vào đây..."

Thân thể trắng nõn, mềm mại, nam thể khỏe đẹp cân đối, tóc đen quấn quýt một chỗ, tiếng rên rỉ cao thấp chập trùng hòa với âm thanh va chạm dâm mỹ...

Doãn Nặc vô lực nằm sấp trên người hắn: "Sở Úc, khi nào thì chàng cưới ta?"

"Vị trí Vương Phi kia không phải vẫn để cho nàng sao? Chỉ cần nàng đồng ý, lúc nào cũng có thể, bù cho nàng một màn hôn lễ mười dặm hồng trang."

Doãn Nặc sững sờ cảnh giác nói: "Chàng đã biết cái gì?"

Sở Úc bóp nhẹ mặt của nàng: "Nàng cảm thấy ta biết cái gì chính là cái đó. Hai người cùng nhau không phải nên tin tưởng lẫn nhau sao, đây chính là lời nàng vừa nói!"

Doãn Nặc lập tức trợn tròn mắt, thật sự là đào hố cho mình nhảy.

Doãn Nặc tự biết không gạt được nữa, trước trước sau sau đem sự tình nói sơ qua một lần: "Chàng có tin không?" Kỳ thật nàng cũng không rõ vì sao mình lại trùng sinh vào năm năm sau.

"Tin!"

Sở Úc vuốt ve gương mặt của nàng, trong lòng vô cùng tin tưởng. Ta và nàng hai lần gặp gỡ bất ngờ. Trải qua trắc trở trở nên cường đại là vì bảo vệ nàng, hai mươi lăm năm bài xích sự đụng chạm với người khác phái, giữ mình trong sạch là vì đợi nàng, trong cõi u minh đã được quyết định từ lâu... Là để cho ta lúc tốt nhất gặp được nàng.
Bình Luận (0)
Comment