Bệnh Kiều Vương Gia - Ngư Tử

Chương 24

Sở Úc lại muốn tắm rửa, Doãn Nặc đứng ở bên ngoài bình phong cầm quần áo sạch sẽ giúp hắn: "Chàng cũng không bẩn, không cần phải tắm hàng ngày. Trước kia, Lưu thợ rèn trong thôn chúng ta mỗi ngày mệt đến một thân mồ hôi, một tháng chỉ tắm một lần thôi."

Sở Úc ở sau bình phong nửa ngày không ra, trầm mặc một hồi: "Nàng làm sao biết người ta một tháng tắm một lần, nàng đi nhìn trộm người ta tắm rửa?"

"Ngươi. . . Ngươi nghĩ đến đi chỗ nào vậy, ta mới không có. Bẩn thỉu, thối hoắc! Vợ Lưu thợ rèn nói thế."

"Vậy sao?! Vậy ta yên tâm rồi." Sở Úc trêu chọc nói, " Nặc Nặc nhà ta chỉ thích nhìn một mình ta tắm rửa."

Không cần nhìn cũng biết gương mặt xinh đẹp của Doãn Nặc tấm chuẩn bị ửng đỏ, lời này truyền đến quả nhiên khiến Doãn Nặc xấu hổ nhỏ giọng thầm thì: "Ai thích nhìn ngươi... Không biết xấu hổ..."?

Tâm tình của Sở Úc vô cùng tốt, hắn liền thích trêu chọc nàng.

Nửa đêm Doãn Nặc bị bừng tỉnh, trông thấy Sở Úc đang ngủ say mày nhíu chặt, trán đổ mồ hôi, trong miệng lẩm bẩm "Đừng đi, đừng đi..."

Doãn Nặc lay Sở Úc tỉnh, cầm khăn lau mồ hôi cho hắn, ân cần hỏi han "Làm sao vậy? Gặp ác mộng rồi!"

"Ta mơ thấy, ta và nàng cùng nhau đi tới, quay đầu phát hiện, nàng đột nhiên biến mất, ta liền hoảng loạn. . . Tìm nàng khắp nơi, lại không thấy. Nàng không cần ta nữa..."

Doãn Nặc ôm chặt hắn: "Sẽ không. . . Ta sẽ không bỏ chàng để chàng đi gây họa với người khác. Tên yêu nghiệt chàng chỉ ta mới có thể thu thập được."

Sở Úc nâng cằm nàng lên, đôi mắt cực kỳ ôn nhu: "Ta muốn quấn lấy nàng cả một đời... Không có nàng, trái tim ta không biết đi về đâu."

Nhìn qua mỹ nhân, vẻ mặt nàng khẽ nhíu mày, lại nghĩ tới "Loại" tư vị kia, đáy mắt dần dần dấy lên một tầng lửa."Làm tròn lời hứa!"

"A?..."

Sắc mặt Sở Úc trở nên nham hiểm, liền nghe " ba" một tiếng dứt khoát vang dội vang lên, mông bị hắn dùng sức đánh một cái, cảm giác đau rát, cả người run rẩy, trong lòng không hiểu rõ bị đánh một cách oan ức, trách móc không ngừng: "Chàng chỉ biết khi dễ ta! Khi dễ ta!"

"Nàng quên thì phải bị phạt!"

Doãn Nặc mới chợt hiểu ra, yêu nghiệt này thật đúng là không chịu được thua thiệt dù chỉ một chút.

"... Cho ta hôn đi..."

Nàng nghe được âm thanh khàn khàn của hắn ở bên tai mình, nỉ non một tiếng, vành tai lập tức liền bị hắn ngậm nuốt.

Sở Úc ngậm lấy vành tai nàng, cắn một lát, theo da thịt hướng xuống, đầu lưỡi chắc nịch liếm láp da thịt non nớt trên cổ, xé rách y phục của nàng, hình như một đầu...

Một đầu Thần thú.

Nhìn thấy diện mạo dữ tợn của Thanh Long trên lồng ngực hắn, lúc này nàng nhắm mắt lại, cũng cảm giác được thứ đang mút hôn trên thân mình không phải là người.

Trong mắt Sở Úc ngày càng sâu thăm thẳm, bàn tay trực tiếp duỗi đến, nắm lấy một bên kiều nhũ của nàng, không có chút thương tiếc nhào nặn, đáng thương cho mấy lạng thịt kiều nộn mềm mại kia, gặp phải bàn tay vô tình chà đạp, chỉ trong chốc lát, cơ thể xinh đẹp bị dày vò muốn thành phấn vụn.

Ban đầu da thịt nhẵn bóng như son lúc này bị bóp từng mảng đỏ, điểm nhọn đỏ tươi mà cũng bị đôi tay đó chăm sóc, bị vân vê trở nên yêu kiều run run dựng thẳng lên, cực kỳ bắt mắt.

Hắn lập tức cúi người, còn hóa thân thành Thần Thú, miệng mở lớn ngậm mút, đầu lưỡi thô dày kết hợp với hàm răng nhọn, đủ mọi kiểu xấu ý quấy nhiễu, chơi đùa, như muốn đem khối thịt sống sờ sờ trơn mềm kia cắn xuống nuốt vào trong bụng.

Nghe thấy nàng rốt cục chịu không nổi, trong cổ phát ra một tiếng rên đè nén, hắn bỗng nhiên nhả ra, ngẩng đầu, trông thấy hai mắt nàng nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt, đôi môi anh đào đang bất lực hé mở, cần cổ trắng nõn lẫn trong mái tóc đen tuyền, giống như chuyển động tản ra mật ngọt mùi sữa, hắn ngửi một ngụm, tâm thần rung động, không tự giác liền giảm lực đạo đang cố sức bóp lấy vòng eo mềm mại của nàng, hôn lên môi nàng rồi ngậm lấy nó.

Da thịt lõa lồ bỗng nhiên chạm vào nhau, kề sát bên nhau. Ấm áp trong nháy mắt liền từ lửa nóng toàn thân hắn truyền đến cơ thể nàng, cảm giác này khiến nàng yêu thích, nhưng mà hắn lại rất nặng nề, ép nàng không tự giác nhẹ giọng "ân" một tiếng.

"Không muốn..."

Toàn thân Sở Úc đã nóng lại thêm nóng, như phá băng, liều lĩnh đâm về phía trước, cảm giác được nộn huy*t kia bao trùm vật to lớn của hắn, đột nhiên một trận xoắn quýt, dây dưa, toàn thân tê dại trong chốc lát, nhục hành* nhảy lên. Thật là vô cùng mất hồn...

*hai quả trứng của anh ấy đó:v

Thân eo điên cuồng mạnh mẽ đi vào, rút ra, lực đạo va đập đủ mạnh để lật tung ý thức của nàng lên đến chín tầng mây. Doãn Nặc lắc đầu lung tung, ý thức hỗn độn, ánh mắt tan rã, chỉ cảm thấy bị nam tử trên người đưa vào một đợt lại một đợt thủy triều cao hơn, bên trong xóc nảy, chập trùng.

Cuối cùng do không chịu nổi sự hành hạ của hắn, nàng khóc nức nở cầu xin: "Không muốn nữa... Không muốn nữa..."

Một dòng nước nóng phun ra cũng chính là lúc hắn lên đỉnh, nóng đến mức hắn cũng không còn cách nào kiềm chế, giống như đang cảm thấy bên trong choáng váng lóa mắt, hoàn toàn đem mình dâng hiến cho nàng.

Nhất định đó là cái đêm không ngủ...

Ánh trăng chiếu xuống đồng cỏ trống trãi, thấy có hai người nằm ngửa song song nhau đang nằm trong đám cỏ um tùm nhìn lên trên trời, sao lốm đốm đầy trời. Gương mặt thiếu nữ trơn bóng trong suốt, thở hơi dài, đôi môi đỏ thắm khẽ nhếch lên, nhìn có chút đáng yêu, ngốc nghếch.

Nam tử nhìn nàng, chạm lên dung mạo cong cong giống như như ánh trăng của nàng, cười híp mắt hỏi: "Lúc nào thì Vong nhi của ta dự định ngủ với ta?"

Mạc Vong trên mặt đất xoay người một cái, tư thế liền đổi thành nàng ở trên, hắn ở dưới. Nàng nhìn hắn chăm chú, mi dài mắt sáng, khuôn mặt tuấn tú, bởi vì trong mắt có nhu tình, càng động lòng người hơn. Hơn nữa hắn chẳng những sinh ra đã tuấn, thân thể cũng là cực phẩm.

Ngón tay Lý Tử Thần ở bên hông nàng du ngoạn, nàng không hề phát hiện, dường như đối với hắn hoàn toàn không có cảnh giác.

Chờ Mạc Vong lấy lại tinh thần. Lập tức phát hiện tình huống này có chút không ổn. Mình đang ngồi ở trên người hắn, dưới mông nhỏ liền giống như bị vỏ kiếm chĩa lên.

Trên người hắn không có mang theo binh khí nào, nàng tự nhiên biết thứ đang chĩa lên mình chính là cái gì, vừa chán ghét, vừa hoảng hốt, vù một cái mặt đỏ bừng lên, vội vàng muốn trèo xuống người hắn, hắn lại không thả.

"Ngươi là ngốc thật hay là giả ngu, hả?" Ngón tay của hắn trượt đến bờ môi nàng, nghịch ngợm đè lên môi châu mân mê, cảm thấy xúc cảm không tệ, liền nhấn thêm vài lần.

Nàng mím môi một cái, hé miệng ngọt nhẹ nhàng cắn ngón tay không an phận kia, cái lưỡi phấn nộn đảo qua đầu ngón tay.

Lý Tử Thần bị nàng giống như mèo con cắn, trong lòng ngứa ngáy một trận, bụng dưới như có một đám lửa đốt. Chân mày hắn khẽ cong, đôi mắt hồn xiêu phách lạc nhìn nàng, khiến Mạc Vong không khỏi nuốt nước miếng một cái, sắc mặt đỏ hồng.

Ánh mắt hắn như người say sỉn, nàng nhắm mắt lại, "Không cho phép ngươi nhìn ta!" Mỗi lần hắn nhìn nàng như vậy, nàng đều nhịn không được muốn bổ nhào vào trên người hắn.

Hơi thở thơm tho ngọt ngào phả vào mặt hắn, hơi ngứa, hắn không nhịn nổi chụp lấy cái đầu nhỏ của nàng ép tới gần mình, dùng cách hôn để biểu đạt tâm tình vui vẻ của mình.

Lý Tử Thần vẫn còn tồn tại một tia lý trí, lúc hôn đến say mê, hắn cưỡng ép khắc chế bản thân. Sờ sờ đỉnh đầu nàng, làm sao nàng có thể khả ái như vậy, làm cho hắn yêu thích không buông tay.

"Trở về đi! Ngày mai còn phải lên đường sớm." Lý Tử Thần kéo Mạc Vong trở lại trong làng.
Bình Luận (0)
Comment