"Đây là mộ của ta và tỷ tỷ, không muốn người ngoài quấy rầy, cút!" Bạch Hân dùng nội lực toàn thân một chưởng đẩy tới Sở Úc, trong nháy mắt Sở Úc bị nội lực của nàng đánh bay hơn mấy trượng. Oanh một tiếng, cửa đá nện lên mặt đất liền có mấy vết nứt.
Ngọn núi rung động, bên trong địa cung, tảng đá không ngừng lăn xuống,những hòn đá to to nhỏ nhỏ nện vào người nàng, nàng chậm rãi đi tới quan tài thủy tinh kia: "Tỷ tỷ đây là chuyện cuối cùng ta làm cho ngươi, ta làm đúng không? Ngươi sẽ khen ta sao? Tỷ tỷ ngươi đợi ta, chúng ta chẳng mấy chốc sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ, không còn có người sẽ cướp ngươi khỏi ta. Mọi thứ trên thế gian này sẽ không liên quan gì đến chúng ta... Ha ha ha... Tỷ tỷ... Tỷ tỷ..."
Hóa ra Bạch Hân cứu được Sở Úc, không có một chưởng nội lực kia đẩy hắn văng ra mấy trượng, hắn liền bị cửa đá ép xuống không thể di chuyển.
Doãn Nặc mở mắt, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm màn trướng trước mắt mà ngẩn người. Mạc Vong cầm tay của nàng vui đến phát khóc: "Nặc Nặc ngươi đã tỉnh, quá tốt rồi! Sở Úc không chết, hắn không chết..."
Doãn Nặc đứng lên, những gì Mạc Vong nói sau đó nàng đều không nghe rõ, chỉ nghe được Sở Úc không chết, nàng muốn đi tìm hắn.
Mạc Vong mang theo nàng đến một phòng khác, toàn thân Sở Úc quấn đầy băng vải, hơi thở mong manh. Doãn Nặc quỳ gối trước giường không dám đụng vào hắn, sợ vừa chạm vào hắn đã không thấy tăm hơi.
Mạc Vong nói cho nàng, bọn họ tìm được Sở Úc nằm cách đống đá mấy trượng, về phần xảy ra chuyện gì chỉ có Sở Úc mới biết được. Hiện tại kinh mạch toàn thân Sở Úc bị hao tổn, nhiều chỗ gãy xương. Đại phu nói hắn còn có thể sống sót đã là kỳ tích. Chỉ có thể chờ hắn tỉnh lại được hay không, cũng có khả năng cả đời này không tỉnh lại.
Chỉ cần hắn còn sống, Doãn Nặc tin tưởng hắn sẽ không bỏ rơi mình, nhất định sẽ tỉnh. Hắn là người có bệnh tự phụ như vậy mà.
Bên ngoài truyền đến tiếng binh binh bang lang, Mạc tướng quân cau mày quắc mắt: "Lão tử mười hai hàng năm ở binh doanh, giết người vô số, hắn là muốn được trường thương đâm thủng, Lý Tử Thần ngươi tên tiểu tử thúi này mẹ hắn muốn thử một chút thân thủ của lão tử sao? Lừa gạt nữ nhi bảo bối của ta chạy trốn."
Một tiếng rống như sấm sét đánh xuống bình địa*, vậy mà chọc cho Doãn Nặc cười khúc khích. Không cần đi ra, nàng cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ cương nghị như thiết tháp của Mạc tướng quân đang truy sát Lý Tử Thần như thế nào.
*đất bằng phẳng
Mạc Vong lao ra, bước một bước lớn tới phía trước Lý Tử Thần đang nằm ngang, vẻ mặt như lợn chết không sợ bỏng nước sôi: " Muốn đánh thì đánh con, là con ép hắn dẫn con đi."
"Khuê nữ, con ngại cha mệnh dài có phải không, cố tình muốn làm ta tức chết mà!" Mạc tướng quân đối với nữ nhi duy nhất của mình hoàn toàn không có cách nào. Chỉ tiếc rằng sắt không thành thép!
Nửa năm trôi qua, Doãn Nặc vẫn là xinh đẹp như vậy, ưỡn cái bụng bảy tháng lẳng lặng ngồi trong đình viện uống trà. Nhưng nàng yên tĩnh như vậy, giống như đầm nước yên tĩnh, không có một chút gợn sóng.
Sở Úc vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Mạc Vong và Lý Tử Thần cũng đã thành thân, thường xuyên đến Vương Phủ bồi Doãn Nặc.
Mỗi sáng sớm, Doãn Nặc tỉnh ngủ đều sẽ cầm tay Sở Úc để ở trên bụng, để hắn cảm thụ một chút động tĩnh của Bảo Bảo ở trong bụng.
"Trong bụng của ngươi có cái gì vậy? Vì sao lại động?"
Doãn Nặc sóng mắt lưu chuyển nhìn Sở Úc. Nước mắt không cầm được chảy xuống: "Chàng rốt cục cũng tỉnh..."
Làn da hắn trắng nõn, hàng mi dày đặc rũ xuống, tạo thành một cái bóng hình quạt trên mí mắt. Ngũ quan xuất sắc tinh xảo, sắc thái có phần lạnh, lại có một đôi mắt phượng liễm diễm, nhìn nàng chằm chằm, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho nàng: "Ngươi là ai?"
Doãn Nặc sợ ngây người, nàng thường hay tưởng tượng đến tình huống Sở Úc tỉnh lại, nhưng vạn vạn không nghĩ tới hắn lại có thể không nhớ rõ nàng.
Ngự y tới bắt mạch cho Sở Úc, nói Vương Gia có thể do bị va chạm, cho nên bị mất trí nhớ. Chỉ có thể từ từ khôi phục, những cái khác đã không còn đáng ngại.
"Chàng gọi là Sở Vương Bát, ta gọi là Doãn Nặc, thê tử của chàng, trong bụng là hạt giống của chàng."
"Ta gọi ngươi là Nặc Nặc nhé, tên của ta thật đặc biệt a! Ngươi không cần an ủi ta, ta biết đều là lỗi của ta, ta rõ ràng phải nên nhớ kỹ. . . Tại sao ta có thể quên mất ngươi đây."
Cái giọng điệu ai oán này, cái giọng điệu như oán phụ này!
Tay Doãn Nặc run một cái, nước thuốc nóng hổi liền rơi vãi trên tay, nàng bị phỏng liền hừ nhẹ một tiếng, chén thuốc cũng phanh một tiếng vỡ vụn trên mặt đất.
Thật nóng, đau quá. Không được, đi tìm thuốc!
Nhưng mà trong phút chốc, tay của nàng liền đã rơi vào trong lòng bàn tay của một người khác.
Nam nhân mới vừa rồi còn bình yên nằm ở trên giường lúc này đang đứng ở trước mặt nàng, khó coi chau mày, lại không che giấu được đau lòng: "Làm sao không cẩn thận như vậy?"
Sau đó, sau đó...
Sau đó, hắn ngậm ngón tay nàng vào miệng.
Bị khoang miệng ấm áp của nam tử bao lấy, đầu lưỡi tỉ mỉ liếm láp ngón tay bị phỏng của nàng.
Gương mặt Doãn Nặc thoáng chốc đỏ bừng, toàn thân phát run, chỉ có điều không phải thẹn thùng, mà là tức giận. . . Hắn có biết hành động này của hắn có bao nhiêu chọc người hay không? Tên yêu nghiệt chết tiệc, vừa tỉnh dậy liền gây họa cho nàng, còn có nước bọt nước bọt, dây đầy một tay nàng!
Thấy nàng như thế, Sở Úc thoáng lui ra, vẫn đau lòng nắm lấy tay của nàng, nói: "Vừa rồi... Mạo phạm."
Biết mạo phạm ngươi còn liếm, còn liếm hăng hái như thế!
Ngươi cho đây là móng heo à? A. . . Không đúng sao lại hình dung tay mình là móng heo được!
Mỗi ngày, Sở Úc đều quấn lấy Doãn Nặc kể cho hắn nghe chuyện của bọn họ từng li từng tí. Bao gồm cả chuyện trên giường nên làm...
Làm cho Doãn Nặc ngượng ngùng chậm rãi gục đầu xuống, trong mắt giống ngậm hơi nước, lóe ra một chút ánh sáng, đôi môi hoa đào hé ra, no đủ giống như bôi mật, khiến người ta có xúc động muốn âu yếm.
Hắn đưa tay lót ở cái ót nàng, đẩy nàng nằm giữa giường mềm mại, lửa nóng hôn lên miệng hai người, đốt đỏ rực khuôn mặt cả hai. Hai cánh tay của Doãn Nặc bị Sở Úc kẹp lấy, khóa hai bên đầu, không thể động đậy.
Sợi tóc của hắn rũ xuống trên mặt nàng, có chút ngưa ngứa. Chỉ là tất cả lực chú ý, đều chuyển dời đến miệng, trái tim, hô hấp, lên những giác quan này. Tay của hắn thuận cổ áo nửa lỏng của nàng một đường sờ soạng đi vào, gảy nhẹ chậm rãi vân vê, da thịt trơn mềm tuyết trắng run rẩy trong tay hắn. Viên tuyết như bạch ngọc kia, tay của hắn vừa nhẹ
nhàng vò một chút, mỹ nhân dưới thân liền than nhẹ một tiếng, chân quấn lên eo hắn.
Hô hấp của Sở Úc trở nên dồn dập. Doãn Nặc nghe thấy được cười khanh khách, liền giở trò xấu dùng mũi chân khẽ thăm dò dưới hông hắn, thấp giọng hỏi: "Mỹ vị của ta không ngon?"
Trên mặt Sở Úc ẩn nhẫn chịu đựng lửa dục, nụ cười có chút cứng ngắc, hắn bắt chân Doãn Nặc bỏ vào trong ngực, thở dài nhẹ giọng nói ra: "Hương vị của Nặc Nặc khiến vi phu như si như cuồng."
"Ngộ nhỡ làm Bảo Bảo bị thương làm sao bây giờ?"
"Ta cẩn thận một chút là được, ta đã hỏi ngự y, bây giờ vẫn là thời kỳ an toàn chỉ cần nhẹ nhàng là được rồi."
"Vì sao ngươi không thể chịu đựng một chút chứ?"
"Ngươi mỗi ngày ở trước mặt ta ưỡn cái bụng, xoay eo nhỏ, lúc ẩn lúc hiện dụ dỗ ta làm sao nhịn được?"
"Vì sao ta có thể nhịn?" Doãn Nặc hỏi.
"Vậy giải thích rõ ngươi yêu ta không sâu đậm bằng ta yêu ngươi." "Ây..." Doãn Nặc bị logic bá đạo của hắn đánh bại.
Trút bỏ quần áo cả hai, Sở Úc thấy thân thể nàng liền không chịu đựng được, ôm lấy chân nàng gặm cắn mấy cái, trước mắt chỗ phấn nộn xinh đẹp kia cũng có chút ướt át, cố nén tình triều trào dâng mênh mông, kề tới, một ngụm liền ngậm lấy chỗ run rẩy xinh đẹp kia, dùng lưỡi lấy lòng.
Thân thể mảnh mai như ngọc này đã hơn nửa năm không đụng chạm qua, mẫn cảm vô cùng. Sớm đã là ẩm ướt nhầy nhụa một mảng. Sở Úc đẩy hai chân của nàng ra, chậm rãi đem cự vật nóng rực chen vào bên trong hoa huy*t đã lâu chưa thăm tới kia, thâm nhập nông sâu rút ra đẩy vô.
Nàng thấp giọng rên rỉ. Tiếng rên rỉ lập tức đi vào tai hắn. Kích thích huyết mạch toàn thân hắn sôi sục, muốn hung hăng muốn nàng nhưng lại không thể không chú ý cẩn thận, tiếng rên muốn bạo tạc lại không ra khỏi miệng, mãnh liệt đau đớn cùng khoái hoạt còn đang giày vò hắn, làm hắn mồ hôi chảy như rót, hắn vẫn là lập tức ngừng lại, nhìn mỹ nhân dưới thân có chút nhíu mày, xem nàng khó chịu cái gì.
Doãn Nặc mị nhãn như tơ, trên mặt màu hồng phấn: "Ta muốn... Sở Úc!" Một tiếng kêu kia khiến trong lòng của hắn bách chuyển thiên hồi. Thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, mang theo một chút thở gấp, mềm mại ngây ngô làm hắn không yêu không được. Bàn tay chụp lên đôi gò bồng đảo đầy đặn của nàng, hôn môi nàng, nuốt vào tất cả thở gấp, cầu xin của nàng. Trong đầu của hắn, ký ức từng chút từng chút hiện lên, bọn hắn quen biết, bọn hắn gặp nhau, bọn hắn yêu nhau, lời hứa của bọn hắn... Thân thể đều là trí nhớ về nàng. Khiến hắn lại một lần nữa luân hãm, càng thêm yêu nàng...
Trong trướng bay lơ lửng một cỗ xạ hương như có như không, không khí dường như cũng bắt đầu dao động, một góc ánh đèn chập chờn mấy lần, đem hai thân ảnh chập trùng trên giường chiếu lên bức tường, cái bóng nhẹ nhàng lay động.
Trong nháy mắt đến ngày Doãn Nặc sinh, bà đỡ đều chuẩn bị sẵn sàng. Sở Úc trong phòng sinh cũng không đi ra, bà đỡ cũng không tiện đuổi một vị Vương Gia này ra ngoài, lại nói thần sắc Vương Gia còn khẩn trương hơn cả Vương phi, giống như người sinh con chính là hắn.
Sở Úc ngồi ở đầu giường, nắm chặt tay Doãn Nặc: "Đau thì cứ nói, nàng cứ bóp ta."
Tử cung co lại từng đợt đau đến đầu Doãn Nặc chảy đầy mồ hôi, Sở Úc ở ngay bên cạnh lau mồ hôi cho nàng, lau xong cho Doãn Nặc, sẽ lau mồ hôi cho mình.
Sở Úc trông thấy một chậu nước máu bưng ra, sắc mặt Doãn Nặc trắng bệch, hắn gấp gáp gọi ngự y chờ đợi bên ngoài: "Nếu như không bảo vệ được Vương phi, các ngươi đến chỗ Diêm Vương trình diện đi!"
Ngự y bị dọa sợ tới mức lộn nhào đến trước giường bắt mạch thi châm cho Vương phi.
Rốt cục cũng có một tiếng khóc nỉ non, bà đỡ hài nhi đỏ bừng giao cho Sở Úc, "Chúc mừng Vương Gia, Vương phi hạ sinh Tiểu Vương Tử."
"Không phải là nữ hài sao? Làm sao lại là đứa con trai." Sở Úc rất ghét bỏ mà nói.
"Chàng không thích?"
"Thích lắm!" Sở Úc hôn lên trán nàng.
Tiết Đăng Nguyên xuất hiện một nữ tử da thịt trắng hơn tuyết, đôi mắt giống như một dòng nước trong vắt, nhìn ngó xung quanh, tự có khí chất thanh nhã, cao quý như hoa, đẹp đến mức không gì sánh được. Ôm đứa nhỏ đi trong đám người, bên cạnh một vị nam tử mang mặt nạ dáng người thon dài mà thẳng tắp nắm lấy tay nàng, khoảnh khắc người nọ tháo mặt nạ xuống, mày kiếm anh tuấn, đôi mắt sâu thăm thẳm mang theo ánh sáng nhàn nhạt, môi mỏng mím chặt, khuôn mặt sáng sủa như thế, ở trên gò má của hắn, chầm chậm nở rộ nụ cười nhu hòa, hắn đã thổi một cơn gió vào ao xuân thủy trong lòng nữ tử kia, từ đó không giữ được bình tĩnh nữa.
Gặp được chàng... Thật tốt!