Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 101

Nàng đã trở nên gian xảo hơn

Vân Thư Trần vuốt nhẹ tóc mai nàng, âm thanh "Người cưới ta được không?" chấn động theo đầu ngón tay truyền vào tận đáy lòng.

... Thật là.

Sao lại có người đã mặc áo cưới rồi mới hỏi người ta như vậy --- chẳng sợ tự hạ thấp mình sao?

Đồ nhi quá ngây thơ, thật sự chẳng hiểu gì về cưới hỏi nhân gian.

Nhưng nàng cũng thật thông minh, biết đâu là điều quan trọng. Hiểu hay không hôn tục không quan trọng, hợp hay không hợp lễ nghi cũng không quan trọng, chỉ cần sư tôn hiểu tâm ý của nàng là được. Tâm ý ấy như một thanh kiếm thẳng tắp, đâm xuyên qua tim người, không chừa lại chút đường lui nào.

Vân Thư Trần một lúc lâu không nói gì, nàng chậm rãi đưa tay ôm lấy Khanh Chu Tuyết, cả chiếc áo cưới đỏ thẫm thêu phượng múa mẫu đơn cũng bị nhàu nát. Mùi Cửu Lý Hương quen thuộc trên người Khanh Chu Tuyết, xen lẫn một chút hương thơm thanh khiết, tất cả đều vây quanh nàng.

"Ngươi có biết gả cưới là như thế nào không?"

"Nghe người ta nói là phải gả cho người mình yêu thương."

Vân Thư Trần ôm chặt lấy nàng, khẽ hỏi, "Vậy ngươi có hiểu thế nào là yêu không?"

"Có lẽ hiểu mà cũng không hiểu." Nàng khẽ nói, "Nhưng xuất giá là chuyện cả đời, đúng không? Cả đời ta chỉ muốn ở bên bồi tiếp sư tôn."

"Phàm nhân hứa hẹn cả đời còn được, đến lúc chán ghét nhau, nhẫn nhịn năm mươi năm cũng qua. Cả đời của ngươi có thể sống lâu như trời đất, núi sông, có rất rất nhiều năm, còn dám dễ dàng hứa hẹn hay sao?"

"Có rất nhiều năm để ta bầu bạn cùng người," nàng không đồng tình, nghi hoặc hỏi, "Chẳng phải đó là chuyện tốt sao?"

Tay Vân Thư Trần khẽ siết chặt, nàng chậm rãi nhắm mắt, im lặng hồi lâu, "Còn một câu hỏi cuối cùng, đồ nhi là vì giải độc, hay là báo ân, mới nghĩ đến chuyện song tu? Nếu là như vậy, ngươi không cần miễn cưỡng."

"Miễn cưỡng?" Khanh Chu Tuyết sững người một lúc, "Sư tôn vì sao lại nghĩ như vậy?"

"Bởi vì ngươi chưa bao giờ chủ động đề cập đến chuyện này, chỉ gần đây mới..." nàng dừng lại, "Sau khi biết ta cần dùng phương pháp này để giải độc."

"Sao có thể miễn cưỡng." Khanh Chu Tuyết lắc đầu, "Quả thật có lý do trị bệnh, nhưng dường như ta không chỉ vì điều này."

"Vậy ngươi vì cái gì?"

Hôm nay Vân Thư Trần khác thường, ngày thường nàng không hỏi nhiều, nhưng bây giờ lại có vẻ bức bách dọa người.

Tâm trạng của Khanh Chu Tuyết luôn căng như dây đàn, nàng cảm thấy mình như đang bước trên một cây cầu độc mộc chông chênh, chỉ cần một câu trả lời sai cũng có thể khiến mọi nỗ lực trước đó đổ sông đổ biển. Nàng không rõ Vân Thư Trần thực sự muốn đáp án gì, nàng gần như đang mạo hiểm tiến về phía trước dựa vào một nhận thức mơ hồ mang tính trực giác.

"... Vì người."

Đồ nhi dưới sự bức bách của nàng lại trở nên gian xảo, Vân Thư Trần khẽ hừ lạnh một tiếng, không nhịn được véo nhẹ má nàng. Lời nói mơ hồ, chữa bệnh cũng có thể là vì nàng, thích nàng cũng có thể lấy cớ là vì nàng. Nhưng sau khi véo xong, nàng chợt nhớ ra, cái công phu đánh Thái Cực này hình như cũng là học từ mình.

Khanh Chu Tuyết thấy Vân Thư Trần khẽ thở dài một hơi, "Ừm, quả thật là vì ta."

Sư tôn càng giống như đang qua loa cho xong chuyện, theo nhiều năm hiểu biết của Khanh Chu Tuyết về sư tôn, câu tiếp theo có lẽ là bảo nàng đi ngủ sớm đi.

Nếu lại như vậy, để đến lần sau cả hai có thể bình tĩnh nói chuyện về vấn đề này, không biết phải mất bao lâu nữa. Qua những ngày tháng bên nhau, Khanh Chu Tuyết dần hiểu ra một số thói quen vòng vo của Vân Thư Trần, mỗi khi nói chuyện sâu về vấn đề nào đó mà không thống nhất được, sư tôn sẽ chuyển chủ đề, phải rất lâu sau mới thử nói lại với nàng.

Khanh Chu Tuyết nhìn nàng chằm chằm, rồi cụp mắt xuống. Hiện tại nàng không muốn trì hoãn thêm nữa, mỗi một khắc trì hoãn, độc của sư tôn lại càng nguy hiểm thêm một phần.

Tay buông lỏng, màu đỏ thẫm như lửa lan tràn khắp mặt đất.

Dưới ánh trăng mờ ảo, sợi chỉ vàng lấp lánh, hình chim phượng thêu trên tà áo như sống động, uyển chuyển theo từng cử động.

Mặt đất nhuộm đỏ như lá phong mùa thu, theo Khanh Chu Tuyết cởi áo ngoài ra lại điểm xuyến một mảnh tuyết trắng. Trâm cài, trang sức đều bị nàng ném vào đống quần áo kia, hơi lõm xuống.

Vân Thư Trần không nhìn thấy nàng, chỉ nghe tiếng ma sát sột soạt của vải vóc, không biết nàng đang làm gì.

Tay Vân Thư Trần bị Khanh Chu Tuyết nắm lấy, siết chặt rồi kéo đi.

Trên người đột nhiên hơi trầm xuống, Khanh Chu Tuyết giống như là đang ngồi ở trên đùi của nàng, Vân Thư Trần nhíu mày, chợt nhận ra có gì đó không ổn, đang lúc muốn rút tay về ---

Muộn rồi.

Đầu ngón tay bỗng nhiên cắm vào một miền da thịt mỏng manh ấm áp, khó khăn mà đâm vào nơi chặt chẽ đó.

Vân Thư Trần nghe thấy tiếng Khanh Chu Tuyết rên rỉ vì đau đớn, lập tức hiểu ra nàng đang làm gì.

Khoảnh khắc này, tâm trí nàng gần như trống rỗng.

Cổ tay không thể nhúc nhích, dù lúc này Khanh Chu Tuyết đã thở ra một hơi, hoàn toàn thả lỏng nhưng cổ tay của nàng vẫn cứng đơ, ngay cả hơi nhúc nhích uốn lượn một chút đều cảm thấy khó khăn như bị núi Thái Sơn đè xuống.

Tri giác từ từ quay trở về, lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự mềm mại ở bên dưới của một cô nương khác, cũng cảm nhận được sự run rẩy khe khẽ của nàng. Cổ tay của nàng bị kéo lên, như đang nâng một vầng trăng trong nước, chạm vào là vỡ.

"Ngươi... ngươi đã làm gì?"

Ngay khoảnh khắc như vừa tỉnh lại từ trong cơn mê, Vân Thư Trần hoảng hốt rút ngón tay ra ngoài. Vừa đụng phải không khí lạnh bên ngoài, sự ẩm thấp mát lạnh trên đó khiến nàng thảng thốt. Nhưng Khanh Chu Tuyết lại hướng về phía trước mà ôm chặt lấy nàng, bờ môi khẽ di chuyển, cũng không nói gì nhiều, chỉ là trầm khàn kêu lên một tiếng, "Sư tôn."

"Mặc dù làm chuyện này có một chút đau, có điều vì cùng làm với người, trong lòng ta rất vui."

Nàng ngẩng mặt lên, cho rằng đã gạt bỏ mọi lo lắng vô cớ của sư tôn, một lần nữa thản nhiên hỏi, "Sư tôn, cưới ta được không?"

Vân Thư Trần đầy tai là tiếng "Cưới ta, cưới ta, cưới ta" của đồ nhi nhà mình. Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, nàng nhất thời không thể bình tĩnh lại được. Lúc này, lòng nàng rối như tơ vò, nửa dựa người nằm xuống, tiện thể ôm chặt Khanh Chu Tuyết, "Ngươi mặc y phục vào đi, đừng để bị cảm lạnh. Vừa rồi mới... không có chuẩn bị gì, nếu bị đau thì đi lấy chút thuốc."

Cũng chỉ không ổn một chút, còn không đau bằng bất cứ lần nào nàng luyện kiếm bị thương. Khanh Chu Tuyết không để ý lắm, chỉ cảm thấy sư tôn cứng ngắc ôm nàng, không có dấu hiệu buông tay, nàng lại quay đầu nhìn y phục trên mặt đất, "Ôm như vậy, ta không mặc được."

Vân Thư Trần nghe vậy sửng sốt, từ từ buông tay. Khanh Chu Tuyết nhặt áo trong bị ném trên áo cưới lên, tùy ý mặc vào, liền duỗi người nằm xuống bên cạnh nàng, "Sư tôn muốn ngủ rồi sao?"

"... Ừm."

"Vậy không nói chuyện nữa."

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Khanh Chu Tuyết mơ màng suy nghĩ, nếu sư tôn vẫn không tin tưởng nàng thì phải làm sao? Nàng còn có gì để dâng lên người, liệu có thể khiến người tìm thấy điều bản thân thực sự mong muốn hay không? Nàng suy nghĩ hồi lâu, không khỏi cảm thấy nhụt chí, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Vân Thư Trần tuy nhắm mắt nhưng lại trằn trọc suốt đêm.

Nàng không nghĩ gì khác, chỉ mong sao đôi mắt mình mau chóng hồi phục. Bởi vì những cảnh tượng còn đọng lại trong tâm trí, vào lúc đêm khuya thanh vắng lại lần lượt hiện lên.

Lần đầu tiên gặp gỡ.

Vân Thư Trần vừa mới từ linh tuyền ra, xuyên qua hàng mi đẫm nước, liếc mắt nhìn xa xa --- phát hiện ra tiểu cô nương đang nép mình bên tường động phủ.

Khuôn mặt Khanh Chu Tuyết lem luốc như một con mèo hoa, không biểu cảm, nhưng ánh mắt nhìn nàng lại không chút đề phòng, dường như rất dễ bị lừa gạt.

Nàng chỉ nói vài lời đã dụ dỗ tiểu cô nương lên núi.


Lần thứ hai gặp mặt là lúc mười bốn tuổi.

Thiếu nữ tóc đen áo trắng đã lớn hơn một chút, sắc mặt vẫn lạnh nhạt, nhìn thấy nàng cũng không cười nhiều, cũng không biết cách trò chuyện. Nhưng luôn luôn không tự chủ được mà bước đến bên nàng, yên lặng ở đó.

Ngoài việc tương đương thưởng thức tư chất của nàng, Vân Thư Trần cũng quan sát nàng một lúc, nhận thấy sống mũi nàng cao thẳng, xương chân mày cũng cân đối, sau này nhất định sẽ là một đại mỹ nhân xuất trần thoát tục, thậm chí còn hơi tò mò về diện mạo của đứa nhỏ này khi lớn lên.

Giống như gieo một hạt giống, nàng bắt đầu mong chờ ngày hoa nở.

Và quả nhiên, nàng mười tám tuổi đã trở nên xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm, khiến người ta không thể rời mắt.

Nàng thi đấu nội môn đứng đầu, nằm vài ngày mới dậy được, đón ánh hoàng hôn, lần đầu tiên vụng về gọi mình là "Sư tôn".

Lúc đó Vân Thư Trần nhìn nàng, cảm thấy sự non nớt của nàng thật thú vị. Mặc dù người đồ đệ này chắc chắn không thể kế thừa y bát của mình, nhưng lúc đó nàng vẫn nghĩ rằng, phải dạy dỗ thật tốt, đừng phụ lòng người tài giỏi này.

Những ký ức sau đó ùa về, nàng ôm mình ngủ, nàng múa kiếm dưới sấm sét, nàng vụng về khắc một bông hoa sen đến nỗi làm tay mình bị thương, nàng mỉm cười với mình, nàng nghiêm túc nấu ăn nhóm lửa, nàng bị mình bắt nạt đến không nói nên lời, nàng thỉnh thoảng nhớ để một tách trà bên cạnh mình, rồi lại lặng lẽ rời đi... từng chuyện từng chuyện một.

Vân Thư Trần trằn trọc, cố gắng không nghĩ về những chuyện hôm nay, nhưng những hình ảnh về Khanh Chu Tuyết lại ùa về, khiến nàng không thể trốn tránh, gần như nghẹt thở.

Chuyện này quả thật khác biệt, không giống với bất kỳ nụ hôn hay cái ôm nào trước đây. Thực ra, nếu nói kỹ hơn, cũng chỉ là sự tiếp xúc giữa hai thể xác, không có gì cao quý hơn cả, nhưng con người lại thích gán cho nó những ý nghĩa đặc biệt.

Đồ nhi không hiểu tình yêu, phải không?

Có lẽ là vậy. Dù tình căn của nàng đã nảy nở, nhưng vẫn chưa hoàn thiện.

Nhưng nàng ta đã vắt kiệt óc, hiến tặng tất cả những gì có thể, thứ tình yêu không trọn vẹn này dường như càng thuần khiết hơn sự viên mãn.

Vân Thư Trần lặng lẽ cảm nhận hơi thở của nàng đã trở nên ổn định đều đặn, khá dài, có lẽ đã ngủ say. Vân Thư Trần từ từ dịch người, ngồi dậy một mình, mũi chân chạm đất, chạm vào lớp vải trải trên mặt đất.

Nàng nhặt một góc lên, đầu ngón tay lại vuốt ve họa tiết Phượng Hoàng đang chảy xuống, từ đầu Phượng Hoàng trượt xuống đuôi Phượng Hoàng, rồi rơi vào đóa mẫu đơn đang nở rộ.

Qua lại, hết lần này đến lần khác. Nàng dùng chính bàn tay trước đó bị Khanh Chu Tuyết nắm chặt, xoa đi xoa lại trên những sợi chỉ vàng và đồ trang sức vàng hơi cứng, cũng không biết mình đang làm gì, cứ bướng bỉnh xoa đến khi đầu ngón tay nóng lên và đau nhức, dường như da đã bị mài mòn và chảy máu.

Nàng dùng ngón tay cái ấn lên vết máu, nhẹ nhàng lau đi, không thấy đau, lúc này chỉ còn lại một cảm giác tê dại.

Sự ấm áp nơi ngón tay cuối cùng cũng hoàn toàn nguội lạnh, không còn cảm nhận được nữa.

Nhưng má nàng vẫn chưa nguội, mà nóng bừng lên. Trong đêm dài dường như vô tận, nàng dần bình tĩnh lại, nhưng lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ về bản thân mình, bởi vì ---

Khoảnh khắc ấy, khi Khanh Chu Tuyết ngồi xuống, đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể vào lòng bàn tay của nàng.

Sau một khoảnh khắc trống rỗng, linh hồn nàng run lên, và một cảm giác thỏa mãn đáng xấu hổ dâng lên trong lòng nàng.

Dưới ánh trăng, Vân Thư Trần vùi mặt vào áo cưới, cảm giác hơi thô ráp khiến mũi nàng đau nhức, nàng thở dài khe khẽ, không biết từ khi nào, chỉ chắc chắn là không phải chỉ từ hôm nay ---

Nàng thật ra từ lâu đã không chối từ người kia rồi.

***

Sau một chút xáo trộn, cả Thái Sơ Cảnh đều chìm trong lo lắng một thời gian. Mọi người cảm thấy bất an vì sư tôn không tọa trấn ở trên núi.

Dần dần, các đệ tử cũng quen với tình hình, dù sao mỗi ngày đều trôi qua êm đềm, họ vẫn tu luyện và vui chơi như bình thường.

Hầu hết bọn họ không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ mơ hồ biết rằng nó có liên quan đến Khanh sư tỷ. Nhưng chi tiết cụ thể ra sao, họ chỉ có thể suy đoán từ trận lôi kiếp kinh thiên động địa hôm đó. Từ đó, vô số lời đồn đại kỳ lạ đã được lan truyền.

Khanh Chu Tuyết trong khoảng thời gian này chưa từng rời khỏi Hạc Y Phong, nàng không nghe thấy những lời đồn đại đó, chỉ chuyên tâm chăm sóc sư tôn đang đau ốm kia.

Sau một ngày hoang đường đó, Vân Thư Trần không nhắc lại chuyện đó nữa, Khanh Chu Tuyết cũng không tìm được chủ đề để nói. Nàng không biết mình có được coi là xuất giá thành công hay không, chỉ có thể ngày đêm ngóng trông, chờ đợi Vân Thư Trần tuyên bố.

Hôm nay trời ấm, nàng bèn đưa vị sư tôn kiều quý của mình ra ngoài phơi nắng. Tại nơi giao thoa của một mảnh xuân quang, Vân Thư Trần như có điều suy nghĩ, đưa tay che trước mắt, nhẹ giọng nói, "Hình như có thể nhìn thấy mờ mờ một vài bóng hình."

Nghe vậy, Khanh Chu Tuyết nhẹ nhõm, đây là tin tốt nhất mà nàng nghe được trong thời gian gần đây.

Vân Thư Trần quay đầu lại, cố gắng nhìn rõ bóng dáng mờ ảo của nàng trong tầm mắt.

Nàng giơ tay lên, một lần nữa chạm vào khóe mắt, một quyết định liên quan đến nửa đời sau lặng lẽ được đưa ra trong vài ngày yên tĩnh này.

Đợi đến khi có thể nhìn thấy cảnh xuân này.

Nàng cũng sẽ đáp ứng người kia thôi.

Bình Luận (0)
Comment