Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 199

Tinh Toại có thể đưa nàng xuyên qua thời không.

Nhưng thần khí nghịch thiên như vậy, cái giá phải trả cũng rất lớn, trong lúc xuyên không, Khanh Chu Tuyết cảm giác kinh mạch toàn thân như bị thiêu đốt, tổn thương tới một mức độ nhất định.

Nàng đợi một hồi, cảm thấy rất kỳ lạ, tổn thương do thần khí gây ra lại không thể tự lành trong thân thể.

Khanh Chu Tuyết vừa đáp xuống đất, liền cảm thấy một trận choáng váng, xung quanh lại không có chỗ nào để vịn, trực tiếp ngã nhào ra.

Ý thức nàng lại chìm vào hỗn độn, không biết mình đã ngủ bao lâu.

Lúc tỉnh lại lần nữa, xung quanh đã bắt đầu đổ mưa, trắng xóa một mảnh. Mưa tí tách, lấp đầy những chỗ trũng trên nền gạch.

Nơi này... Không phải Thái Sơ Cảnh.

Đây là nơi nào? Thảm thực vật xung quanh mọc um tùm, nhìn có chút quen mắt.

Khanh Chu Tuyết nhìn quanh bốn phía, tầm mắt xuyên qua màn mưa như trút nước, liền nhìn thấy một tiểu cô nương đang quỳ trên mặt đất.

Nàng ta có làn da trắng nõn, gầy yếu, nhìn trang phục có vẻ rất sang trọng. Hàng mi dài khép chặt, dường như bị mưa xối ướt không mở mắt ra được.

Dưới cơn mưa tầm tã, bóng dáng nhỏ bé ấy quỳ sụp xuống, run rẩy vì lạnh.

Khanh Chu Tuyết xoay người đối diện với hài tử đó, tim nàng chợt lỡ một nhịp, một cảm giác may mắn đã lâu không gặp trào dâng trong lòng.

Dù đã nhỏ đi, nàng vẫn có thể nhận ra bảy tám phần nét của Vân Thư Trần trên khuôn mặt non nớt ấy.

Thật tốt quá.

Cứ như vậy xuất hiện ngay bên cạnh người, chẳng cần mất công tìm kiếm.

Khanh Chu Tuyết vội vàng đưa tay ra, muốn đỡ người từ trong mưa dậy.

Nhưng khi ngón tay nàng chạm vào cánh tay tiểu cô nương, nó lại xuyên qua như một hồn ma.

Khanh Chu Tuyết  nhíu mày, nàng vung tay, nhận ra mình không thể chạm vào bất cứ thứ gì.

Đây là...

Nàng cúi đầu nhìn xuống, thấy mình đang đứng dưới mưa, vẫn là bộ y phục trắng mỏng manh ban nãy. Cơn mưa xối xả này xuyên thẳng qua người nàng, quả thực không làm ướt một mảnh áo.

Nàng lập tức hiểu ra tình cảnh của mình. Hiện tại nàng chỉ là một hồn ma, đã mất đi thể xác. Bởi vì lúc này, "Khanh Chu Tuyết" vẫn chưa có thân xác.

Khanh Chu Tuyết ngẩn người ra một lúc.

Hy vọng dần dần nhạt phai.

Xem ra nàng không có cách nào thay đổi quá khứ của sư tôn, chỉ có thể chờ đến khi mình được sinh ra rồi tính tiếp.

Nàng nhìn hài tử nhỏ nhắn trước mặt, quỳ trong mưa lớn không nói một lời, trong lòng không khỏi nhói đau.

Trên khuôn mặt nhỏ non nớt, vẫn còn in hằn dấu tay đỏ tươi.

Lúc này dầm mưa, sắc mặt nàng hiện lên một tầng đỏ nhạt bất thường, chắc hẳn là do nhiễm lạnh bắt đầu sốt, miệng lẩm bẩm gì đó.

Khanh Chu Tuyết không thể làm gì khác, nàng đưa tay ra, khẽ xoa đầu nàng ta.

Kiếp này, Khanh Chu Tuyết được chứng kiến quá khứ của sư tôn. Từ đó nàng một tấc cũng không rời đi theo bên cạnh Vân Thư Trần, mặc dù nàng ta hoàn toàn không thể nhìn thấy nàng.

Quá khứ của Vân Thư Trần, nguyên lai lại đầy máu và nước mắt như vậy.

Nàng nhìn tiểu cô nương bị phạt quỳ, bị trách mắng, bị biểu muội bắt nạt, tu luyện vốn đã khổ cực, cuối cùng lại mang một thân bệnh tật.

Tuy nhiên, nàng vẫn sống sót một cách yếu đuối nhưng kiên cường, mặc dù bị quật ngã trong gió mưa, nhưng chưa bao giờ gãy.

Cô nương nhỏ tuổi buộc phải học cách tính toán, học cách cúi mình nhỏ bé đi, đánh hơi hướng gió, nàng bẻ ngón tay, đếm xem khi nào mình sẽ bị Quân thượng hoàn toàn từ bỏ. Và trước đó, nàng đã thành công thuyết phục vị Đại tư tế vẫn còn chút thương xót đối với mình, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để trốn thoát.

Khanh Chu Tuyết cứ thế đi theo sư tôn.

Nàng nhìn thấy tiểu cô nương bị người ta dùng vải đen bọc trong lòng, đưa ra khỏi cổng thành ngay trong đêm, thẳng đến trung bộ trong trấn.

Kế hoạch ban đầu của Vân Thư Trần, đại khái là đến Lưu Vân tiên tông an cư lạc nghiệp.

Có lẽ là nghe nói mẫu thân khác của mình thuộc về nơi này, nàng cũng không quen biết tiên tông nào khác, chỉ đành tìm đến nơi quen thuộc nhất.

Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn tiên tông này một lúc lâu. Rồi nhón chân lên, đầy hy vọng gõ cửa Lưu Vân tiên tông.

Khanh Chu Tuyết hơi nghi hoặc, tư chất của sư tôn ưu tú như vậy, Lưu Vân tiên tông chắc chắn sẽ không bỏ qua, nhưng sau đó làm thế nào lại đến được Thái Sơ Cảnh?

Cánh cửa hé mở một khe hẹp, một đệ tử canh giữ đứng đó, ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng.

Tiêu cô nương này chắc hẳn là lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân, cảm thấy dung mạo này thật kỳ lạ, không khỏi nắm chặt vạt áo, lùi về sau một bước.

"Làm gì đấy?"

"Đến tu đạo." Nàng ngẩng đầu lên.

"Sao chỉ có một mình ngươi?" Nam nhân đánh giá nàng từ trên xuống dưới, "Được vị tiên sư nào tiến cử sao?"

Nàng đương nhiên không thể nói mình đến từ Ma vực, chỉ đành khẽ lắc đầu.

Hắn đưa cho nàng một viên đá, khi Vân Thư Trần nắm lấy, năm loại ánh sáng màu sắc đồng thời sáng lên. Người nọ cười khẩy một tiếng, "Ngũ linh căn, tư chất thấp kém, không vào được tiên tông đâu. Về sớm đi nha đầu."


Tên đệ tử canh giữ thấy chán nản liền rụt người lại, cánh cửa son sắp sửa đóng chặt.

Nàng lúc đầu sững sờ, ánh mắt vừa động, trong lúc cấp bách, liền chạy vài bước vào trong cửa, một tay túm lấy tay áo hắn, "Mẫu thân ta tên là Vân Chỉ Yên, hẳn là người nơi này..."

"Lưu Vân tiên tông làm gì có người này, cút!"

Nàng loạng choạng một chút, nhưng vẫn không buông tay, giọng nói mang theo một tia khẩn cầu, "Tông môn nếu có thể thu nhận, làm tạp dịch cũng được, ta không cầu gì khác."

Thế nhưng sự đời luôn không như ý muốn.

"Chỉ bằng ngươi thế này? Làm tạp dịch cũng không xứng." Một tiếng cười nhạo lạnh lùng vang lên.

Nàng bị người ta xách lên ném ra ngoài, cánh cửa lớn "Ầm" một tiếng đóng sập lại. Khanh Chu Tuyết theo bản năng muốn đỡ lấy nàng, nhưng vô dụng, tiểu cô nương vẫn ngã xuống đất, đau đến nỗi vành mắt ầng ậc nước, hít vào một ngụm khí lạnh.

Khanh Chu Tuyết lại một lần nữa bất lực buông tay xuống, nàng nhắm chặt mắt, khi mở ra lần nữa, lạnh lùng liếc nhìn cánh cổng lớn của Lưu Vân tiên tông.

Ngu xuẩn đến cực điểm.

Một tên thô lỗ không có mắt nhìn, làm sao có thể nhận ra đây là căn cốt Hỗn Nguyên ngũ hành ngàn năm có một.

Vân Thư Trần ngồi trên mặt đất, chậm rãi đứng dậy, nàng tự mình xoa đầu gối, nước mắt đảo quanh, cuối cùng cũng rơi xuống ở nơi không người, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

Trở về Ma vực chính là một con đường chết, đến Tiên giới cũng không ai chịu thu nhận nàng.

Nơi này không có người thân, không quen biết ai, nàng... Nàng không biết phải đi về đâu.

Cơn mưa hôm đó lại dội lên người nàng một trận mưa tầm tã. Lần này khi sốt trong mưa, nàng mơ màng nghĩ, cứ như vậy bệnh chết cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn so với việc phải vật lộn để sống sót như bây giờ.

Trên trán Khanh Chu Tuyết rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, mặc dù nàng biết sư tôn sẽ không chết ở chỗ này, nhưng hơi thở thoi thóp của hài tử, nhịp tim dần yếu ớt, vẫn khiến nàng như cảm nhận được sự căng thẳng của hoàn cảnh.

Theo lý mà nói, sư tổ bọn họ đáng lẽ phải đến rồi.

Cuối cùng, hai chiếc ô đã mở ra giữa màn mưa.

Khanh Chu Tuyết ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.

"Thời buổi này, hài tử như thế nào mà lại không về nhà khi trời mưa." Một nữ nhân mặc áo màu vàng ngỗng ngồi xổm xuống, che mưa cho Vân Thư Trần. Nàng đưa tay sờ trán tiểu cô nương, "Sốt cao thế này sao?"

Lâm Thanh Nhai nhận lấy chiếc ô mà phu nhân đưa, hắn bung ô đứng sang một bên, vừa nhìn thấy sắc mặt yếu ớt của đứa nhỏ, đã biết là khí huyết đều cạn kiệt, chỉ còn thoi thóp thở.

Hắn do dự một chút, rồi móc ra một viên đan dược, xoa nắn miệng tiểu cô nương, nhét vào, nói:

"Vừa hay, là một nữ hài. Mang về Thái Sơ Cảnh cho nha đầu Liễu Tầm Cần làm bạn."

Từ Hương Quân khẽ cười, bế tiểu cô nương đang hôn mê lên, "Nha đầu kia suốt ngày nghiên cứu mấy thứ linh tinh, thiếu bạn chơi sao? Ngươi là tiếc một viên Cố Nguyên Đan này, mới cố ý nhận thêm một đồ đệ về."

"... Bây giờ thu nhận đồ đệ khó lắm."

Hai người dường như vẫn còn đang nói gì đó, trong màn mưa, giọng nói dần dần nghe không rõ.

Khanh Chu Tuyết yên tâm, nàng đi theo sau Từ Hương Quân, từng bước một, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của sư tôn bị đè đến méo mó, yên lặng ngủ trên vai người sư nương tương lai của mình, tóc mai còn vương một giọt nước, khẽ đung đưa bên má.

Thật tốt. Sau này người đã có gia đình rồi.

Khanh Chu Tuyết nhìn nàng ánh mắt rất dịu dàng.

------------

Bình Luận (0)
Comment