Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Vân Thư Trần nhắm chặt mắt, quay mặt đi, một tay kéo cổ áo đang mở rộng của Khanh Chu Tuyết lại.
Nàng cuối cùng cũng hoàn hồn, ngượng ngùng nói: "Sư tôn... Ngươi thật sự say rồi."
"Không có say." Khanh Chu Tuyết ngồi ngay ngắn, cụp mắt liếc nhìn nàng một cái, giọng nói vẫn lạnh lùng rõ ràng, không hề có chút men say nào.
Thấy nàng ta không còn hành động quá khích nữa, Vân Thư Trần cẩn thận buông nàng ta ra.
Khanh Chu Tuyết vẫn luôn nhìn nàng chằm chằm.
Thiếu nữ trước mắt gần đây lại càng xinh đẹp hơn, càng giống với hình bóng trong ký ức. Động tác nàng cúi đầu mở hộp gỗ cũng rất dịu dàng tao nhã, gợi lên cho Khanh Chu Tuyết rất nhiều hồi ức.
Vân Thư Trần bưng ra một bát gì đó, múc một thìa, đưa đến bên môi Khanh Chu Tuyết.
"Ta ở dưới núi nhìn thấy món sữa hạnh nhân này, tuy là đồ ngọt, nhưng không quá ngọt. Chắc là ngươi sẽ thích."
Giọng nàng dịu dàng, như đang dỗ dành, "Sư tôn, nếm thử xem?"
Khanh Chu Tuyết nhìn nàng, ngoan ngoãn há miệng, mặc cho Vân Thư Trần đút, nếm thử một miếng, liền nhắm mắt lại, "Ừm, còn muốn."
Đây là đang làm nũng sao?
Nàng ta nhắm mắt lại, dáng vẻ đương nhiên chờ được đút, làm giảm đi rất nhiều vẻ lạnh lùng trên gương mặt, trông đáng yêu hẳn lên.
Vân Thư Trần trong lòng khẽ động, chống người dậy, vén tay áo lên từng thìa từng thìa đút, khi thìa cuối cùng đút xong, nàng tiến đến gần, hôn lên mi tâm Khanh Chu Tuyết.
Phản ứng của Khanh Chu Tuyết lúc này đã chậm hơn nhiều. Nàng ngẩn người một lúc, đưa tay chạm lên giữa chân mày mình, "Là hôn ta sao?"
Khi Vân Thư Trần lùi lại, nàng vẫn còn chút xấu hổ, nhưng nàng không còn thời gian để ngượng ngùng nữa, Khanh Chu Tuyết lại kéo cổ áo ra, chẳng màng đến sự đoan trang, "Vậy thì--"
Vân Thư Trần thầm kêu không ổn, nàng lần nữa ấn tay Khanh Chu Tuyết xuống, giữ chặt cổ áo. Cùng lúc đó, nàng cúi đầu, xấu hổ nói: "... Ngươi đừng giật cổ áo nữa!"
Bất ngờ bị mạnh bạo như vậy, nàng còn quá trẻ, có chút không đỡ được.
Bị mắng một cách khó hiểu, Khanh Chu Tuyết ngẩn người một lúc, rồi buông tay. Nàng ta cuối cùng cũng ngồi thoải mái hơn một chút, nửa người dựa vào bàn, nhắm mắt lại, thản nhiên hỏi, "Ngươi không muốn chạm vào ta? Tại sao?"
Trời cao có mắt. Lúc này đây, hình ảnh tiên nữ thoát tục đoan chính ngay thẳng của nữ nhân trước mặt, trong mắt Vân Thư Trần đã hoàn toàn hóa thành tro bụi.
Thì ra chỉ là một lớp vỏ bọc.
Chẳng trách có thể quấn lấy sư tôn của mình. Bởi vì nàng ta với việc đồ đệ cầu ái, cũng phóng túng như nước sông Trường Giang chảy dài ba ngàn dặm.
Nói cách khác, nàng ta căn bản chẳng hề kiêng dè gì cả.
Ban đầu những lo lắng của nàng --- bao gồm việc bị sư tôn ngay thẳng chán ghét, phụ lòng khổ tâm nuôi dưỡng của người, giờ phút này tất cả đều sụp đổ trong vài câu nói của Khanh Chu Tuyết.
Vân Thư Trần khẽ hít một hơi, nếu thật sự dễ dàng như vậy, ngược lại nàng sẽ không tiến tới, mà sẽ thận trọng hơn một chút.
"Ta là ai."
Nàng tỉ mỉ quan sát thần sắc của Khanh Chu Tuyết, ghé sát vào tai nàng ta, "Ngươi không nhận nhầm người chứ?"
"Ngươi là," nàng ta ngưng mắt nhìn nàng, "Vân Thư Trần."
Vân Thư Trần thoả mãn hơn nhiều, "Thích Trần nhi?"
"Ừm."
Nhịp tim Vân Thư Trần khẽ động, cúi đầu xuống một lúc lâu, lúc này mới có chút cảm giác vui mừng thật sự.
Nàng khẽ ngước mắt lên, nhướng mày hỏi: "Vậy thích "sư tôn" không?"
"Ừm."
"..."
Cổ áo Khanh Chu Tuyết bị túm lấy, kéo về phía trước một chút. Thiếu nữ bất mãn nói, "Thích ai hơn?"
"Hửm?"
Khanh Chu Tuyết cảm thấy như có một chú mèo con vừa thổi vào tai mình.
Bên tai truyền đến giọng nói không thể tin được của người kia, "Trước đây ta không nhìn ra ngươi là người như vậy. Đã không quên được nàng ta, sao còn đến trêu chọc ta?"
"Không đúng." Khanh Chu Tuyết lại hơi choáng váng, nhắm mắt lại nói, "Đều giống nhau."
Nàng ta chắc là thật sự thấy nóng, khẽ phe phẩy tay áo, nửa tựa vào Vân Thư Trần, chậm rãi nói nhỏ: "Ngươi mới không phải đồ đệ của ta... Rõ ràng ngươi còn nhớ ta thích ăn cái đó. Vì sao không cần ta nữa?"
Vân Thư Trần lại bị siết chặt eo thêm lần nữa, Khanh Chu Tuyết mở mắt ra, lúc này mới thực sự lộ ra vẻ say, làn da chỗ cổ đều đã ửng đỏ.
"Sư tôn." Nàng chỉ coi như nàng ta đang nói mê, hít sâu một hơi, lần thứ ba mặc lại y phục cho nàng ta.
Khanh Chu Tuyết lại có chút bực mình vì nàng hết lần này đến lần khác sửa sang lại quần áo cho mình.
Một tiếng xé vải đột nhiên vang lên.
Vân Thư Trần không thể ngăn cản nàng, cũng không dám nhìn xuống, chỉ có thể nhìn vành tai trắng nõn của nàng, oán trách: "Sao ngươi chẳng biết xấu hổ gì cả."
Hiện tại nàng vẫn thấp hơn nàng ta nửa cái đầu, chỉ đành cố sức kéo người dậy, loạng choạng lôi về phía giường.
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng cũng đắp chăn được cho nàng ta. Lúc này, men rượu đã ngấm vào người Khanh Chu Tuyết, nàng ta chỉ kéo nàng lại gần một chút, tay nắm lấy một góc áo của Vân Thư Trần, rồi từ từ trượt xuống khi chìm vào giấc ngủ.
Vân Thư Trần ngồi bên giường, ánh mắt phức tạp nhìn gương mặt thanh tú thoát tục của người kia.
Có phải nàng đã thủ tiết quá lâu, nên mới tìm đến mình vì cảm thấy cô đơn? Nếu vậy, nàng tuyệt đối không muốn trở thành người có cũng được không có cũng chẳng sao để người kia tiêu khiển lúc buồn chán.
Nàng nhìn người kia chằm chằm. Sư tôn là người phong lưu như vậy, cái này cũng thích cái kia cũng vẫn muốn... Nàng chỉ hôn một cái thôi, có quá đáng không?
Vân Thư Trần trong lòng giãy giụa một lát, cuối cùng vẫn cúi người xuống, hôn lên môi Khanh Chu Tuyết.
Dừng lại thật lâu.
***
Khanh Chu Tuyết sau cơn say.
Lại một lần đầu đau như muốn nứt ra.
Nàng cau mày, tay xoa lên mi tâm, ấn một lúc lâu, lúc này mới mở mắt ra.
Hôm nay khó có được dậy muộn một chút.
Nàng chậm rãi ngồi dậy, nhớ lại hôm qua mình có uống rượu, Vân Thư Trần đột nhiên trở về, nàng vui mừng xen lẫn chút chua xót, sau đó mình ngủ thiếp đi lúc nào?
Nàng cúi đầu nhìn xuống, nhất thời sững sờ.
Y phục ngủ màu trắng đã hóa thành từng mảnh vải vụn, bị người ta vứt lăn lóc trên đất, dấu vết đó hẳn là bị xé rách.
Cơ thể Khanh Chu Tuyết đặc biệt, sau khi tu vi tăng cao, dù có bị cắn chảy máu cũng không để lại dấu vết. Nàng tự soi gương kiểm tra, cũng không nhìn ra gì.
Hôm qua là Vân Thư Trần đưa nàng đến đây.
Khanh Chu Tuyết đầu đau như búa bổ, nhất thời không muốn dậy, dựa vào đầu giường nghỉ ngơi. Trên bàn còn chút thức ăn thừa chưa kịp dọn, bên cạnh là hoa đăng đã cháy hết.
Hoa đăng?
Hôm qua là Tết Nguyên Tiêu sao?
Khanh Chu Tuyết bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Nàng nhớ rõ Vân Thư Trần đã từng nói, bởi vì nàng có huyết mạch Ma tộc, để tránh mang thai, khi song tu với nàng tốt nhất nên tránh những ngày thích hợp để hấp thu âm khí. Ví dụ như Tết Nguyên Tiêu, khi trăng tròn âm khí thịnh nhất.
Môi trường sinh tồn của Nữ Hi thị thời cổ đại rất khắc nghiệt, thường xuyên phải chiến đấu với ma thú hung hãn ở phía đông và phía nam. Vì để sinh tồn, linh thai sẽ tự động bám vào người có tu vi cao hơn, vậy thì nàng...
Tình cảnh trước mắt, dường như không được thích hợp cho lắm.
Nàng cau mày, ấn tay lên bụng xoa xoa.
Cơn say rượu dâng lên, chỗ đó vẫn còn đang co rút, Khanh Chu Tuyết thấy buồn nôn, suýt nữa thì gục đầu vào thành giường nôn mửa.
Chuyện này... Đúng là sẽ muốn nôn thật. Đối với những chuyện này, nàng hoàn toàn mù mờ, nhưng cũng từng nghe nói qua một số triệu chứng.
Bỗng cảm thấy không ổn lắm.
Cửa sổ bị đẩy ra kêu lên ken két.
Vân Thư Trần lại nhìn vào từ bên ngoài, thấy Khanh Chu Tuyết đã dậy, nàng liền quang minh chính đại đi vào, cầm lấy chiếc hoa đăng nhỏ hình trăng trong lòng, chuẩn bị mang đi.
Thấy sắc mặt Khanh Chu Tuyết tái nhợt, nàng không nhịn được dừng bước, lại rót thêm một chén trà nóng, "Không thoải mái sao?"
"Tối hôm qua..."
Nói đến chuyện này, sắc mặt Vân Thư Trần có chút khác lạ, ánh mắt nàng dừng trên môi Khanh Chu Tuyết, đặt chén trà xuống chỗ cũ, "Sư tôn, Tiểu Cẩm đói bụng đang cào cửa, ta đi cho nó ăn trước."
Nói xong liền vội vàng rời đi.
Thần sắc này giống như tự thú vậy, hình như đã không cần phải hỏi gì nữa.
Khanh Chu Tuyết khẽ thở dài trong lòng, mệt mỏi nằm nghiêng trên giường, buồn chán hồi lâu, nàng bắt đầu suy nghĩ vấn đề nên giữ hay bỏ hài tử này.
Mây thổi nhẹ qua mặt, Vân Thư Trần đi một đoạn đường dài, vô thức lại lên tới Nhất Mộng Nhai.
Bóng hình thoát tục trong lòng nàng đêm qua... Đã biến thành một hình dáng khác. Nàng vốn tưởng rằng mình sẽ không còn mê luyến nàng ta nữa.
Kết quả là khi gặp lại, chỉ cần nói chuyện với Khanh Chu Tuyết, nàng lại không tự chủ được mà nhớ tới sự mềm mại trên môi nàng ta, nai con lại sống dậy, một lần nữa đâm chết trong lòng.
Nàng ngồi lên chiếc xích đu trên Nhất Mộng Nhai, lắc lư giữa những đám mây. Vài con chim đậu trên cành cây nhô ra bên vách đá, kêu ríu rít.
Xích đu đung đưa, nhưng Vân Thư Trần lại không cảm nhận được chút gió nào.
Tại sao?
Nàng đưa tay ra phía trước, một kết giới chắn gió khẽ sáng lên, bông tuyết nhỏ ấy lại vây quanh nàng.
Tuyết nhỏ ngưng tụ thành hình chim trên không trung, một chú chim nhỏ trắng muốt tròn vo, vỗ đôi cánh bằng tuyết, cuối cùng đậu trên vai nàng.
Mọi cơn gió lạnh giá đều dừng lại trong pháp thuật.
Vân Thư Trần hơi sững sờ, nhìn chằm chằm con chim tuyết không chớp mắt. Sau đó đưa ngón tay ra chạm vào nó, vẻ mặt lại càng thêm chán nản.
Tiên tử tỷ tỷ của nàng quá chu đáo, chỉ tiếc những sự dịu dàng này nhiều năm trước đều dành cho người khác.
Giá như nàng được sinh ra sớm hơn một chút thì tốt rồi.
Chiếc xích đu đung đưa nhè nhẹ, Vân Thư Trần bứt rứt khó chịu, trong lòng tìm kiếm cả đống lý do để biện minh cho nàng ta.
- -- Người xưa từng cùng nàng lớn lên, sao có thể dễ dàng buông bỏ như vậy. Sư tôn thẳng thắn trả lời, quả là người quang minh lỗi lạc.
Sư tôn lúc cởi áo tháo đai thật phóng khoáng, chứng tỏ người không câu nệ ánh mắt thế tục, rõ ràng điều này cũng rất tốt.
Nàng rối rắm nghịch nghịch lọn tóc đen trước ngực. Cuối cùng vẫn đánh tan con chim nhỏ làm bằng tuyết kia, mặc cho gió lạnh tạt vào mặt, cố gắng đánh thức bản thân.
Quả nhiên gió lạnh không thể nào đánh thức nổi.
Nàng không nán lại lâu, liền dùng dây leo nâng mình lên, bước chân lên bờ vực.
Trong tay Vân Thư Trần vẫn còn xách theo chiếc hoa đăng hình trăng, nàng đi tới kho chứa đồ, tìm một góc rồi đặt chiếc đèn mới của năm nay vào chỗ. Cùng với những chiếc đèn cũ trước đây, tất cả đều được trưng bày ở đây.
Từ khi nàng bắt đầu có kí ức, mỗi năm nếu Tết Nguyên Tiêu trôi qua vui vẻ, nàng sẽ giữ lại chiếc hoa đăng của năm đó, bày ở chỗ này để làm kỷ niệm.
Khanh Chu Tuyết đặc biệt dọn ra một khoảng đất trống cho nàng, để thỏa mãn sở thích sưu tầm đồ vật của nàng.
Nghĩ đến đây, Vân Thư Trần cũng từng tò mò --- Khanh Chu Tuyết làm sao biết được?
Hoa đăng đã được đặt lên, tạm thời tha thứ cho Khanh Khanh vậy, nàng chuẩn bị đi đáp lại lời "thích" kia, kẻo để lâu lại mất cơ hội.
Vân Thư Trần nhếch môi, xoay người bước qua ngưỡng cửa, ngoái đầu nhìn lại, vừa hay thấy Khanh Chu Tuyết dựa vào cạnh cửa, vịn tường vẻ mặt nhẫn nhịn.
Tóc mai trên trán nàng ta đã ướt đẫm, hình như rất đau.
"Làm sao vậy?"
Vân Thư Trần bước nhanh tới, vừa lúc đỡ lấy bàn tay đang có chút vô lực. Sức khỏe Khanh Chu Tuyết vẫn luôn tốt, nàng ít khi thấy nàng ta yếu ớt như vậy.
"Buồn nôn. Chóng mặt."
Hơn nữa đầu cũng rất đau.
Vân Thư Trần kinh ngạc nói, "Sao lại đột nhiên như vậy? Rõ ràng tối qua vẫn còn khỏe mạnh."
Khanh Chu Tuyết vịn khung cửa đứng thẳng người, nàng ta khẽ cau mày, ánh mắt dừng trên người Vân Thư Trần, dường như muốn nói lại thôi.
Một lát sau, chính nàng ta cũng nghi hoặc nói, "Có thể là có thai rồi?"
Cái gì?
Vân Thư Trần như bị sét đánh, nàng cứng đờ tại chỗ, trừng mắt nhìn Khanh Chu Tuyết vẻ mặt khó tin, thần sắc khó mà diễn tả thành lời.
Chẳng bao lâu sau, vành mắt nàng đỏ lên, tức giận đến mức nước mắt tuôn rơi.
"Ngươi... Ngươi rốt cuộc...", trái tim thiếu nữ vừa mới gom góp lại tan vỡ thêm lần nữa, giọng nàng run rẩy, "Rốt cuộc ngươi còn qua lại với những ai nữa?!"