Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 220

"Nhầm rồi nhầm rồi!"

Ngoài cửa vang lên một tràng tiếng bước chân vội vã, một đệ tử cầm một hộp đan dược chạy như bay về phía này.

Mộ Dung An bị nhét vào tay một cái hộp, nhị sư tỷ dặn dò nàng, "Mau đưa cho sư tôn, đây mới là của Linh Tố Phong."

Mộ Dung An còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị đẩy đi vào trong.

Thế nhưng trong phòng.

Việt Trường Ca đang nhíu mày, cắn một khối hình tròn không rõ là gì, vừa ăn vừa nghiến răng, "Thật sự chịu hết nổi."

Bát bị đặt xuống "cạch" một tiếng.

"Sống lâu như vậy, mà còn làm ra thứ đồ như thế này."

"Đây là cái gì? Trông như lá cây... Đang luyện đan ư?"

Nước mắt nàng ứa ra, cắn một miếng rồi phì một tiếng, "Cái đế giày dính muối còn thơm hơn cái này."

"... Thôi thì nể tình lần này cố gắng như vậy," Nàng dịu lại, bưng bát lên, hít sâu một hơi, nhíu mày nuốt trọn một miếng: "Bản tọa nhịn!"

Mộ Dung An ôm chiếc hộp gấm, ngây người nhìn gương mặt như hoa như ngọc của sư tôn, cứ thế chảy xuống hai hàng lệ trong vắt. Sư tôn vừa lấy khăn chấm nước mắt vừa ăn một cách nhanh chóng, cứ như tám trăm năm chưa từng thấy đồ ăn vậy --- thực ra nàng chỉ sợ nuốt chậm một bước là sẽ nếm được mùi vị.

Còn đám đệ tử thì vô cùng kinh hãi, ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt.

Đại sư tỷ đứng một bên, khẽ nhíu mày, hồi lâu, không nỡ nhìn thẳng, quay đầu đi, thở dài một hơi.

Mộ Dung An cũng rất sốc.

Nàng lặng lẽ hỏi đại sư tỷ: "Sư tôn đang ăn gì vậy? Nhìn người ăn ngon lành quá."

Đại sư tỷ bĩu môi.

Mộ Dung An cắn ngón tay quay lại, nàng vẻ mặt nghiêm trọng đánh giá sư tôn một lát, thấy người kia đã húp sạch cả đáy bát.

Hành động này có thâm ý gì?

Nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Cơm ăn áo mặc đều đến từ sự khó nhọc, từng hạt gạo đều phải trân quý, có lẽ đây chính là đạo hạnh."

Không lâu sau, Việt Trường Ca lại đột nhiên đứng dậy, xông ra khỏi cửa.

Mộ Dung An ngẩn người, nhìn thấy nàng vịn tường nôn thốc nôn tháo, chỉ hận không thể móc cả cuống họng mình ra.

Đạo hạnh không còn nữa rồi.

Việt Trường Ca yếu ớt ngồi trở lại chỗ cũ, vẻ mặt ủ rũ, nàng hất bát đồ ăn cùng chiếc hộp gỗ ra xa, chống tay lên trán: "... Ta nhất định phải tìm nàng ta tính sổ."

Mộ Dung An thấy nàng đã xong việc, lúc này mới ân cần chu đáo đặt hộp đan dược trong tay trước mặt nàng.

Việt Trường Ca bỗng nhiên sững sờ, "Đây là cái gì?"

Mộ Dung An nói, "Linh Tố Phong đưa tới."

Thế là nàng nhìn sư tôn của mình run rẩy mở nắp hộp, để lộ ra những viên linh đan thượng phẩm tròn trịa, đen nhánh như mực bên dưới.

"Không phải vừa nãy là do Linh Tố Phong đưa sao?"

"Khanh sư điệt hạ độc ám sát mình thì được lợi ích gì chứ?"

Nàng bỗng cảm thấy không đúng, lại tiếp tục suy nghĩ sâu hơn, trên Hạc Y Phong này, người có thể sai khiến được Khanh Chu Tuyết ---

Cũng chỉ có một người mà thôi.

Không thể nào.

Việt Trường Ca ôm bụng, chìm vào trầm tư, một cảm giác ớn lạnh mơ hồ dâng lên từ đáy lòng.

Nàng ta nhớ lại rồi sao?

Khanh Chu Tuyết không phải nói có thể mất đến sáu bảy mươi năm sao?

Súc miệng bằng nước trà xong, Việt Trường Ca trầm tư suốt cả buổi chiều, cho đến tối, nàng cố sức lên Linh Tố Phong, dựa vào cửa, gõ cửa yếu ớt: "Liễu Tầm Cần?"

"Liễu Tầm Cần."

"Liễu Tầm Cần!"

Cánh cửa động đậy, tự mở ra.

Liễu trưởng lão khoác áo choàng mỏng, mái tóc dài buông xõa. Dưới ánh trăng thanh, nàng ta lơ lửng ngồi xếp bằng giữa không trung như có dòng nước vô hình nâng đỡ.

Khi nàng ta mở mắt, quầng sáng trắng xung quanh tản ra, thân hình từ từ hạ xuống mặt đất.

Cùng lúc đó, những sợi tóc bay lơ lửng cũng theo đó mà buông xuống.

"Chuyện gì?"

Vẻ mặt Việt Trường Ca hiếm khi nghiêm túc như vậy: "Hôm nay người đưa cho ta cái gì?"

"Đan dược." Nàng ta nhìn nàng một lúc, "Không nhận ra?"

"Còn gì khác không?"

Liễu Tầm Cần nhìn nàng với vẻ kỳ quái: "Ý gì?"

Việt Trường Ca thở dài, đưa tay ôm bụng vẻ ai oán, một lát sau, nàng hừ lạnh một tiếng, "Không có gì."

Nữ nhân này đến rồi đi như gió, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng.

Liễu Tầm Cần nghi hoặc nhìn về phía Việt Trường Ca vừa đứng, nửa đêm gọi nàng ra khỏi trạng thái nhập định, rốt cuộc là muốn làm gì?

***

Buổi trưa hôm sau, đúng lúc ánh nắng vàng cam rực rỡ nhất.

Trong nhà có hai bóng người, ban đầu ngồi cạnh nhau.

Ngồi một lúc, hai bóng người lay động.

Không biết ai đã nghiêng người, chồng lên nhau, khiến phần tối đen càng thêm đậm nét.

Một giọt sương từ xà nhà rơi xuống, tí tách vỡ tan trên bậu cửa sổ, lại cứ cảm thấy lạc lõng lạ thường. Một lát sau, dường như lại nghe thấy tiếng bước chân.

Nữ nhân tóc bạc hơi ngả người ra sau, kéo áo lên vai, nghe tiếng nhìn ra ngoài.

"Ai?"

"Nhìn ta." Người kia có vẻ hơi bất mãn.

Cằm Khanh Chu Tuyết bị kéo lại, đối diện với một nốt ruồi đỏ, rực rỡ như chu sa.

Bên ngoài luôn có những tiếng động nhỏ, rồi một tiếng gõ cửa đột ngột, hai người không kịp trở tay, suýt ngã xuống.

Vân Thư Trần vội vàng khoác áo ngoài, bước về phía cửa. Nhìn cách nàng thắt đai áo có chút lộn xộn cùng sắc mặt lạnh như băng sương, có thể đoán được kẻ đứng ngoài kia chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.

Cửa vừa mở.

Việt Trường Ca tươi cười đứng ở cách đó không xa, mỉm cười nói, "Xem nào, đây là nghịch đồ nhà ai thế, đợi hai sư tỷ ra ngoài rồi mới dám trắng trợn ngang nhiên ra tay khi sư diệt tổ đây."

"Hóa ra là Việt trưởng lão."

Tóc Vân Thư Trần rối tung, sương mù trong đôi mắt vẫn chưa tan hết. Nghe vậy, nàng cố nén giận, khẽ nhếch mép:

"Có kẻ đừng nói là tội khi sư diệt tổ, ngay cả việc nắm tay sư tỷ cũng xem như ăn Tết, đúng là đáng thương."

Việt Trường Ca khoanh tay, liếc nàng một cái. Hạ giọng nói: "Lời lẽ cay nghiệt như vậy, chắc hẳn là Vân trưởng lão rồi."

Vân Thư Trần giả vờ trầm ngâm suy nghĩ, một ngón tay chọc vào má: "Hửm? Từ khi nào mà ở đây lại có trưởng lão họ Vân nhỉ?"

"Đừng giả vờ nữa." Việt Trường Ca khẽ tặc lưỡi: "Lúc trẻ ngươi đâu có thâm hiểm như sáu trăm năm sau."

Trong bóng tối, một bóng người bước ra, Khanh Chu Tuyết ăn mặc chỉnh tề, có vẻ như đã sửa soạn lại dung nhan.

Không biết vì sao, hơi thở của Vân Thư Trần hơi khựng lại, dường như không muốn để Khanh Chu Tuyết nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người họ.

Việt Trường Ca chú ý tới sự thay đổi trong sắc mặt nàng.

"Chuyện lớn như vậy, sao lại không nói cho..." Việt Trường Ca mỉm cười, cố ý dừng lại ở đây.

Quả nhiên. Khanh Chu Tuyết vẫn chưa biết chuyện này, Vân Thư Trần đang che giấu. Tình hình càng lúc càng trở nên thú vị.

Vân Thư Trần đột nhiên ôm chầm lấy Khanh Chu Tuyết, thì thầm vào tai nàng: "Khanh Khanh, chúng ta về thôi. Đừng giao thiệp với nữ nhân xấu xa này."

Khanh Chu Tuyết nhận ra nàng có chút căng thẳng.

"Không sao."

Nàng đại khái cũng hiểu là vì sao, khóe môi hơi nhếch lên một chút. Rất nhanh lại kìm nén, ép trở lại như cũ.

Việt Trường Ca đầy ẩn ý: "Xem ra là có chút bí mật nho nhỏ của người trẻ tuổi, giấu giấu diếm diếm, không chịu nói với trưởng bối?"

"... Ừm." Vân Thư Trần trên mặt vẫn như thường, nàng cúi đầu suy nghĩ một chút, từ trong tay áo lấy ra một món đồ, lạnh lẽo, nhét vào lòng bàn tay Khanh Chu Tuyết.

Khanh Chu Tuyết nhìn rõ hình dạng của vật kia, khẽ ngẩn người, ký ức xưa cũ ùa về trong lòng.

Đây chẳng phải là mặt dây chuyền hoa sen nhỏ mà nàng khắc tặng Vân Thư Trần năm mười tám tuổi sao. Qua nhiều năm như vậy, dây đỏ đã phai màu.

Mà sư tôn khi đó chưa từng đeo.

Khanh Chu Tuyết cho rằng nàng không thích món đồ nhỏ bé thô kệch này, nên về sau cũng không làm thêm những món trang sức như vậy nữa.

Cái này...

Lại là tìm được từ đâu?

"Từ khi ta bắt đầu nhớ sự việc thì nó đã ở trong cơ thể rồi, giống như một pháp khí vậy." Vân Thư Trần nắm lấy lòng bàn tay của Khanh Chu Tuyết, giả vờ không hiểu: "Khanh Khanh, đây là vật gì vậy?"

Nàng cố gắng lái câu chuyện sang hướng khác.

Vân Thư Trần biết, Khanh Chu Tuyết nhìn thấy thứ này, sự chú ý nhất định sẽ tự nhiên mà chuyển dời qua.

Khanh Chu Tuyết im lặng một lát, vuốt ve chất ngọc không tì vết kia, cho đến khi ấm lên, không còn cảm thấy lạnh lẽo, sau đó liền vén lọn tóc mai đang cuộn tròn sau gáy nàng, buộc lại cho ngay ngắn.

"Cứ đeo đi."

Buộc xong, tay Khanh Chu Tuyết rất tự nhiên mà đặt lên vai nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ, "Không phải nói thích hoa sen sao."

Việt Trường Ca lùi về sau một bước nhỏ, cái bầu không khí ân ái, sến sẩm này, thật sự là... Khiến người ta nhìn đến đau cả mắt.

"Món ăn hôm đó là do Trần nhi làm." Khanh Chu Tuyết thở dài, ngước mắt nhìn Việt Trường Ca: "Tiểu hài tử lần đầu học nấu nướng, không thể mang lên bàn được. Nhưng nàng nói đặc biệt thích Việt sư thúc, nhất định đòi ta mang qua."

"Vậy thì thật hiếu thuận."

Cùng lúc đó, trong thần thức của Vân Thư Trần truyền đến một giọng nói, giống như tìm được trò vui gì đó: Tiểu Trần nhi, lần này để ngươi đánh trống lảng, lần sau thì sao?

Vân Thư Trần vùi nửa mặt vào tóc Khanh Chu Tuyết, nghe vậy, đáy mắt bỗng nhiên dâng lên một tia tức giận.

Không được nói cho nàng biết. Không được tiết lộ ra ngoài. Nếu để bản tọa phát hiện có người thứ ba biết chuyện này ---

Hửm? Thì sao? Việt Trường Ca cười nhạo: Ngươi còn có thể đánh thắng ta sao?

Bên kia hừ lạnh một tiếng: Ta tuy không thể, nhưng nàng thì chưa chắc.

Việt Trường Ca cười khẩy: Ta đích xác đánh không lại Khanh sư điệt. Nhưng đánh không lại chẳng lẽ không thể chạy? Khanh Khanh nhà ngươi cũng sẽ không hạ tử thủ.

Vân Thư Trần thở dài: Nhất mã quy nhất mã, ngươi ta huề nhau. Chuyện này cứ vậy bỏ qua.

Việt Trường Ca khẽ nheo mắt: Bản tọa cảm thấy mình bị tổn thương lớn hơn ngươi nhiều. Không thể bỏ qua được. Trừ phi..

Tay nàng bất giác ôm lấy bụng, vừa chạm vào đã thấy hơi toát mồ hôi lạnh.

Vân Thư Trần cảnh giác hỏi: Trừ phi cái gì?

Việt Trường Ca như có điều suy nghĩ, nghe đám nha đầu kia nói ngươi, ừm... Không bằng đến Hoàng Chung Phong nhảy một điệu múa hát một khúc cho bản tọa xem thử.

Không thể nào.

Đó quả thực là một quãng thời gian không muốn nhớ lại.

Vân Thư Trần dứt khoát nói một câu, Việt Trường Ca tặc lưỡi một tiếng, hai người cứ như vậy mà đàm phán thất bại.

Có người nói tuổi tác càng lớn càng rảnh rỗi, ngược lại dễ trở nên trẻ con.

Vì thắng thua mà so đo hồi lâu, cứ như trở về cái thời trẻ tuổi không chịu nổi chuyện nhỏ nhặt. Vân Thư Trần cả đêm cứ suy nghĩ cách, nàng nghĩ Việt Trường Ca ngày sau nếu muốn sống yên ổn, làm người không nên tuyệt tình như vậy.

Nhưng Việt Trường Ca không phải nhân vật tầm thường.

Sau đó sự việc ầm ĩ lên, Lâm chưởng môn cũng không hiểu sao biết được chuyện này.

Việt trưởng lão trêu chọc Vân trưởng lão mất trí nhớ, nào ngờ ma cao một thước đạo cao một trượng, Vân trưởng lão rất nhanh liền bày ra một cái bẫy khiến Việt trưởng lão suýt nữa thì ói mửa đến mức mất nước. Ai ngờ Việt trưởng lão cứ thế mà làm tới cùng, đêm đó liền giăng một tấm biểu ngữ bay phấp phới trên Hoàng Chung Phong...

Lâm chưởng môn những năm nay cũng coi như đã trải qua không ít sóng gió, lần này, đối mặt với cuộc đấu tranh của hai vị sư thúc, ngay cả nàng cũng rơi vào trầm mặc.

Cơn gió mạnh trên núi thổi bay tấm vải đỏ phần phật, tung bay phấp phới, khắp Thái Sơ Cảnh đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Trên đó dùng chữ lớn phóng khoáng viết rằng ---

Cung nghênh Vân trưởng lão trọng quy* Thái Sơ Cảnh.

(Trọng quy: Quay trở về (một cách long trọng))
Bình Luận (0)
Comment