Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 29

Tết Nguyên Tiêu

Nàng chỉ nói uống một chút rượu, nhưng một chén lại một chén, không có dấu hiệu là sẽ dừng lại.

Có lẽ do đã ở cùng nhau một thời gian khá dài, nàng vô ý thức mà thoáng buông thả bản thân trước mặt người kia.

Vân Thư Trần xưa nay không ở trước mặt người khác mà quá chén, vậy mà hôm nay uống say tới năm phần mới chịu dừng lại.

Khanh Chu Tuyết mau chóng đem bàn rượu thu dọn xuống, phòng ngừa nàng lại uống thêm vài chén nữa. Nữ nhân say chuếnh choáng kia dựa người vào ghế, lặng lẽ nắm chặt trong tay cái chén ngọc nhỏ, nhất thời hơi khó lấy lại.

Khanh Chu Tuyết phải nắm lấy tay của nàng thì Vân Thư Trần mới lập tức buông ra.

Sau khi thu dọn xong, nàng lại bưng chén thuốc tới gọi: "Sư tôn."

Vân Thư Trần liếc mắt mơ hồ nhìn chén thuốc kia, dường như là không để vào mắt. Đồ nhi quả nhiên là nhanh chóng mang thuốc đến sát gần bên nàng.

"Không muốn uống."

Nàng nheo mắt lại, dùng một tay gạt chén thuốc trước mặt qua một bên, tay còn lại vịn cạnh bàn đứng dậy. Thân hình vừa bước đi liền lung lay muốn ngã, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng đổ vỡ, sau đó cả người được một cánh tay ôm lấy giữ lại rất chắc chắn.

Vân Thư Trần cúi xuống nhìn thấy mảnh chén vỡ với nước thuốc vương đầy đất.

Bên tai còn vang tới một giọng nói khẩn trương, "Suýt chút nữa là té rồi."

Vân Thư Trần vừa đi được một hai bước đã xém ngã, Khanh Chu Tuyết căn bản không kịp đặt chén thuốc xuống, trực tiếp thả ra để giữ lấy nàng.

"Một lát nữa ta sẽ quay lại thu dọn." Nàng không dám buông tay, đỡ sư tôn đi vào trong phòng nghỉ, một đường thẳng tới khi người kia đoan chính mà ngồi trên giường. Vừa muốn đi ra ngoài lại bị giữ chặt lấy ống tay áo.

"Không được đi."

Nàng đột ngột giật một cái, Khanh Chu Tuyết bị kéo người cúi xuống, "Sư tôn, ta không có đi nấu thuốc, chỉ là muốn chuẩn bị canh giải rượu cho người thôi."

"Giải rượu?"

Khanh Chu Tuyết cảm thấy một hơi thở ấm áp phả ở ngay cổ, sau đó nghe thấy thanh âm dịu dàng của nữ nhân kia, "Ta vốn là muốn say mới uống rượu, Khanh nhi đây là muốn làm sao?"

"Vậy được." Khanh Chu Tuyết ngừng một chút, dỗ dành nàng, "Sư tôn muốn ngủ chưa?"

Vân Thư Trần im lặng giây lát, "Không ngủ được."

"Nhưng mà đã khuya rồi, nên đi ngủ thôi." Khanh Chu Tuyết liếc mắt nhìn ra cửa sổ, trăng sáng treo trên trời đêm, tròn giống như một hạt sen trắng.

"Không ngủ được."

Nàng dẩu môi, lặp lại lần nữa.

"Hơi nóng nực."

Bàn tay kéo nhẹ cổ áo ra.

Ánh mắt của Khanh Chu Tuyết ko hiểu sao lại rơi xuống vùng da thịt trắng ngần kia. Cảnh sắc như này, hình như nàng đã từng thấy qua...

Là một đêm tuyết rơi, trời đất mênh mông, hé cửa sổ ra liền có thể nhìn thấy một mảng trắng xóa.

Chỉ cần thoáng nhìn một góc nhỏ là có thể tưởng tượng được trắng như nào.

Nghĩ tới đây, Khanh Chu Tuyết không nhịn được mà duỗi đầu ngón tay vuốt ve phần da lộ ra nơi cổ áo. Có lẽ nàng trời sinh thân thể ngọc quý, chỉ một cái chạm nhẹ thôi cũng đã đỏ lên dấu ngón tay.

Vân Thư Trần giữ chặt lại ngón tay của nàng, hít sâu một hơi, "Đừng có sờ bậy bạ."

Nàng vẫn níu chặt lấy tay lúc nằm xuống, sau khi duỗi người ổn thỏa rồi mới chịu buông ra.

Khanh Chu Tuyết quỳ xuống bên giường, gian nan cởi áo ngoài của nàng ra. Khi nãy Vân Thư Trần đã tắm rồi, nhưng chân nàng không có mang vớ. Khanh Chu Tuyết thấy thế thì nhíu mày, nắm chặt lấy mắt cá chân của nàng muốn nhét lại vào chăn đệm. Tiếp xúc da thịt như vậy hình như khiến nàng bị ngứa, khẽ co chân lại, trở mình.

"Sư tôn?"

Vân Thư Trần đưa lưng về phía nàng, đẩy chăn đệm bị ép đắp ra ngoài, nhắm mắt cau mày lại.

Nghĩ cũng kỳ lạ, người bình thường nếu đã uống say, ngay cả người tính tình ôn hòa ít nói, nếu không quậy phá nói nhảm thì cũng ngủ say như chết.

Nhưng mà Vân Thư Trần thì ngược lại, ngày thường vui vẻ hòa đồng, uống say thì lại đặc biệt lãnh đạm, ít nói vô cùng. Gần như là từng câu cộc lốc, lại còn không muốn đi ngủ.

Khanh Chu Tuyết thấy nàng giãy ra lại rón rén đắp lên lại.

Nàng thổi tắt ngọn lửa, hạ rèm châu xuống.

Vừa dợm bước đi, một câu lẩm bẩm giữ chân nàng lại, "Muốn ăn nho".


Khanh Chu Tuyết dừng lại chống tay vào khung cửa, đã nửa đêm rồi, giờ này không thích hợp để ăn uống gì cả.

Nhưng mà hôm nay lại là ngày lễ.

Ngày lễ thì nên hoàn hảo. Giống như những đêm giao thừa mà nàng đã trải qua trước kia, tuy là điều kiện có hạn, nhưng không bao giờ thiếu giấy đỏ dán chữ Phúc và pháo nổ.

Có lẽ do sở thích của Vân Thư Trần, trên mâm trái cây của Hạc Y Phong luôn luôn sẽ có nho.

Khanh Chu Tuyết bốc một chùm nho, dùng pháp thuật tẩy đi bụi bặm, sau đó lại không yên lòng mà tiếp tục rửa qua nước, lật tới lật lui cho đến khi hoàn toàn sạch sẽ.

Nàng bưng trở lại phòng của Vân Thư Trần.

Vân Thư Trần không biết đã ngồi dậy từ lúc nào, tựa ở đầu giường vẻ mặt lãnh đạm. Có lẽ hơi nhức đầu nên nàng dùng tay bóp bóp trán.

Khanh Chu Tuyết thấy vậy nhỏ giọng xuống, âm thanh khẽ khàng truyền đến trong đêm, "Người có thể ăn được rồi."

Nàng tiện tay cầm lên một quả, nhìn một cái rồi đặt lại về tay của đồ nhi, ngước mắt nói: "Nho chưa lột vỏ, không ăn."

Khanh Chu Tuyết nhìn vẻ mặt ghét bỏ của nàng, không hiểu sao lại cảm thấy vui vui.

Trước đây sư tôn ở trước mặt nàng lúc nào cũng đều quá mức ôn hòa, nàng luôn cảm thấy có một bức màn ngăn cách khó thể vượt qua giữa hai người.

Nàng không biết Vân Thư Trần với hơn năm trăm năm tang thương cuộc đời nhìn nhận nàng như nào. Có lẽ chỉ là một đoạn duyên phận ngắn ngủi trong cuộc đời dài vô tận. Chắc chắn nàng đã có rất nhiều mối duyên phận, gặp qua muôn hình vạn trạng loại người, rồi lại cùng muôn hình vạn trạng loại người chia ly.

Nhưng đối với Khanh Chu Tuyết mà nói, mười năm bên sư tôn là thời gian rực rỡ nhất trong mười tám năm cuộc đời của nàng.

Vân Thư Trần hiếm khi trở nên ngây thơ như này, Khanh Chu Tuyết liền có lý do để chăm sóc cho nàng nhiều hơn, không để nàng tùy hứng. Dù không hiểu được lý do nàng u sầu, nhưng ít ra cũng có thể đem nỗi sầu muộn như làn khói nhẹ, thổi bay lên tới tận trời cao.

Đêm khuya dễ khiến người miên man suy nghĩ, Khanh Chu Tuyết ngừng lại tâm tư, lột vỏ một quả nho, sau đó vén tay áo ân cần mà đút tới miệng của sư tôn.

Vân Thư Trần nhìn chằm chằm quả nho, sau khi xác nhận đúng là kiểu mình muốn ăn, lúc này mới nể mặt mà kiêu ngạo cắn một cái.

Tay Khanh Chu Tuyết vô tình chạm vào môi nàng, dính lấy một ít nước nho.

Vân Thư Trần chậm chạp giơ tay lên, đột nhiên thấy vành môi hơi lạnh lạnh khác thường.

Tuy nhiên, vị cay đắng tại đầu lưỡi được hòa tan bằng vị chua ngọt lành lạnh khiến đầu chân mày của nàng giãn ra, mở mắt ngắm nhìn đồ nhi lột vỏ, động tác đều đều chậm rãi, nhìn một hồi bỗng cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến.

Khanh Chu Tuyết ngồi một bên, bộ dạng ngoan ngoãn lột hết một bàn nho, sau đó nhìn sang bên – sư tôn không biết đã tụt xuống nằm ngủ từ lúc nào, hô hấp đều đều.

Tay của nàng khựng lại, bàn nho nhỏ trở nên thật xấu hổ.

Này có chút ngoài ý muốn, nhưng hễ chuyện gì có liên quan tới Vân Thư Trần, nàng đều cảm thấy nhân sinh đơn giản trở nên phong phú hơn.

Khanh Chu Tuyết tính tình từ trước tới nay đều rất tốt, cũng không có gì tức giận, nàng tự ăn thêm hai ba quả, còn lại thì chỉ có nước lãng phí bỏ đi.

Nàng kéo chăn lên đắp lại cho người kia, cẩn thận vén không chút kẽ hở. Sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng của Vân Thư Trần.

Khi nàng chuẩn bị đóng cửa, nhịn không được quay đầu nhìn về phía giường.

Sư tôn, ngủ ngon.
Bình Luận (0)
Comment