Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 64

Thọ ngang đất trời

"Tìm được viên ngọc này vẫn còn chưa đủ, chúng ta phải quay về lối cũ và thoát ra bằng con đường lúc tiến nhập bí cảnh."

Các nàng không nên ở lại đây lâu, phiến rừng rậm này thỉnh thoảng lại phát ra tiếng người sột soạt. Nơi đây cũng không rộng rãi, một khi có người lén lút tấn công và cướp đoạt bảo vật, họ sẽ rơi vào thế bất lợi.

Sau khi thu dọn xong xuôi, các nàng xuyên qua đồng cỏ, lại một lần nữa đi về hướng sa mạc. Linh khi dần dần bị pha loãng, cơ thể các nàng cũng trở nên nặng nề.

Ban đầu các nàng chưa tìm được bảo vật, vì vậy dọc đường đi chỉ cần đề phòng dã thú tấn công. Bây giờ, ngoài việc đề phòng dã thú, còn phải luôn cảnh giác với những đồng môn khác. Mấy người họ dường như luôn cảm thấy mỗi bước đi đều không vững vàng, nhưng trong sa mạc tầm nhìn rộng mở, chỉ cần nhìn quanh không thấy người, lòng họ sẽ an tâm

Đang là ban ngày, sói cát sẽ không đi săn mồi vào lúc này, cho nên sự lo lắng về điều đó cũng dần tiêu tán. Mấy người bao quanh Khanh Chu Tuyết, tận hưởng không khí mát mẻ, trước đó đã căng thẳng trong khu rừng rậm hồi lâu, giờ đây họ cảm thấy chiến thắng như trong tầm tay, tâm trạng thư giãn và bước đi cũng nhẹ nhàng hơn.

Các nàng đi lên một ngọn đồi cát, đang chuẩn bị xuống dốc thì Nguyễn Minh Châu lại dừng bước, cười nói, "Ta có một cách khá thú vị để đi nhanh hơn, các ngươi có muốn thử không?"

Mọi người cùng nhìn về phía nàng, chỉ thấy nàng từ bên hông rút ra vài cành cây nhỏ và dây leo thu hái được trong rừng rậm, sau đó kéo Bạch Tô qua khoa chân múa tay hồi lâu. Bạch Tô suy tư gật đầu, tay nàng nắm lấy những cành cây nhỏ, đầu mút nhanh chóng vươn dài, to ra, từ thân cây mọc ra chi chít cành nhỏ. Những cành nhỏ này cũng nhanh chóng dài ra, lặp lại xu hướng sinh trưởng của thân chính. Sau đó, dây leo uốn lượn quấn quýt, liên kết chặt chẽ chúng lại với nhau.

Chẳng mấy chốc, một chiếc thuyền gỗ không nhỏ xuất hiện trên đỉnh ngọn đồi cát.

Phần đáy được làm từ các cành cây và dây leo đan xen vào nhau nên có nhiều lỗ hổng, không thể sử dụng trên mặt nước, nhưng lại rất thích hợp cho địa hình cát.

Khả năng lĩnh hội của Bạch Tô sư tỷ thật phi thường, Nguyễn Minh Châu hận không thể hôn nàng một cái .

Nàng lại mài nhẵn thêm phần đáy thuyền, hướng đầu thuyền về phía sườn dốc dưới chân đồi cát.

Có thể tiết kiệm được vài bước đi đương nhiên là tốt. Khanh Chu Tuyết không có ý kiến gì, nàng mười phần an nhiên ngồi vào. Vì chiếc thuyền này do Bạch Tô tự làm, nên việc không lên thuyền cũng có vẻ không ổn.

Chỉ có Lâm Tầm Chân trông rất hoài nghi mà nhìn về con thuyền làm bằng gỗ kia, giương mắt nhìn về Nguyễn Minh Châu đang ngồi ở trên, "Cái này... có thật là sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Kết quả là nàng còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị Nguyễn Minh Châu kéo vào. Nguyễn tiểu sư muội rất hào phòng mà đặt mông đưa lưng ngồi xuống đuôi thuyền, cây gậy gỗ đặt nằm ngang trên đùi, hai chân hướng về phía trước đẩy một cái, thuyền gỗ mất đi sự cân bằng, trượt xuống dốc với tốc độ phi thường.

Cứ thế trượt đi không ngừng lại được.

Đúng như lời nàng nói, đi đường quả thực vô cùng tiện lợi, vèo một cái đã lao xa hàng chục trượng, càng lúc càng có vẻ nhanh hơn. Khanh Chu Tuyết mặt không thay đổi mà nhắm mắt lại, Nguyễn Minh Châu thì phát ra tiếng cười như chuông bạc, hai người ở giữa ôm chặt lấy nhau, cũng không biết là ai kêu lên một tiếng sợ hãi.

Trên sống lưng dốc cát, mấy người trẻ tuổi lao vùn vụt xuống dốc, bỏ lại ánh mặt trời chói chang sau lưng, gió lớn thổi tà áo và mái tóc của họ tung bay như lá cờ.

Mang theo vài phần hào sảng.

Nhưng bị gió cát táp vào mặt là điều không thể tránh khỏi, ai cũng đều bị thổi tới mức nhắm tịt mắt lại. Nguyễn Minh Châu quay lưng lại với thuyền, tay cầm gậy gỗ chống trái phải, thậm chí có thể điều khiển hướng đi, trượt xuống dốc một cách khá chao đảo.

"Dừng lại! Sắp đụng rồi---" Lâm Tìm Chân mở mắt nhìn, hận không thể giật lấy gậy gỗ của Nguyễn Minh Châu, rồi đá tên gia hỏa này xuống.

Nhìn kỹ về phía trước, có một tòa lâu đài cát nhô cao, không biết là thứ gì, Nguyễn Minh Châu ngồi phía sau nên không nhìn thấy. Nhận ra điều bất thường, Khanh Chu Tuyết mở mắt, lưỡi kiếm băng cọ xát xuống cát, cứng rắn mà bị mài mòn đi một nửa ---

Hình ảnh đột ngột tắt ngúm, gợn sóng trên thủy kính rung động một thoáng rồi lại đứng yên.

"Chơi cũng khá vui nhỉ." Chu trưởng lão phe phẩy quạt, mỉm cười, "Nhìn đám tiểu hài tử này, khiến ta nhớ lại hồi ấy --- tổ sư gia suốt ngày bày đủ trò trong bí cảnh, bảo là chơi vui, nhưng lại khiến cho mọi người đau khổ không thôi."

Chưởng môn cũng cười nói, "Thí dụ như trên còn đường nhất định phải đi qua trồng một cái cây, trên đó bò đầy sâu róm. Bản tọa nhớ rõ là Vân sư muội hiếm hoi mà hoảng loạn, trực tiếp đốt cái cây đó thành tro bụi, chết sống gì cũng không vượt qua được ải đó."

Vân Thư Trần bình tĩnh đáp lễ hắn, "Chẳng lẽ không ai nhớ đến chưởng môn Thái Sơ Cảnh, năm xưa trúng phải mê hồn thuật của tổ sư, lại cầm kiếm của mình gặm nửa ngày? Các đệ tử cùng môn đều vây quanh để ngắm nhìn tư thế oai hùng của ngươi."

Việt Trường Ca dịu dàng cười lên, trong tay không biết từ lúc nào mà hiện ra một viên bảo châu long lanh trong suốt, vật này tên gọi là "Ức Dư Hoan", ý nghĩa như tên, có thể dùng để ghi lại những cảnh tượng hiện tại, sau một thời gian dài vẫn có thể xem lại một cách sinh động và rõ ràng.

Nàng nói, "Năm xưa ta đã ghi lại rất nhiều thứ bằng nó, có muốn xem lại một chút không?"

Nói xong, nàng cũng lười quan tâm xem họ có vui lòng hay không, liền phơi bày những chuyện dở khóc dở cười mà mọi người từng làm lúc nhỏ ra ngoài. Lúc này, tiếng ho vang vọng khắp đại điện, chưởng môn sau khi ho khan vài tiếng liền vội vàng nói, "Cất thứ này vào đi."

Việt Trường Ca lại đổi sang một cảnh khác, trong ấy chỉ thể hiện một tràng diện thường ngày.

Bên trong phòng, đèn đuốc tỏa ra hơi ấm. Tổ sư gia còn sống, sư nương cũng ở đó. Hai người mặt mũi hiền từ, ngồi cạnh nhau, giống như thần tiên quyến lữ*.

(Thần tiên quyến lữ: Một đôi thần tiên yêu nhau.)

Một đám tiểu đồ nhi ngồi thành vòng tròn. Lúc đó chưởng môn đại sư huynh đang cùng sư tôn trò chuyện, hai sư đệ khác thì đang nhổ lông mèo. Vân Thư Trần dựa vào vai của sư nương, nhìn thấy người gắp một miếng thức ăn bản thân không thích bỏ vào trong chén, mặt khẽ nhăn lại. Liễu Tầm Cần thì lặng lẽ rót một chén trà, rồi nhíu mày nhặt ra một cái lá trà dính ở trên miệng chén. Việt Trường Ca chống cằm nhìn Liễu Tầm Cần loay hoay, đôi mắt không tự giác được khẽ cong lên.

Bất kể họ có cần ăn uống hay không, cũng mặc kệ họ có tích cốc hay không, một ngày ba bữa, một bàn ăn tối luôn được bày biện đầy đủ.

Đang dọn dẹp bát đũa, con mèo trong lòng Chu Sơn Nam liền vùi mặt vào đó, liếm lấy vài ngụm. Ngẩng đầu lên, ria mép dính đầy nước canh.

Các trưởng lão khác nhìn cảnh này thì cười lên, xen lẫn tiếng thở dài.

Ánh mắt Vân Thư Trần nhìn về phía sư tôn và sư nương, môi cũng nở nụ cười, chỉ là nụ cười dần phai nhạt. Cuối cùng, dưới hàng mi dài che giấu đi sự lạnh lùng.

Tu tiên đại năng giả, thọ ngang đất trời.

Còn hai người... đều đã...

Đều đã không còn trên đời này.

***

Bên trong bí cảnh.


Thuyền của mấy người không thể tránh khỏi va vào lâu đài cát, con thuyền bằng gỗ và dây leo vỡ tan nát, thân thể bị quăng xuống cát. May mà người tu đạo thân hình xương cốt rắn chắc, nếu là phàm nhân chắc chắn sẽ bị thương nặng và không thể đứng dậy.

Viên ngọc trong lòng Khanh Chu Tuyết bị rơi ra. Nàng phản ứng khá nhanh, đưa tay nhặt lên, nhưng lại vô tình va vào thứ gì đó.

Đó không phải là tay của nàng.

May mắn thay, Khanh Chu Tuyết đã nhanh hơn một bước.

Nàng ngước mắt nhìn thấy một gương mặt xa lạ, là nữ tử. Nhận thấy không cướp được tín vật, liền thẹn quá hóa giận, vung một chưởng về phía ngực của nàng.

Khanh Chu Tuyết nghiêng người lăn đi, sau đó nghe một tiếng "rắc", Nguyễn Minh Châu không biết đã bò dậy từ lúc nào, côn dài vung mạnh về một chưởng của người kia, trả lại lực đánh một cách dứt khoát.

Nàng kéo Khanh Chu Tuyết qua, Bạch Tô cùng Lâm Tầm Chân cũng vây quanh nàng, bảo vệ viên ngọc không để bị cướp đoạt.

Từ trong lâu đài cát lại xuất hiện thêm ba người, đều là những đệ tử đồng môn không mấy quen thuộc. Bọn hắn ước tính thời gian, biết rằng đội tìm được bảo vật sẽ lên đường trở về, nên đã sớm mai phục ở đây, dựng lên một lâu đài bằng cát, dụ dỗ người khác đến, khiến họ nghi ngờ liệu nơi đây có cơ duyên khác hay không --- bọn hắn giờ đây không phải là tầm bảo, chỉ cần đoạt bảo là được.

Khanh Chu Tuyết thầm đếm, tu vi của những người kia đều là Kim Đan kỳ, chỉ khác nhau về tiểu cảnh giới. Tổng cộng có bốn người, hai người mang Thổ linh căn đều là kiếm tu, cầm trong tay thanh kiếm đá được gọt giũa méo mó. Người còn lại linh căn dường như độ thuần khiết không cao, Khanh Chu Tuyết không cảm nhận rõ ràng, chỉ biết là nữ tử vừa tranh đoạt với mình, tay cầm cung tên, vô cùng nhanh nhẹn. Người cuối cùng hẳn là chuyên về thuật pháp.

Vị sư tỷ cầm cung tên thô sơ, vừa rồi xương bàn tay suýt gãy, ánh mắt không vui nhìn chằm chằm vào mấy người, đảo mắt qua lại, dường như đang tìm kiếm cơ hội.

Tại thời điểm này, những người có Thổ linh căn là thuận lợi nhất. Lớp đất dưới chân đồi cát rất dày, chỉ cần khai thác thành công một mảng, nó sẽ như Thủy linh căn đối với sông hồ biển cả, dùng mãi không cạn.

Ngược lại, phe của Khanh Chu Tuyết bên này chỉ có Lâm Tầm Chân là Thổ linh căn, nhưng ngày thường ít tu luyện, không thể sử dụng Thổ linh căn thành thạo như Thủy linh căn được.

"Làm sao đây?" - Bạch Tô nhỏ giọng hỏi từ phía sau, Nguyễn Minh Châu khẽ khàng đề nghị, nhìn chằm chằm vào những người kia, "Hay là chúng ta tiên hạ thủ vi cường?"

(Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước để giành lợi thế.)

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, mặt đất rung chuyển dữ dội, những tảng đất nhọn hoắt như măng mọc lên từ cát bụi. Khanh Chu Tuyết vẫn còn cầm thanh kiếm băng đã mòn một nửa, miễn cưỡng sử dụng được, nàng dẫm lên đầu nhọn của những tảng đất, bay lên không trung.

Nguyễn Minh Châu thì trượt xuống, cắm gậy xuống đất làm trục, xoay người dùng hết sức đá vào hông tên pháp tu kia, toàn thân nàng được bao bọc bởi linh lực. Tên pháp tu kia dường như không ngờ rằng tốc độ của nàng lại nhanh và mạnh đến vậy, bất ngờ bị một kích này, cả người đập xuống đất một cách nặng nề.

Thế nhưng rõ ràng mục đích của bọn hắn không phải là Nguyễn Minh Châu, mà là Khanh Chu Tuyết đang mang theo tín vật. Hai vị kiếm tu thấy đồng bọn ngã xuống, không khỏi chau mày, ngược lại bọn hắn không hề do dự mà dứt khoát lao thẳng về phía Khanh Chu Tuyết để tấn công, tạo thành thế bao vây.

Giữa trận hỗn chiến, viên ngọc bị ném lên cao, vẽ một đường cong duyên dáng trên bầu trời, được Lâm Tầm Chân bắt lấy. Nàng giơ tay lên, mượn sức sống của măng đất vừa sinh sôi, tạo thành một tấm khiên dài, kìm hãm tốc độ xoay người tấn công của hai kiếm tu.

Ngay khi họ vừa kịp che chắn, khiên đất vang lên một tiếng mà vỡ tan, một mũi tên sắc bén theo gió lao vun vút hướng thẳng về phía trán Lâm Tầm Chân. Khi nàng né tránh, vô tình vấp phải Bạch Tô đang ở bên cạnh, hai người lăn lộn vài vòng trên cát, viên ngọc sáng loáng cũng rơi xuống cát, cách rất xa.

Mắt đối phương sáng rỡ, Khanh Chu Tuyết và Nguyễn Minh Châu thầm kêu không ổn, dùng hết sức bình sinh lao về phía đó ---

Kiếm tu đối diện ở gần hơn, nhặt viên ngọc tròn trịa đó lên, nhanh chóng quay đầu, Khanh Chu Tuyết vung kiếm ngang, chặn đường đi của hắn, Nguyễn Minh Châu trực tiếp nhào thẳng tới.

Nàng vứt bỏ chiếc gậy gỗ dài vướng víu, ấn người kia xuống đất, cướp lấy tín vật. Đồng môn sư đệ tự nhiên không muốn từ bỏ cơ hội hiếm có này, vì vậy sống chết không chịu buông tay, hai người liền đánh nhau, lăn lộn trên mặt đất, bụi bay mù mịt, người ngoài căn bản không thể xen vào.

Khanh Chu Tuyết xoay nhẹ thân kiếm trong tay một cách linh hoạt, một nửa lưỡi kiếm gãy này, không ngờ cũng có mấy phần vẻ đẹp của sự không hoàn hảo, keng keng chặn lại mũi tên sắc bén lao đến từ phía sau --- mũi tên hướng về phía Nguyễn Minh Châu.

Kiếm tu thuộc Thổ linh căn bám sát mặt đất, cũng không phải là yếu thế, những khối đất dày đặc sắc nhọn như măng thỉnh thoảng nhô lên, dường như muốn đẩy Nguyễn Minh Châu ra, nàng rên rỉ vài tiếng, vài tia lửa bắn ra trong lúc đánh nhau, nhưng chỉ sau vài lần đã bị chìm trong bụi bặm.

Lâm Tầm Chân và Bạch Tô bò dậy, nhất thời không thể xen vào trận chiến, nhíu mày sẵn sàng hành động bất kỳ lúc nào, giờ phút này tình hình khá phức tạp. Bạch Tô nhìn chằm chằm vào đốm lửa chập chờn của Nguyễn Minh Châu, nhìn một lúc rồi bỗng dưng trong lòng hiện ra hình ảnh một chiếc thuyền bằng gỗ và dây leo, nàng lẩm bẩm: "Lửa gặp gỗ thì cháy to, gió thổi càng mạnh."

Nàng vội vã vén váy, kéo chiếc thuyền thúng đã vỡ nát trở lại, xé nát những sợi dây leo trên đó, vứt xuống đất.

Một nhánh dây leo nhỏ bé hừng hực sức sống lăn tới bên cạnh Nguyễn Minh Châu, sau đó mọc lên một mảng lớn với tốc độ nhìn thấy bằng mắt thường.

Bình Luận (0)
Comment