Bệnh Nan Y - Lộng Giản Tiểu Hào

Chương 2

Editor: Gấu Gầy

 

Cánh cổng giam giữ mãnh thú đột ngột mở toang, tất cả những điều muốn nói lại thôi bỗng chốc vỡ òa.

 

"Sở Giang Lai." Y đột nhiên gấp gáp gọi hắn.

 

Thanh niên trong lòng cọ má vào hõm vai y, lấy lòng "Ừm" một tiếng.

 

Tại sao lại làm như vậy? Sở Thu Bạch nghiến răng gầm thét trong lòng.

 

Quá trình kìm nén cảm xúc tiêu hao năng lượng kinh khủng, chỉ mười mấy giây im lặng đầy khó khăn đã khiến y kiệt sức.

 

"Sao vậy?" Người trong lòng khẽ hỏi.

 

Im lặng một lát, cuối cùng Sở Thu Bạch vẫn không hề nhắc đến nguyên nhân thực sự. Y nghiến chặt răng, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: "Ai nói với em là mẹ không thích em?"

 

Sở Giang Lai hơi sững người, sau đó, hắn dùng giọng điệu càng chán chường hơn trả lời: "Chẳng phải ai cũng biết chuyện này sao? Em đâu phải con ruột của mẹ."

 

Hắn vùi nửa khuôn mặt vào hõm vai Sở Thu Bạch, bàn tay chậm rãi phủ lên tấm lưng căng cứng của y: "Em chỉ còn mỗi anh thôi, anh Thu Bạch. Dù em có làm sai điều gì, em cũng bằng lòng xin lỗi, thật đấy. Tha thứ cho em đi, em xin anh mà."

 

Lời khẩn cầu chân thành khiến lòng dạ Sở Thu Bạch như bị dầu sôi dội vào, trái tim đập nhanh và nóng ran, lồng ngực tê dại khó chịu. Y buộc phải nhắc lại: "Anh đã kết hôn rồi."

 

Khoảng lặng ngắn ngủi, dài như cả ngàn năm.

 

Sở Giang Lai nghiến răng: "Em biết. Nhanh như một giấc mơ." Mũi hắn chạm vào cổ Sở Thu Bạch, môi áp vào hõm vai y như thể sẵn sàng cắn bất cứ lúc nào: "Em vừa mới ra khỏi cửa, anh đã bỏ nhà ra đi. Điện thoại không nghe, WeChat cũng không trả lời, em đã viết cho anh mấy email nhưng đều không liên lạc được." Nói rồi, Sở Giang Lai khẽ cười một tiếng, dường như đang tự giễu bản thân ngây thơ và ngu ngốc, "Thật ra trước khi em đi công tác, anh đã luôn rất lạ, em nên sớm nhận ra mới phải. Em thật sự quá ngu ngốc."

 

– Em mà ngu thì trên đời này còn ai khôn nữa.

 

Sở Thu Bạch phủ nhận trong lòng.

 

Y lùi lại một chút, cố gắng thoát khỏi cái đầu đang cọ xát vào hõm vai mình.

 

"Anh không có bỏ nhà ra đi, chỉ là điều chuyển công tác."

 

Vừa dịch chuyển vai được vài phân, cằm Sở Giang Lai đã đuổi theo va vào khiến Sở Thu Bạch đau điếng.

 

"Vậy là anh đã có dự tính từ trước? Anh đã muốn rời bỏ em từ lâu rồi đúng không? Em vừa đến Mỹ, anh liền vội vàng chuyển đến Kinh Thị, em đã trở nên đáng ghét đến vậy rồi sao?"

 

Nói là ghét, chi bằng nói là sợ thì đúng hơn.

 

Chỉ cần nghĩ đến chiếc đĩa CD đó là Sở Thu Bạch không tự chủ được nổi da gà, da đầu tê dại.

 

Y tự nhận mình là người ổn định về mặt cảm xúc, tình cảm nhạt nhòa đến mức gần như lãnh đạm.

 

Nếu không có Sở Giang Lai, có lẽ cả đời này cũng khó có được cảm xúc mãnh liệt nào. Y thậm chí từng nghĩ mình cả đời cũng không thể yêu ai.

 

Ba mẹ y đều có xuất thân tốt, cũng đều là kiểu người được nuông chiều từ bé trong gia đình giàu có, chỉ biết quan tâm đến bản thân. Sở Thu Bạch từ nhỏ đối với tình thân đã nhạt nhòa, cũng không có người bạn nào đặc biệt thân thiết. Trước khi gặp Sở Giang Lai, trải nghiệm về mặt tình cảm của y có thể nói là một trang giấy trắng.

 

Sở Giang Lai đã cho y vô số trải nghiệm sống động.

 

Ví dụ như yêu, ví dụ như trân trọng, ví dụ như giãy giụa, và ví dụ như sợ hãi.

 

Lúc này, y vô cùng may mắn vì mình là người không giỏi bộc lộ cảm xúc. Vì vậy, dù trong lòng đã cực kỳ đau khổ và sợ hãi, vẫn có thể giả vờ như không có gì.

 

"Anh Thu Bạch, anh sao vậy? Sao lại run?"

 

"Hơi lạnh."

 

"Tay anh lạnh quá."

 

Trong tư thế ôm ấp, những ngón tay cứng đờ lạnh lẽo được bao bọc trong lòng bàn tay mềm mại ấm áp.

 

"Anh không ở bên cạnh em, ngày nào em cũng ngủ không ngon, những ngày qua anh chẳng lẽ không nhớ em chút nào sao?"

 

"Không."

 

Vì lời phủ nhận không chút do dự của y, cái ôm ban đầu đầy dịu dàng biến thành cái ôm mạnh mẽ, mạnh đến mức khiến người ta nghẹt thở. Sở Thu Bạch bị siết chặt đến mức thiếu oxy, không khỏi giãy giụa: "Em buông anh ra trước đã."

 

"Em không buông." Lực ở cánh tay không những không giảm mà còn tăng thêm, Sở Giang Lai ôm chặt y không chịu buông, hung dữ nói: "Trừ khi anh rút lại lời vừa nói, đồng ý hủy hôn cho em. Đi nói với người phụ nữ đó là anh hối hận rồi, ngoài em ra anh sẽ không ở bên ai hết!"

 

"Sở Giang Lai, em buông ra trước!"

 

"Vậy anh hủy hôn trước đi!"

 

"Em quậy đủ chưa!" Sở Thu Bạch bị nỗi sợ hãi và sự giam cầm khiến cho không thở nổi, hung hăng đẩy hắn ra: "Em không hiểu tiếng người sao!"

 

Thanh niên bị đẩy ra cúi đầu, như một con chó hoang không nơi nương tựa, đôi mắt hạnh rũ xuống dâng trào nỗi đau khổ không thể kiềm chế. Biểu cảm sống động như vậy khiến trái tim Sở Thu Bạch lại co thắt.

 

"Anh thật sự không cần em nữa sao?"

 

Sở Thu Bạch chống tay lên bàn đứng dậy, tránh bàn tay dè dặt đưa ra muốn chạm vào má mình của thanh niên, y mệt mỏi quay mặt đi.

 

"Em thôi đi."

 

Thanh niên đối diện vì sự dứt khoát của y, lại một lần nữa lộ ra biểu cảm bị vứt bỏ.

 

Muôn vàn câu hỏi chất chứa trong lòng, nhưng lại không thể thốt ra lời nào. Sở Thu Bạch cảm thấy bất lực trước sự lùi bước của chính mình. Là một bác sĩ phẫu thuật mỗi ngày đều tranh giành sự sống với tử thần, y đã vượt qua vô số khó khăn về kỹ thuật, cũng tuyệt đối không phải là người có tính cách yếu mềm không dám đối mặt với khó khăn. Nhưng đối mặt với Sở Giang Lai đang mang vẻ mặt bị tổn thương, y thật sự không có dũng khí liều lĩnh, đành đánh trống lảng sang chuyện khác: "Ăn cơm chưa?"

 

Thanh niên ủ rũ nghe vậy sững người, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc đáp: "Chưa."

 

"Đi ăn chút gì đó đi, rồi ngủ một giấc."

 

"Anh Thu Bạch..."

 

"Đừng nói nữa!" Sở Thu Bạch nhíu mày, cố gắng dùng thái độ lạnh lùng để che giấu nỗi sợ: "Im miệng, đi ăn cơm. Ngủ đủ tám tiếng rồi hãy nói chuyện với anh, trông em như sắp chết đến nơi, khó coi chết đi được."

 

Thanh niên ngượng ngùng ngậm miệng, tủi thân gật đầu, im lặng một lúc rồi lại do dự gọi y: "Anh Thu Bạch."

 

"Lại làm sao nữa?"

 

"Em có thể ngủ ở chỗ anh không?"

 

"Khách sạn ở cả Kinh Thị đều đóng cửa hết rồi à?"

 

"Nhưng mà----"

 

"Không nhưng nhị gì cả."

 

Sở Giang Lai cúi đầu, lộ ra đỉnh đầu mềm mại, im lặng một lúc rồi không chắc chắn hỏi: "Anh Thu Bạch, không phải anh bị ma nhập đấy chứ?"

 

"Cái gì?"

 

"Là ma nhập đó." Sở Giang Lai ngẩng khuôn mặt đẹp trai dễ gây hiểu lầm lên, hơi tiến lại gần: "Không phải thường có kiểu tiểu thuyết hay phim truyền hình như vậy sao? Nam chính bị ma nhập rồi tính tình thay đổi hẳn..."

 

"Ơ ngoài làm sao có chuyện như vậy được!"

 

Dù là người theo thuyết hữu thần, Sở Thu Bạch cũng khó mà tin vào những chuyện như ma nhập. Nhưng giọng điệu thoải mái và nội dung trò chuyện mang tính chất thảo luận của Sở Giang Lai khiến thần kinh căng thẳng của y hơi thả lỏng, y không nhịn được bèn tránh né trọng điểm đáng sợ để tranh luận về những chuyện không quan trọng.

 

"Đừng nói những chuyện không thể nào xảy ra nữa, mau đi tìm chỗ nào đó ngủ bù đi."

 

"Vậy sau khi em ngủ bù xong, anh có chịu nói chuyện tử tế với em không?"

 

"Đợi em ngủ xong rồi hẵng nói."

 

Không biết từ lúc nào, Sở Giang Lai vốn đã bị đẩy ra xa lại một lần nữa tiến lại gần.

 

Sở Thu Bạch thậm chí có thể ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc thanh khiết trên người hắn. Rất nhạt, nhưng mùi hương mang theo hơi ấm rất dễ khiến người ta buông lỏng cảnh giác, trở nên yếu lòng.

 

Mà Sở Thu Bạch chính là vì sợ sự xâm nhập mưa dầm thấm lâu của đối phương nên mới lựa chọn rời đi mà không từ biệt.

 

Có quá nhiều thứ y cần tự mình xác minh.

 

Sự gần gũi của Sở Giang Lai chỉ càng làm hao mòn ý chí, ảnh hưởng đến phán đoán của y.

 

Trong số con cháu nhà họ Sở, nếu xét về mưu mô thủ đoạn, Sở Thu Bạch phải xếp ngược lại từ dưới lên, đó là do nhà họ Sở nhân tài kiệt xuất, ai ai cũng là cáo già.

 

Y chỉ sống đơn giản, chứ không hề ngốc. Trong bài kiểm tra trí tuệ, chỉ số IQ của y thậm chí còn ngang bằng với người em họ Sở Hoài Nam từ nhỏ đã được ca tụng là thiên tài xuất chúng. Vì vậy, khi đối mặt với bằng chứng xác thực, y càng không thể tự lừa dối mình như một tên ngốc thật.

 

Mà trước khi nhìn thấy chiếc đĩa CD đó, dù đã biết Sở Giang Lai lén lút qua lại thân mật với rất nhiều cô gái có điều kiện tốt, Sở Thu Bạch vẫn dễ dàng thuyết phục bản thân rằng, Sở Giang Lai chắc chắn có kế hoạch và toan tính riêng của mình.

 

Trong nhận thức của y, Sở Giang Lai đã bám lấy y mười mấy năm tuyệt đối không thể nào lén lút thay lòng đổi dạ, bởi vì Sở Giang Lai mà y quen biết không phải là người như vậy.

 

Đó là một đứa trẻ thẳng thắn hơn bất kỳ ai.

 

Mặc dù, hắn quả thực có mặt tàn nhẫn mà người ngoài không biết, nhưng Sở Thu Bạch chưa từng có một khắc nào yêu cầu hắn phải có lòng tốt hoàn hảo.

 

Hắn có thể có góc cạnh, có thể có thủ đoạn, thậm chí được phép có chút tâm địa xấu xa không thể phơi bày ra ánh sáng.

 

Sở Thu Bạch yêu hắn một cách bất thường, gần như nuông chiều đến mức có thể chấp nhận bất kỳ khuyết điểm nào của hắn.

 

Nhưng có một điều chắc chắn, Sở Giang Lai tuyệt đối không phải là kiểu người sẽ che giấu tai họa, lén lút làm chuyện mờ ám.

 

Cho dù có một ngày thật sự phải kết thúc, giữa bọn họ nhất định sẽ có một lời kết thúc rõ ràng.

 

Tuy nhiên, chiếc đĩa CD được ghi lại từ nhiều năm trước đó đã đập tan nhận thức cố hữu bấy lâu nay của Sở Thu Bạch.

 

Y thậm chí bắt đầu hoài nghi chính mình, có lẽ chưa từng thật sự hiểu rõ Sở Giang Lai.

 

Sở Giang Lai cúi đầu ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời dường như còn muốn nói gì đó, nhưng bị tiếng gõ cửa cắt ngang.

 

"Trưởng khoa Sở, có người nhà bệnh nhân nội trú muốn nói chuyện với anh ạ."

 

Sở Thu Bạch chắc chắn mình đã nhìn thấy thoáng qua vẻ u ám trên mặt Sở Giang Lai, giống như cơn bão tuyết chỉ quét qua một giây rồi lập tức rút lui giữa ánh mặt trời rực rỡ, lúc đến dữ dội, nhưng lại ngắn ngủi một cách kỳ lạ và quái dị, khiến người ta sởn gai ốc.

 

Cảm giác xa lạ thoáng qua đó lại ập đến, hai tay nhìn như tuỳ ý đút trong túi áo blouse trắng của Sở Thu Bạch không khỏi nắm chặt. Thái dương giật giật hai cái, y cố gắng giữ vẻ mặt bình thường lách qua thanh niên đang đứng trước bàn như học sinh bị phạt, đưa tay mở cửa.

 

Cô y tá đeo kính gọng đen, trên mặt có vài nốt tàn nhang đáng yêu dè dặt nhìn vào trong phòng: "Anh đang ngủ trưa ạ?"

 

"Không."

 

"Ồ!" Xác nhận mình không làm phiền đến thời gian nghỉ ngơi của chủ nhiệm, cô y tá thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: "Là người nhà của bệnh nhân bị u tuyến ức ạ."

 

Sở Thu Bạch có ấn tượng rất sâu sắc với bệnh nhân họ Trương này. Đây là bệnh nhân mà y tự mình tiếp nhận ở phòng khám đặc biệt, vừa tròn bảy mươi tuổi, khối u không lớn nhưng vị trí không ổn lắm. Phương án phẫu thuật đã được bàn bạc từ trước, Sở Thu Bạch sẽ tự mình mổ chính, phối hợp với đội ngũ phẫu thuật lồng ngực của bệnh viện Hữu Dân để thực hiện phẫu thuật cắt bỏ u tuyến ức bằng phương pháp nội soi lồng ngực một lỗ dưới xương ức.

 

Loại phẫu thuật này dễ gây tổn thương chèn ép dây thần kinh liên sườn, nếu sơ suất một chút, khả năng bệnh nhân bị các biến chứng như đau liên sườn sau phẫu thuật là rất cao, độ khó không nhỏ. Nhưng nếu ca phẫu thuật này có thể được thực hiện thành công ở Hữu Dân thì đồng nghĩa với việc phẫu thuật nội soi lồng ngực ít xâm lấn của Hữu Dân sẽ bước lên một tầm cao mới dưới sự dẫn dắt của Sở Thu Bạch.

 

Cả bệnh viện Hữu Dân đều rất coi trọng ca phẫu thuật này.

 

Dưới ánh mắt tò mò của cô y tá, Sở Giang Lai rất biết điều lui sang một bên, còn ân cần đẩy ghế của Sở Thu Bạch về chỗ cũ.

 

Sở Thu Bạch là kiểu người rất chú trọng đến sự riêng tư, lại càng là người tuyệt đối thực hiện phương châm "Chuyện trong nhà không đem ra ngoài ngõ". Mấy năm đầu mới vào nghề, rất nhiều đồng nghiệp làm việc trực tiếp với y nhờ đọc tin tức mới biết, hoá họ "Sở" của y chính là "nhà họ Sở" hiển hách chỉ cần dậm chân một cái là cả giới thương nghiệp Giang Hỗ phải rung chuyển ba lần.

 

Nếu phải dùng động vật để ví von, thì y giống như một con sò ngoài cứng trong mềm. Bề ngoài cứng rắn lãnh đạm, thực chất chỉ là muốn dùng lớp vỏ canxi cacbonat thô cứng để bảo vệ trái tim mềm yếu dễ tổn thương của mình.

 

Kiểu người như vậy nếu thật sự bị ai lừa gạt, mở lòng với ai, sẽ lập tức từ một con sò đóng chặt biến thành kho báu có thể tùy tiện lấy đi, giống như một miếng thịt mỡ không chủ mặc người xâu xé, muốn lấy gì lấy.

 

Con sò tốt nhất luôn ăn mềm không ăn cứng. Mà bí quyết để mở vỏ sò cũng giống như cách mở cửa lâu đài của ác long, đều không thể dùng sức mạnh.

 

Muốn tiến vào lâu đài của rồng, trang bị đầy đủ, khí thế ngất trời chỉ sẽ vấp phải sự kháng cự ngoan cường đến chết. Hoàng tử khao khát chinh phục con rồng thực chất ngay từ đầu đã dùng sai cách. Muốn tiến vào, phá hủy thế giới của rồng, lẽ ra chàng chỉ cần cầm hoa tươi, nhẹ nhàng gõ cửa.

 

Hoàng tử căn bản không cần phải quyết chiến với rồng. Chỉ cần dựng nên một ảo tưởng "ngươi sẽ được thấu hiểu và yêu thương vô điều kiện" là được.

 

Con rồng có vô số châu báu nhưng lại chưa từng được yêu thương trọn vẹn, nhất định sẽ vừa khóc vừa dâng lên tất cả mọi thứ bằng chính tay mình.

 

Đạo lý trên đời vốn dĩ đơn giản như vậy, muốn cướp đoạt cũng chưa chắc phải mang dáng vẻ của kẻ xâm lược, cứ cho đối phương trước mới có thể cướp được nhiều hơn.

 

"Nếu anh bận, vậy em đi trước nhé."

 

Trước khi hoàn toàn rời khỏi văn phòng, thanh niên khiến cô y tá trực ban không rời mắt được vì nhan sắc của mình chợt quay người lại, nhấn mạnh lần nữa: "Đừng quên những gì đã hứa với em! Cũng đừng có nghĩ có thể trốn tránh dễ dàng, em sẽ đến đón anh tan làm! Làm việc tốt nhé, anh Thu Bạch."

 

Sở Thu Bạch rất muốn nói "anh tự mình về", nhưng chưa kịp mở miệng, cửa đã đóng lại.

 

Người nhà bệnh nhân là một người đàn ông trung niên trông hung dữ, dáng người không cao nhưng vạm vỡ, trên cổ còn xăm hình kỳ lân rất bắt mắt. Cô y tá rõ ràng có chút e dè anh ta, không nhịn được liếc nhìn.

 

Sở Thu Bạch đang chăm chú xem bệnh án không để ý nhiều như vậy, kiên nhẫn giải thích phương án phẫu thuật cho người nhà, còn có trách nhiệm nhắc nhở một số rủi ro biến chứng sau phẫu thuật.

 

"Vậy là, dù đã phẫu thuật rồi thì ba tôi vẫn có thể bị đau à?"

 

Vị bác sĩ trưởng khoa trẻ tuổi trước mắt này trông rất giống kiểu con ông cháu cha nên được cất nhắc. Còn trẻ mà đã ngồi trong văn phòng chuyên gia chủ nhiệm, thái độ tuy cũng coi như lịch sự nhưng lại có chút lạnh lùng, ra vẻ ta đây rất giỏi, nhìn mà phát bực.

 

"Tôi nói là trường hợp không được lý tưởng." Sở Thu Bạch kiên nhẫn giải thích: "Phẫu thuật đều có rủi ro, biến chứng hoặc di chứng nhiều khi không thể tránh khỏi. Khối u của ba anh tuy kích thước không lớn, thuộc loại được phát hiện rất sớm trong quá trình kiểm tra sức khỏe, nhưng vì vị trí mọc không tốt lắm, nên sau phẫu thuật khả năng bị đau liên sườn vẫn tương đối cao."

 

"Cái gì? Ý là sẽ không khỏi hả?"

 

"Cũng không thể nói như vậy. Dù sao cũng là giai đoạn sớm, nguy cơ ác tính cũng không cao."

 

"Vậy là cái này chắc chắn không phải ác tính đúng không? Có thể không phẫu thuật không? Tuổi đã cao rồi, lỡ phẫu thuật có mệnh hệ gì thì phiền phức lắm! Ông ấy còn chưa kịp viết di chúc nữa!"

 

Sở Thu Bạch khẽ thở ra một hơi, cố gắng xua tan cảm giác căng thẳng và sợ hãi do Sở Giang Lai mang đến.

 

Nhưng người đàn ông hung dữ đối diện dường như đã hiểu lầm điều gì đó, sắc mặt bỗng chốc trở nên u ám: "Anh có ý gì?"

 

"Hửm?"

 

Người đàn ông sầm mặt đứng dậy, giận dữ quát vào mặt y: "Từ lúc tôi bước vào cửa đến giờ thái độ của anh vẫn luôn rất tệ! Sao? Coi thường bệnh nhân hả? Thấy tôi phiền hả? Trả lời thêm vài câu thì chết à?"

 

"Này, người nhà bệnh nhân, anh đừng kích động!" Cô y tá dẫn anh ta đến văn phòng trưởng khoa vẫn luôn đứng ở cửa không đi, thấy anh ta chỉ trích Sở Thu Bạch với thái độ ác liệt, rất hối hận vì đã rước lấy phiền phức này.

 

"Trưởng khoa Sở không có ý đó, anh ngồi xuống nói chuyện tử tế đi!"

 

Cô bước đến, định hòa giải bầu không khí căng thẳng nhưng lại bị người đàn ông đó đẩy ra, suýt nữa thì đụng vào cánh cửa tủ tài liệu bên cạnh, không khỏi "á----" lên một tiếng ngắn ngủi đầy hoảng hốt.

 

Thấy có người gây rối, cơn giận mà Sở Thu Bạch nhẫn nhịn bấy lâu bỗng chốc lên đến đỉnh điểm.

 

Y lạnh lùng đứng dậy: "Đàn ông con trai mà lại ra tay với con gái, anh thật là quá tệ."

 

—----

Bình Luận (0)
Comment