Editor: Gấu Gầy
Đồng hồ báo thức reo đúng 8 giờ 20 phút sáng.
Sở Thu Bạch hiếm khi không tỉnh dậy trước khi chuông báo thức reo. Y mở mắt ra, nằm trên giường ngẩn người vài giây, mới nhận ra mình đã ngủ lại ở đâu tối qua.
"Anh Thu Bạch, ở lại đây với em đi, đừng đi nữa. Chỉ một đêm thôi! Chỉ cần anh ở lại đây tối nay, thì sáng mai em sẽ liên lạc với Tống Trình, ký tên vào tài liệu tín thác chết tiệt đó."
Vẻ mặt cau mày nhượng bộ của Sở Giang Lai vẫn còn hiện rõ trước mắt, Sở Thu Bạch cảm thấy khó tin, nghi ngờ mình có thể đã nằm mơ.
Nhưng chắc là không phải, vì Tống Trình đã để lại rất nhiều tin nhắn cho y trên WeChat, vui mừng nói với y: "Giang Lai đồng ý ký rồi, trợ lý của cậu ấy vừa mới liên lạc với tôi, bọn họ sẽ đến chỗ tôi ngay bây giờ."
"Cậu ấy đã ký xong rồi."
"Khi nào thì cậu đến?"
Sở Thu Bạch dụi mắt, tâm trạng phức tạp đặt điện thoại xuống, rồi lại nằm ngửa một lúc mới trả lời: "Chiều nay tôi sẽ qua đó."
Mông, eo và chân bị hành hạ quá mức trở nên đau nhức và mềm nhũn hơn tối qua, di chứng của sự phóng túng khiến Sở Thu Bạch mất một lúc mới mặc quần áo xong.
Y không tìm thấy áo len cashmere và áo khoác của mình, nhưng quần áo trong tủ đều có sẵn. Quần áo Sở Thu Bạch thường mặc nhất đều được cất trong tủ bên phải, còn của Sở Giang Lai thì để ở bên trái.
Lúc Sở Thu Bạch rời đi là vào cuối mùa hè, khi quay lại thì thời tiết đã rất lạnh. Người dọn dẹp chuyên nghiệp mà Sở Giang Lai thuê đã cất quần áo mùa hè của y đi rồi thay bằng quần áo mùa thu đông. Từng bộ quần áo trong tủ đều được giặt sạch và ủi phẳng phiu, được phân loại theo màu sắc, xếp chồng lên nhau hoặc treo ngay ngắn, như thể Sở Thu Bạch vẫn sống ở đây, vẫn có cơ hội mặc chúng đi làm hàng ngày.
Mọi thứ trong nhà này đều được giữ nguyên trạng, dù ai nhìn thấy cũng nhất định sẽ không biết hai chủ nhân trước đây đã chia tay.
Sở Thu Bạch tùy tiện chọn một cái áo len mới mặc vào, là màu camel mà Sở Giang Lai rất thích y mặc, cái áo len cashmere cổ chữ V họa tiết đan dây giống hệt nhau này Sở Thu Bạch đã mua tổng cộng năm cái. Y nghĩ, nếu tình cảm cũng có thể tích trữ như đồ vật thì tốt biết mấy, vậy thì y nhất định sẽ mua rất nhiều hộp đựng, chuyên dùng để đựng sự tin tưởng, bao dung và thấu hiểu của Sở Thu Bạch dành cho Sở Giang Lai.
Sở Thu Bạch chắc chắn sẽ thường xuyên kiểm tra, bổ sung ngay lập tức trước khi bất kỳ thứ nào trong số đó cạn kiệt. Như vậy, y sẽ có thể ở bên Sở Giang Lai mãi mãi, sẽ không vì sợ hãi và thiếu thốn mà trở nên chùn bước, không cần cảm thấy đau đớn vì phải chia tay.
Bữa sáng được đặt trên bàn ăn có thiết bị tự hâm, Sở Thu Bạch ăn qua loa rồi ngồi thêm một lúc, nhưng đến chín giờ, Sở Giang Lai vẫn chưa quay lại.
Văn Nhân gửi tin nhắn thúc giục: "Tôi đã đến đồn cảnh sát rồi, còn anh? Đang trên đường đến sao?"
Bọn họ đã hẹn gặp nhau ở đồn cảnh sát lúc 8 giờ 45 phút, Sở Thu Bạch hiếm khi đến muộn do dự gửi một chữ "Vâng". Y khóa màn hình điện thoại rồi đứng dậy, nghĩ xem nên thông báo cho Sở Giang Lai như thế nào về việc y phải đi trước, để đối phương đừng quá tức giận.
Cửa truyền đến tiếng nhắc nhở điện tử nhập mật khẩu, cửa vừa mở ra, Sở Thu Bạch đang chuẩn bị ra ngoài và Sở Giang Lai đang chuẩn bị vào nhà đã đụng mặt nhau.
Sở Giang Lai nhìn thấy y, trên mặt nở nụ cười an tâm, nhưng thấy Sở Thu Bạch đã ăn mặc chỉnh tề, còn thay giày xong, nụ cười lập tức biến mất. Hắn đưa tay nắm lấy cánh tay Sở Thu Bạch, kéo y vào nhà, nói bằng giọng điệu rất gấp gáp: "Anh Thu Bạch, anh mau giúp em với."
"Gì vậy?" Sở Thu Bạch hai chân mềm nhũn bị đẩy lảo đảo một cái, vịn vào cánh tay hắn mới miễn cưỡng đứng vững.
Sở Giang Lai nâng niu một chiếc hộp các tông như đang dâng báu vật: "Xem em nhặt được gì này!"
Sở Thu Bạch đến gần, nhìn thấy một cái đầu nhỏ màu trắng, lông xù đang cố gắng chui ra khỏi hộp các tông.
"Mèo?" Y ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy." Sở Giang Lai đóng cửa lại, như muốn ngăn con mèo vừa mới bắt cóc về nhà chạy trốn lần nữa, hắn chặn ở cửa nói với Sở Thu Bạch: "Có người ngược đãi mèo, em tình cờ đi ngang qua nên cứu nó về. Đã đưa đến bệnh viện thú y kiểm tra rồi, nó vẫn còn khỏe mạnh, chỉ hơi suy dinh dưỡng một chút thôi."
Sở Thu Bạch nhìn chằm chằm vào mặt hắn, do dự lặp lại: "Em... cứu nó?"
Vẻ mặt nghi ngờ của y khiến Sở Giang Lai hơi khó chịu, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn nói: "Đúng vậy, sao nào? Không giống sao?"
Thành thật mà nói, cứu mèo hoang quả thực không giống chuyện mà Sở Giang Lai sẽ làm. Công bằng mà nói, Sở Thu Bạch cảm thấy hắn giống người sẽ ngược đãi mèo hơn.
Nhưng đối mặt với khuôn mặt tuấn mỹ hơi xịu xuống của Sở Giang Lai, y vẫn giữ ý kiến của mình, vô cùng bảo thủ đánh giá: "Cứu giúp động vật nhỏ là hành động rất tốt, sẽ tích được phước báo."
Sở Giang Lai không hề hứng thú với phước báo hư vô, hắn quan tâm đến việc làm thế nào để chiếm được thời gian buổi sáng của Sở Thu Bạch hơn.
Ôm hộp các tông, hắn đứng chặn ở cửa, tiếp tục nói: "Bệnh viện thú y đã hỏi giúp rồi, tạm thời không có ai muốn nhận nuôi nó, ném nó ra đường lại không nỡ..." Sở Giang Lai hơi cau mày, trông có vẻ rất đau đầu, khổ sở nói với Sở Thu Bạch: "Nhưng em không biết nuôi."
Sở Thu Bạch không hề tin vào sự không nỡ của hắn, nhưng không biết nuôi chắc là thật. Suy nghĩ một chút, đề nghị với hắn: "Hay là anh hỏi cô bé ở khoa của anh xem sao, anh nhớ hình như cô ấy nuôi tám con mèo, nuôi thêm một con nữa chắc cũng----"
"Anh muốn đem mèo của em cho người khác?" Sở Giang Lai sa sầm mặt: "Sao anh có thể như vậy!"
Sở Thu Bạch bất lực nói: "Không phải em nói sao? Em không biết nuôi."
"Nhưng anh có thể dạy em mà." Sở Giang Lai hùng hồn nói xong, lập tức đưa tay bế con mèo toàn thân trắng muốt ra khỏi hộp các tông, vừa bế vừa nói: "Em đã đặt tên cho nó rồi, tên là Tiểu Sở."
Lúc này Sở Thu Bạch mới nhìn rõ đây không phải là một con mèo thuần trắng, ở giữa tai nó, gần trán có hai vệt lông màu xám đen nhạt.
Sở Giang Lai hôm nay mặc một bộ đồ thanh lịch, mặt thối ôm mèo trông có chút không hợp, nhưng rất đáng yêu.
Sở Thu Bạch chưa bao giờ nghĩ Sở Giang Lai sẽ có duyên với bất kỳ loài động vật nhỏ nào.
Từ nhỏ đến lớn, Sở Giang Lai chưa từng được bất kỳ loài động vật nào hoan nghênh. Con chó mà Hàn Thụy Cầm nuôi nhìn thấy hắn là bỏ chạy, con ngựa trong trường đua nhìn thấy hắn cũng sẽ vô cùng thận trọng và ngoan ngoãn.
Cách đây không lâu, vì mất ngủ, Sở Thu Bạch đã xem Thế giới động vật một mình vào đêm khuya, người thuyết minh nói rằng trực giác của loài chim rất nhạy bén trong thế giới động vật. Sở Thu Bạch tức thì nghĩ đến, mặc dù Sở Giang Lai có một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, nhưng nếu thả hắn vào thế giới tự nhiên coi trọng trực giác hoang dã, thì có lẽ ngay cả đại bàng hung dữ cũng sợ hắn.
Nhưng mà, Tiểu Sở dường như không sợ. Nó mở to mắt nhìn chằm chằm vào Sở Giang Lai đang dùng một tay túm nó ra khỏi hộp các tông, đôi mắt mèo tròn xoe và đôi mắt cún cụp xuống nhìn nhau, không ai né tránh ai. Cho đến khi Sở Giang Lai nắm lấy gáy nó lắc lắc, nói: "Nhẹ quá, cảm giác dùng một tay cũng có thể b*p ch*t." Nó mới hoảng sợ kêu "meo meo", vặn vẹo cơ thể, bốn chân nhỏ vung loạn trong không trung.
Sở Thu Bạch lập tức không nhịn được đưa tay bế nó, giọng điệu trách móc nói: "Em đừng có làm như vậy với nó, nó sẽ đau, bị thương thì không tốt."
Sở Giang Lai hiếm khi ngoan ngoãn "Ò" một tiếng, hỏi y: "Anh biết nuôi không? Người ở bệnh viện thú y nói nó cần có người cho ăn mỗi ngày." Nói xong, lại hào phóng hứa hẹn: "Nếu anh muốn nuôi, em cũng có thể tìm một trợ lý riêng cho nó, khi nào anh rảnh thì đến cho nó ăn là được."
Sở Thu Bạch do dự, hình như muốn từ chối. Sở Giang Lai muốn kể thêm cho y nghe về những lợi ích của việc nuôi mèo, nhưng trước khi hắn mở miệng, điện thoại trong túi Sở Thu Bạch đã đổ chuông. Lời từ chối bị gián đoạn, Sở Thu Bạch cúi đầu lấy điện thoại ra nghe máy, áy náy nói với người ở đầu dây bên kia: "Ừm, xin lỗi anh có chút việc nên đến muộn, anh biết rồi, anh sẽ đến ngay."
Sở Giang Lai đoán người gọi điện thoại là Văn Nhân, cô ta như một người lớn tuổi thiểu năng trí tuệ không thể tự chăm sóc bản thân, thúc giục Sở Thu Bạch đến đồn cảnh sát giúp cô ta giải quyết một việc nhỏ không quan trọng.
Sở Thu Bạch cúp điện thoại, ôm mèo do dự nhìn hắn, nói: "Anh cũng chưa nuôi mèo bao giờ."
Sở Giang Lai rộng lượng nói: "Vậy khi nào anh rảnh thì đến xem nó."
Sở Thu Bạch cúi đầu sờ đầu con mèo trắng nhỏ, rồi ngẩng mặt lên cười với Sở Giang Lai, nhưng không phải là nụ cười vui vẻ. Y dịu dàng nói: "Công việc của anh hơi bận, chắc là không có thời gian." Nói xong im lặng một lúc, như đang do dự có nên nói hay không, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Nuôi động vật nhỏ cần rất nhiều tình yêu thương và kiên nhẫn, em không thích hợp lắm, nên thôi, tìm cho nó một chủ nhân thích hợp hơn đi."
Sở Thu Bạch chắc chắn Sở Giang Lai không thích động vật nhỏ. Còn lý do tại sao lại cảm thấy hắn có thể sẽ tham gia ngược đãi mèo, là vì đã từng tận mắt nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng và tập trung của Sở Giang Lai khi chứng kiến người khác bạo hành động vật nhỏ.
Những con chuột con bị thiêu sống bằng kính lúp hội tụ ánh sáng mặt trời, da thịt dính liền, cơ thể co giật cuộn tròn, chết rất thảm. Cảnh tượng đẫm máu mà người bình thường không thể nhìn thẳng đó, Sở Giang Lai mười hai, mười ba tuổi lại bình tĩnh nhìn chằm chằm rất lâu.
Hắn có vẻ rất khinh thường việc trực tiếp tham gia vào hành vi bạo lực đẫm máu cấp thấp này, nhưng dường như lại bị nó thu hút sâu sắc, nên chọn đứng sang một bên, khoanh tay thờ ơ thưởng thức. Không có thương hại, cũng không có sợ hãi, như thể chỉ đang xem một màn trình diễn bình thường do những đứa trẻ ngây thơ tham gia.
Nhưng không thích động vật cũng không sao, máu lạnh tàn nhẫn cũng không sao. Sở Thu Bạch chưa bao giờ yêu cầu Sở Giang Lai phải là một người hoàn hảo lương thiện. Vì bản thân Sở Thu Bạch cũng không tính là cao thượng. Y từ bỏ kế hoạch ban đầu, dấn thân vào tuyến đầu lâm sàng, không phải là không có tư lợi. Sở Thu Bạch hy vọng có thể dùng tất cả phước báo của mình để trả giá cho mặt tàn nhẫn không ai biết của Sở Giang Lai.
Y sẵn sàng dành cả đời để tích lũy công đức, giống như những bậc cha mẹ chăm chỉ tích cóp từng đồng từng cắc, bản thân không dám mua gì, nhưng vào những thời khắc quan trọng, lại sẵn sàng lấy ra toàn bộ để cho đứa trẻ nghịch ngợm trong nhà tiêu xài hoang phí.
"Anh phải đi rồi." Sở Thu Bạch nói.
Nhưng Sở Giang Lai vẫn chặn ở cửa không cho đi, cố chấp hỏi y: "Tại sao lại nói như vậy?" Còn tố cáo y: "Anh nhìn ra em không có kiên nhẫn, không có tình yêu thương từ đâu? Đây được coi là công kích cá nhân rồi đấy?"
Sở Thu Bạch không muốn tranh luận với hắn, liền nói trái với lòng mình: "Em nói có thì có vậy." Y bước lên trước một bước, ra hiệu cho Sở Giang Lai nhường đường một chút: "Anh đi trước đây."
"Anh Thu Bạch----" Sở Giang Lai thấp giọng gọi y lại, đứng ở cửa không chịu nhường đường: "Anh vu oan cho em như vậy, chẳng lẽ không nên xin lỗi sao?"
Sở Giang Lai đang đợi lời xin lỗi đứng rất gần, hắn cúi đầu, vẻ mặt thản nhiên nhưng lại như đang đòi y hôn hắn. Tim Sở Thu Bạch đập loạn xạ, muốn lùi lại, nhưng vì bị nắm chặt cánh tay nên không thể làm theo ý muốn.
"Làm tổn thương em, không xin lỗi mà muốn đi sao? Không ngờ anh Thu Bạch lại là người như vậy." Sở Giang Lai càn quấy nói. Đôi mắt đẹp và ướt át của hắn khiến Sở Thu Bạch rối bời.
Rõ ràng có hàng vạn lời nói mềm mỏng có thể nói, nhưng Sở Thu Bạch lại chọn một câu không thích hợp nhất.
Y nói: "Văn Nhân đang chờ."
Sở Giang Lai lập tức cúi đầu hôn mạnh lên môi y, mơ hồ nhưng lạnh lùng nói: "Vậy thì cứ để cô ta chờ đi."
—-----