Bệnh Nan Y - Lộng Giản Tiểu Hào

Chương 50

Editor: Gấu Gầy

 

Tiếng chuông điện thoại và còi báo động giám sát vang lên cùng lúc, nhưng Sở Giang Lai vẫn không nghe máy.

 

Hắn không rảnh.

 

Một viên đạn màu kim loại từ khẩu súng lục Serdyukov đã được giảm âm xuyên qua kính chống đạn của chiếc xe thương mại, găm chặt vào ghế da phía sau hắn.

 

Trợ lý Lâm Thiếu Hoa ngồi ở ghế phụ không kịp né tránh, bị viên đạn xuyên qua vai, máu từ từ thấm ra bộ vest sáng màu của anh ta.

 

Người tài xế được huấn luyện đặc biệt mặt mày tái mét, nhíu chặt mày, đạp ga lao vun vút trong những con hẻm chật hẹp của thành phố Giang Hỗ.

 

Loại súng lục do Nga sản xuất này rất hiếm gặp ở trong nước, có tầm bắn xa nhất và uy lực mạnh nhất trong số các loại súng lục, sử dụng cò kép, cấu trúc hoàn toàn bằng thép, được đặt tên là "Rắn lục" vì họa tiết trên nòng. Đặc điểm chính là đầu đạn khả năng xuyên thấu tốt, có thể dễ dàng xuyên qua áo chống đạn hạng nhẹ, xuyên qua cửa ra vào, bắn thủng kính xe hơi để tiêu diệt mục tiêu.

 

Nhưng trong nước cấm súng.

 

Còn con chó điên dám nổ súng ba phát liên tiếp vào xe của Sở Giang Lai ở thành phố Giang Hỗ có an ninh tốt như vậy, ngoài Quinn ra thì không tìm ra người thứ hai trên thế giới.

 

Từ khi rời khỏi bệnh viện, đã có một chiếc xe tải nhỏ bám theo bọn họ không rời.

 

Khi xe của Sở Giang Lai đi đến một con hẻm tương đối vắng vẻ, chiếc xe tải đã biến mất trong vài chục giây đột nhiên chạy ngược chiều về phía bọn họ. Người tài xế giật mình, vội vàng lùi xe, mấy chiếc xe bảo vệ phía sau cũng lùi theo.

 

Ngay khi đuôi xe của Sở Giang Lai vừa ra khỏi hẻm, một họng súng đen ngòm đột nhiên thò ra từ cabin của chiếc xe tải đối diện, bắn liên tiếp về phía bọn họ.

 

Không biết khi nào viên đạn tiếp theo sẽ đến, nhưng so với tình hình nghiêm trọng trước mắt, tiếng còi báo động của điện thoại được kết nối với camera giám sát ở nhà cứ vang lên không ngừng lại càng khiến Sở Giang Lai cảm thấy căng thẳng hơn.

 

Hắn liều lĩnh bị đạn lạc bắn trúng, lấy điện thoại ra xem camera giám sát, phát hiện cửa nhà đã mở, Sở Thu Bạch không biết đã ăn nhằm thuốc gì, vội vàng muốn ra ngoài. Vệ sĩ không cho phép, y liền động thủ xông ra.

 

Y thật sự rất biết chọn thời điểm, đặc biệt chọn đúng lúc này, tự mình ra tay đâm vào tim phổi của Sở Giang Lai.

 

Các vệ sĩ đều không ngờ, Sở tiên sinh trông ôn hoà, nho nhã, lịch sự này lại đột nhiên nổi giận.

 

Sở Thu Bạch lạnh lùng gọi hai cuộc điện thoại, Sở Giang Lai đều không nghe máy. Y nói hết lời, thấy các vệ sĩ trước mặt vẫn không có ý định nhường đường, liền đấm thẳng vào mặt bọn họ.

 

Cấp cứu tranh giành từng giây từng phút, ngay cả Diêm Vương đến cũng phải nhường đường.

 

Người trước mặt này là tâm can của Sở Giang Lai, là một trong những cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Sở thị. Không ai dám thật sự động tay động chân với y. Nhưng nắm đấm của y lại lạnh lùng và sắc bén, cho dù một chọi bốn, trong chốc lát cũng không hề yếu thế.

 

Các vệ sĩ sợ làm y bị thương, rất nhanh đã bị đánh bại. Sở Thu Bạch chớp lấy thời cơ, nhanh nhẹn luồn qua giữa bọn họ, đẩy cửa lối thoát hiểm ra, chạy xuống lầu như một cơn gió.

 

Mẹ kiếp, lần này Kiều Ức Lam nợ y hai mạng. Sở Thu Bạch nghĩ, sau này đến Kinh Thị, nếu y không vênh vang tự đắc thì thật là có lỗi với trận đánh vô cớ ngày hôm nay.

 

Vội vàng bắt xe đến tòa nhà cấp cứu, Chu Cấn Hải của khoa phẫu thuật thần kinh đã vào phòng mổ trước. Kiều Ức Lam đứng ngoài phòng mổ, không hề trầm ổn như lời đồn mà hoàn toàn mất bình tĩnh.

 

Sở Thu Bạch không có thời gian để an ủi anh ta, thay quần áo phẫu thuật rồi đá cửa bước vào.

 

Trương Nhược Văn đã nôn mửa vài lần trên xe trong trạng thái vô thức. Sợ cậu ta bị ngạt thở, bác sĩ cấp cứu đã tiến hành mở khí quản. Chu Cấn Hải và Sở Thu Bạch là đồng nghiệp lâu năm, đeo khẩu trang, nhíu chặt mày, vẻ mặt nghiêm trọng như gặp phải vấn đề nan giải.

 

"Bệnh nhân mất máu và phù não rất nghiêm trọng, đã truyền máu, tiêm adrenaline, dùng mannitol, nhưng chưa chắc đã cứu được, phải chuẩn bị tâm lý."

 

Sở Thu Bạch lạnh lùng đeo găng tay, trên mặt mang theo sự kiêu ngạo như thể nhất định phải cướp người từ tay Diêm Vương: "Nếu không cứu được, người bên ngoài chắc chắn sẽ bắt tôi đền mạng. Giữa ơn cứu mạng và bị Kiều Ức Lam ghim thù, trưởng khoa Chu, anh tự chọn đi."

 

Trên bàn mổ, Trương Nhược Văn sắc mặt tái nhợt, trầm lặng nhắm mắt lại, trong trạng thái không hề hay biết, đã thuận lợi làm "cha" của Kiều Ức Lam, người mà cậu ta yêu say đắm.

 

Sở Thu Bạch ra khỏi phòng mổ trước bảy giờ, y không phải là chuyên gia về phẫu thuật thần kinh, những gì có thể làm đều đã làm rồi.

 

Kiều Ức Lam đứng bất động như tượng ở ngoài cửa, trên khuôn mặt tuấn tú là sự lo lắng và bối rối vì chờ đợi quá lâu.

 

"Thế nào rồi?"

 

Sở Thu Bạch tháo khẩu trang xuống: "Chắc là cứu được rồi."

 

Kiều Ức Lam còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã nghe thấy y nói: "Nhưng chưa chắc não đã có thể hồi phục hoàn toàn."

 

Sở Thu Bạch nhíu mày nhẹ, giữa hai lông mày là sự mệt mỏi rã rời, "Cậu ấy bị thương quá nặng, có thể giữ được mạng đã là tốt lắm rồi, sau này chưa chắc đã hồi phục tốt, cậu phải chuẩn bị tâm lý."

 

Kiều Ức Lam sững sờ một lúc lâu, mới lẩm bẩm nói: "Não của em ấy..." Nói chưa hết câu đã nghẹn lại, im lặng một lúc, rồi nói tiếp: "Não của em ấy vốn đã không tốt lắm, là một tên khờ, cho dù trở thành thằng ngốc cũng không có ảnh hưởng gì lớn." Giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng thở dài một hơi, nói: "Chỉ cần còn sống là tốt rồi."

 

Người nhà lạc quan như vậy, Sở Thu Bạch cũng không tiện nói gì thêm. Vốn định làm việc thiện đến cùng, không bằng tìm thêm vài chuyên gia phẫu thuật thần kinh, cùng nhau hội chẩn, đưa ra phương án điều dưỡng sau phẫu thuật cho Trương Nhược Văn. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, y đã thấy tên nhóc chó không nghe điện thoại trong nguy cấp từ góc hành lang khoa cấp cứu đằng đằng sát khí đi tới.

 

Với bối cảnh gia thế của Kiều Ức Lam, nếu thật sự muốn thì có rất nhiều chuyên gia nổi tiếng trong và ngoài nước về phẫu thuật não xếp hàng để cho anh ta ý kiến, cũng không nhất thiết phải tìm Sở Thu Bạch để tập hợp các chuyên gia.

 

Lần này anh ta gọi điện thoại cầu cứu cho Sở Thu Bạch, có lẽ là vì coi trọng y, hoặc là cảm thấy Sở Thu Bạch rất may mắn, trước đó đã cứu được mạng Trương Nhược Văn.

 

Nhưng Sở Thu Bạch không hề cảm thấy mình may mắn, y gặp phải sao chổi, gặp phải một tai họa hay xệ mặt ra dài hơn bánh quẩy, vận may thật sự rất kém.

 

Tai họa đi đến trước mặt y, sắc mặt lạnh lùng như muốn làm chuyện xấu xa ngay trước cửa phòng mổ cấp cứu.

 

Kiều Ức Lam dồn hết tâm trí vào đèn phẫu thuật vẫn đang sáng trong phòng mổ, không chú ý đến việc Sở Thu Bạch đã cứu mạng Trương Nhược Văn bị người ta nắm chặt cánh tay.

 

Sở Thu Bạch đau đớn "hít" một tiếng, trước cửa phòng mổ tuy không đến mức đông nghịt người, nhưng dù sao cũng là nơi công cộng có người qua lại. Y đẩy bàn tay như kìm sắt của Sở Giang Lai: "Nhẹ tay thôi, chúng ta về nhà rồi nói."

 

Kiều Ức Lam quay người lại, nhìn thấy Sở Giang Lai, ngây người một lúc: "Liam?"

 

Liam là tên tiếng Anh của Sở Giang Lai, hắn và Kiều Ức Lam quen nhau tại một diễn đàn về tài sản tài chính ảo ở Tân Thành, sau đó đã từng làm việc cùng nhau trong một thời gian ngắn, nỗ lực thúc đẩy việc ban hành luật để bảo vệ tính hợp pháp của tài sản ảo.

 

Tình huống đặc biệt, hai người không nói nhiều, chỉ chào hỏi đơn giản.

 

Sở Giang Lai vẫn không buông tay, Sở Thu Bạch đau đến mức nhíu chặt mày. Y lạnh lùng nhìn hắn khách sáo mỉm cười chào tạm biệt Kiều Ức Lam, thầm nghĩ, đây thật sự là một kẻ hai mặt.

 

Lúc sắp đi, Sở Thu Bạch lại an ủi Kiều Ức Lam vài câu, bàn tay nắm lấy cánh tay y càng siết chặt hơn, kéo y đến tận bãi đậu xe.

 

"Cậu bị điên à? Buông tay ra!" Không có ai xung quanh, cơn giận đã kìm nén từ lâu của Sở Thu Bạch cuối cùng cũng bộc phát, "Sở Giang Lai, đầu óc cậu có vấn đề à? Đã đi khám bác sĩ chưa?"

 

Sở Giang Lai không nói một lời, lạnh lùng mở cửa xe, đẩy y vào trong.

 

"Cậu làm gì vậy!" Sở Thu Bạch rất muốn cạy đầu hắn ra, xem bên trong rốt cuộc có phải thật sự chứa hồ dán hay không, ánh mắt hung dữ nhìn vào mặt hắn. Khi chạm vào vết máu trên cổ áo sơ mi đối diện, đột nhiên y sững người, không nhịn được ấn ngón tay lên: "Đây là gì? Máu?"

 

Sở Giang Lai cuối cùng cũng mở miệng: "Là máu."

 

Sở Thu Bạch tự ý hành động, Sở Giang Lai lo lắng Quinn sẽ ra tay với y, nhất thời nóng lòng như lửa đốt, không kịp đổi xe.

 

Một mùi máu tanh nồng nặc xộc ra từ cửa xe đang mở hé.
Sở Thu Bạch nhìn thấy một vũng máu đỏ tươi chưa khô trên ghế phụ, ước tính lượng máu chảy ra của người bị thương rất lớn. Theo tình trạng này, nếu không cầm máu kịp thời, người đó có thể đã chết.

 

Sắc mặt Sở Thu Bạch lập tức tái nhợt, ngây người một lúc, đột nhiên run rẩy hỏi: "Sở Giang Lai, cậu giết ai rồi?"

 

Sở Giang Lai bây giờ thật sự muốn giết người, chỉ là không nỡ. Hắn khống chế vai y, nhét y vào trong xe.

 

Sở Thu Bạch quá sốc, đầu óc rối bời, lúc thì nghĩ đến còng tay lạnh lẽo, lúc thì nghĩ đến Sở Giang Lai mặc áo màu cam đứng ở ghế bị cáo. Cuối cùng y nghĩ đến việc trong phòng thăm nuôi có song sắt kim loại, ngăn cách bằng cửa kính. Sở Giang Lai ngồi bên kia cửa kính, còn y ở bên này cửa kính, hai người cần phải cầm điện thoại mới nghe thấy giọng nói của nhau qua lớp kính cách âm...

 

Thực ra tiêu chuẩn đạo đức của Sở Thu Bạch rất thấp, trong khoảnh khắc hoảng loạn nhất, y thậm chí còn nghĩ, làm thế nào để che giấu, bao che, giúp tên nhóc giết người này nhanh chóng chạy trốn.

 

Y khinh bỉ bản thân, tay run lên như bị sốt rét hoặc Parkinson giai đoạn cuối.

 

Tài xế im lặng lái xe. Thấy tay y run rẩy, Sở Giang Lai liền đưa tay ra nắm lấy, ngón tay vừa chạm vào mu bàn tay, Sở Thu Bạch đã hất ra như bị điện giật: "Chúng ta đi đầu thú đi, Sở Giang Lai!"

 

Sở Giang Lai vẫn chứng nào tật nấy, không biết quay đầu là bờ ngay cả khi đại nạn sắp đến, hắn nhìn y một lúc bằng ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng, đột nhiên cười: "Em không đi."

 

Sở Thu Bạch nghẹn lời, khó chịu ngồi trên ghế sau, hỏi người tài xế: "Sao lại trên ghế phụ lại có nhiều máu như vậy? Là của ai?"

 

Tài xế có lẽ vừa chứng kiến một vụ thảm sát đẫm máu, mặt mày tái nhợt nhìn thẳng về phía trước, nói: "Là của trợ lý Lâm."

 

"Sao lại thế?"

 

Tài xế định trả lời thật, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của ông chủ trong gương chiếu hậu, lập tức im miệng, không nói một lời.

 

Sở Thu Bạch thấy anh ta mím chặt miệng như con trai sông vì uy h**p của Sở Giang Lai, cũng không hỏi thêm, sắc mặt càng tệ hơn.

 

Nghĩ đến việc mình liều mạng, quanh năm suốt tháng chạy đua với tử thần cướp người từ tay Diêm Vương, vất vả lắm mới cứu được một mạng người. Không ngờ tên nhóc chó này lại sớm mai phục dưới chân tháp, dùng pháo để nổ tung nền móng của tháp, phá hoại bức tường của Phật.

 

Thật sự là tội lỗi.

 

Về đến nhà, trước cửa vẫn là bốn vệ sĩ kia, mặt ai cũng sưng vù như bị tát mấy chục cái.

 

Sở Thu Bạch không ra tay nặng như vậy, còn chưa kịp quan tâm bọn họ rốt cuộc bị ai đánh, tên nhóc chó đã ôm eo y, đẩy y vào trong nhà, đóng sầm cửa lại.

 

Cởi áo khoác ra, Sở Thu Bạch phát hiện, ngoài cổ áo, gấu áo sơ mi của Sở Giang Lai cũng toàn là vết máu khô sẫm, lượng máu chảy ra lớn như vậy khiến Sở Thu Bạch đã quen với bàn mổ cũng cảm thấy chóng mặt.

 

Y tưởng đó là máu của Sở Giang Lai, khi hoàn hồn đã không nhịn được lao đến, vén gấu áo hắn lên, mặt mày tái mét kiểm tra.

 

Trên chiếc bụng trắng trẻo là sáu múi cơ bụng rõ ràng, mịn màng đến mức không có một vết xước nào, chỉ có vài vết móng tay mờ nhạt ở eo, là do Sở Thu Bạch vô tình cào vào mấy đêm trước.

 

Sắc mặt tái nhợt của y dịu đi một chút, nhưng lập tức trở nên tồi tệ hơn.

 

Đó không phải là máu của Sở Giang Lai, vậy sẽ là của ai?

 

Tài xế có nói dối không? Máu này thật sự là của Lâm Thiếu Hoa sao? Hay là của Văn Nhân?

 

Sở Thu Bạch càng nghĩ càng sốt ruột, càng sốt ruột càng tức giận. Y hận mình đã không dạy dỗ tên nhóc chó này cho tốt, khiến hắn tàn nhẫn, làm chuyện trái với lương tâm, còn dám giết người.

 

Nếu thật sự giết người, Sở Giang Lai nên đi đầu thú.

 

Khai báo thành khẩn sẽ được khoan hồng.

 

Y sẽ tìm luật sư giỏi nhất cho hắn, cố gắng giảm nhẹ hình phạt, chỉ cần không bị tử hình, cho dù là tử hình hoãn thi hành, chỉ cần Sở Giang Lai có thể cải tạo tốt trong đó, mười năm hai mươi năm, Sở Thu Bạch đều bằng lòng chờ hắn.

 

Liên quan đến Sở Giang Lai, trí thông minh của Sở Thu Bạch lại không ngừng giảm xuống, cuối cùng giảm xuống dưới mức trung bình. Y run rẩy lấy điện thoại ra, yếu ớt gọi điện thoại báo cảnh sát, điện thoại còn chưa được kết nối đã bị người ta đập bay.

 

Khuôn mặt tức giận của Sở Giang Lai phóng đại trước mắt, hắn giận dữ hỏi y: "Em đón anh về nhà, anh lại báo cảnh sát bắt em?"

 

Sắc mặt của Sở Thu Bạch u ám, nhưng đôi mắt lại rất sáng, y kiên định và không cho phép từ chối nói: "Sở Giang Lai, đi đầu thú đi, cùng lắm là ngồi tù hai mươi năm."

 

Tên nhóc chó đối diện hiếm khi bị y làm cho nghẹn lời, khuôn mặt tuấn mỹ tức giận đến tím tái, một lúc lâu sau mới hỏi bằng vẻ mặt bốc khói: "Anh đưa em vào tù? Rồi sao? Không có em, anh muốn sống cô độc à?" Hắn thật sự không thể hiểu nổi, cười giận nói: "À, đưa em vào tù, để anh có thể v* v*n, lén lút qua lại với trưởng khoa Đặng và tên họ Kiều đó phải không?"

 

—----

Bình Luận (0)
Comment