Tôi làm việc tại IBOX được vài ngày, nói chung là thích ứng được, không như lúc làm ở hệ thống tài chính, bị đè nén đến mệt mỏi, nên đã đặt hàng một bảng vẽ tay, định sau giờ làm sẽ vẽ vài thứ.
Khi vừa cầm dao rọc giấy để mở gói hàng, thì phát hiện lưỡi dao đã bị gỉ sét ở bên trong, kéo mãi không ra, nên tôi quyết định mạnh tay, cố gắng một chút—
Hỏng bét.
Mẹ tôi nghe thấy tôi la lên, vội vã đẩy cửa chạy vào.
"Con làm sao vậy?"
"Vùng cổ tay..."
Kể từ ba tháng trước, đây đã là lần thứ hai tôi bị thương ở cổ tay.
Nên tôi lại một lần nữa ôm cổ tay chảy máu, cùng mẹ chạy đến bệnh viện thành phố gần nhà.
Khi biết lưỡi dao bị gỉ, vết thương lại sâu, bác sĩ cấp cứu yêu cầu tôi phải tiêm phòng uốn ván và ở lại theo dõi trong 48 giờ.
Thấy mẹ tôi khóc như cháo, tôi đành phải đồng ý.
Đêm đầu tiên nhập viện, nghe nói có một cô gái "cắt cổ tay tự vẫn" đến, không ít người thân ở gần đó tò mò ghé đầu vào cửa phòng tôi, thậm chí cả viện trưởng cũng bị kinh động, đặc biệt từ tòa nhà hành chính chạy tới thăm tôi.
"Này, con có chuyện gì vậy? Có phải cãi nhau với Phượng Trì không?"
"Không, là do con mở gói hàng không cẩn thận..."
Nghe vậy, bà ấy không tin, còn cố tình tìm lý do đuổi mẹ tôi đi.
"Rốt cuộc, ba mẹ con đã tái hợp, có phải con không chấp nhận được không?"
Bị giọng điệu thân thiện của bà ấy đánh động, tôi kiên nhẫn giải thích: "Không đến nỗi như vậy đâu, dì ơi, con lớn rồi, không còn hành động bồng bột như trước nữa."
"Vậy thì tốt."
Bà ấy quan sát biểu cảm của tôi, tùy tiện đưa cho tôi một bịch sữa.
"Uống chút sữa đi, bổ sung dinh dưỡng."
Tôi nhận lấy, vừa uống được vài ngụm, thì nghe bà ấy hỏi một cách tình cờ: "Chuyện con với Phượng Trì thế nào rồi? Có định kết hôn vào nửa cuối năm không?"
"Khụ!"
Thấy tôi phun sữa ra giường, bà ấy vội vàng lấy khăn giấy lau, vừa trách móc:
"Con bé này, nói chuyện với con mà sao lại hoảng như vậy?"
"Không phải, dì ơi, cái đó sao có thể gọi là yêu đương?"
"Sao lại không gọi là yêu đương? Nhà chúng tôi không có chuyện đùa giỡn tình cảm, hai đứa yêu nhau thì kết hôn sớm, sinh con đi, lúc còn trẻ, còn có thể nhờ ông bà phụ trông cháu."
Thật không biết sao tự dưng nhảy đến chuyện sinh con?
Thấy tôi im lặng không nói, viện trưởng lại bổ sung: "Mười mấy năm rồi, Phượng Trì ngày nào cũng nhớ đến con, con cũng nên thương hại thằng bé một chút."
Tôi nhạy cảm nhận ra ba từ đó.
"Mười mấy năm?"
"Con tất nhiên không nhớ đâu, lúc đó ba con—"
Bà ấy đột nhiên ho nhẹ một tiếng: "Lúc đó truyện tranh của con vừa có chút tiếng tăm, dì thấy Phượng Trì cũng thích xem, nên định dạy cho thằng bé vài điều."
"Dạy vài điều có nghĩa là gì?"
Viện trưởng thở dài: "Phượng Trì năm tuổi đã có thể chơi nhạc Chopin, hồi nhỏ, những người xung quanh đều gọi thằng bé là 'tiểu Mozart'."
Trong lời kể của bà, hình ảnh của thiếu niên Phượng Trì dần dần trở nên rõ nét.
"Hồi đó, thằng bé học hành rất kém, nhưng lại một lòng muốn vào học viện âm nhạc ở Nga, ba mẹ nó đã thử mọi cách cũng không ngăn cản được, nên mới tìm đến dì."
"Sau đó, dì đã dẫn thằng bé đến nhà con, để nó trực tiếp nhìn thấy con, đối diện với trình độ thật sự của mình, hiệu quả thật rõ rệt, có lẽ vì bị tổn thương nên từ đó nó chăm chỉ học hành, không còn nhắc đến chuyện học viện âm nhạc nữa."
Tôi sững sờ: "Cái này... có phải hơi..."
"g**t ch*t ước mơ trong nôi, thật tàn nhẫn phải không?"
Viện trưởng lắc đầu cười: "Đó là thằng bé tự bỏ, đâu có tàn nhẫn gì? Nếu nó cứ kiên định với ước mơ của mình, dì sẽ giúp nó thuyết phục ba mẹ, nhưng nó đã chùn bước, chọn một con đường phát triển an toàn hơn, không phải sao?"
"So với những đứa trẻ cùng trang lứa, thằng bé chưa bao giờ thua, chỉ trừ con."
Thấy tôi cúi đầu im lặng, bà ấy bắt đầu nói: "Có lẽ ước mơ của con, trong tiềm thức cũng đã trở thành ước mơ của thằng bé."
"Cho nên khi biết con nhiều lần t.ự t.ử, thằng bé không thể chấp nhận, thậm chí còn tự đề cử mình làm bác sĩ tâm lý cho con."
Viện trưởng thở dài, ánh mắt dịu dàng nhưng ấm áp: "Dì có thể hiểu tâm trạng của thằng bé, vì dì cũng như vậy, cảm thấy tiếc nuối và đáng tiếc cho hoàn cảnh của con, cũng hy vọng con có thể cầm bút trở lại, thoải mái phát huy tài năng của mình."
"Nhất định phải tin tưởng bản thân, tiếp tục vẽ lên!"