Bệnh Tiểu Thư - Bá Chính

Chương 73

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kỳ nghỉ ở đảo kết thúc, Nghê Tuyết quay lại London, còn Tưởng Đông Hà cũng trở về Bắc Kinh.

Vài ngày vừa qua, cả hai đã sống những khoảng thời gian cực kỳ thảnh thơi, tạm gác lại hết mọi bận tâm.

Ban ngày họ chèo ván, lướt sóng, lặn biển, hoặc thuê xe máy chạy vòng quanh đảo. Gặp chỗ nào đẹp là lại dừng xe bên đường từ tốn hôn nhau giữa khung cảnh nên thơ. Ngoài ra, họ còn ghé chợ hải sản, lựa những con tôm tích, tôm càng xanh, tôm hùm và cua tươi ngon. Chỉ vài ngày thôi mà Nghê Tuyết cũng học được cách mặc cả một cách thành thạo. Cả hai ăn rất nhiều trái cây nhiệt đới, không ai thích sầu riêng, nhưng đều mê mẩn măng cụt.

Sau khi kèo rèm phòng khách sạn lại, thế giới riêng của họ lại mở ra, đủ để họ tha hồ trao nhau yêu thương.

Trước khi tạm biệt, Nghê Tuyết nói với Tưởng Đông Hà rằng cậu đã trả xong khoản tiền nợ cho Hạ Triều Huy rồi. Nếu mọi việc suôn sẻ, mùa thu hoặc đông năm nay là cậu có thể nghỉ việc và về nước.

“Còn chưa tới nửa năm nữa đâu, quãng thời gian này anh đừng sang London nữa nhé.” Nghê Tuyết nói, “Đợi em quay về.”

Tưởng Đông Hà ôm cậu ở sân bay, khẽ vỗ lưng cậu: “Ừm, chờ em về.”

Từ đó, hai người lại quay về trạng thái yêu xa, chỉ khác là từ trò chuyện mạng nâng cấp thành yêu qua mạng.

Trên bàn làm việc của Tưởng Đông Hà xuất hiện một quyển lịch. Mỗi ngày trôi qua, hắn lại đánh một dấu tick lên đó.

Chỉ cần số tick đủ nhiều, thì Nghê Tuyết sẽ thật sự trở lại bên hắn.

Đầu đông năm ấy, Nghê Tuyết nộp đơn xin nghỉ việc, thuận lợi hoàn tất mọi thủ tục. Sau đó cậu bắt đầu dọn dẹp căn hộ, những món đồ quan trọng được đóng gói gửi về Trung Quốc, địa chỉ người nhận là căn nhà Tưởng Đông Hà đang thuê. Còn những thứ không quan trọng thì cậu để lại London.

Tính cả thời gian du học và đi làm, Nghê Tuyết đã sống ở London hơn ba năm. Cậu đã sớm ngán phong cảnh nơi này, chỉ có những người bạn từng gặp nơi đây là khiến cậu lưu luyến mãi không thôi.

Trước ngày bay, Nghê Tuyết chính thức chào tạm biệt bạn bè, nhất là Khôi Sơn và Lâm Bạch. Cậu cùng họ uống rượu liền ba ngày.

Đến hôm cuối, Nghê Tuyết bị hai người đó chuốc đến choáng váng, đến mức bước đi loạng choạng. Thấy vậy, Khôi Sơn và Lâm Bạch không yên tâm để cậu về một mình, lại đưa cậu về tận cửa nhà.

Đứng ở cửa, không rõ đã lảm nhảm những gì, Nghê Tuyết nói: “Em có nói với hai người chưa nhỉ, em có bạn trai rồi á… ảnh đẹp trai cực kỳ, mà tính còn tốt nữa…”

   

Khôi Sơn đáp: “Cái đó cậu nói từ hôm kia rồi, còn bắt tụi này xem hình nữa. Chính là người lần trước tới quán bar Lâm Bạch ấy.”

Nghê Tuyết lặp lại: “Sau này có dịp, hai người nhớ ghé Trung Quốc chơi nha, để em nghĩ xem nên dẫn mọi người ăn gì…”

Lâm Bạch chen vào: “Cái này cậu cũng nói hôm qua rồi. Cậu bảo cậu thích ăn món Quảng Đông, còn bạn trai cậu lại mê đồ Tứ Xuyên, hai người suốt ngày không thống nhất khẩu vị.”

Khôi Sơn và Lâm Bạch đồng lòng thầm nghĩ, đúng là câu nào của cậu cũng xoay quanh người yêu mình hết.

“Ò, thế thì thôi.” Nghê Tuyết dặn dò xong hai chuyện lớn, lại trưng ra vẻ mặt chán nhau, phẩy tay bảo: “Hai người lui xuống đi.”

Mọi thứ được sắp xếp đâu vào đó, cuối cùng, Nghê Tuyết chỉ kéo theo một vali xuất hiện ở sân bay Heathrow. Đây là lần *****ên sau nhiều năm cậu đặt chân lên chuyến bay từ London về Bắc Kinh, bởi vì cậu biết, nơi đó chắc chắn có một người đang đợi mình.

Máy bay hạ cánh vào lúc bốn rưỡi chiều giờ Bắc Kinh, Tưởng Đông Hà đã xin nghỉ nửa buổi, đích thân đến sân bay đón người yêu mình.

Trước khi xuất phát, hắn ghé qua tiệm hoa lấy bó hoa đã đặt trước: một bó cappuccino* màu trầm, điểm vài nhành vải trắng, giữa đó còn có một chú gấu bông đeo nơ đen ngồi yên ổn.

*61397f08b2e2dff39cdde0017724d512.jpg

Dù nhìn thế nào thì Tưởng Đông Hà cũng không giống kiểu người sẽ đi tặng hoa cho nửa kia. Hắn quen sống thực tế rồi, trời sinh thiếu mất máu lãng mạn. Thật ra người nghĩ ra chuyện này là đồng nghiệp của hắn, Hoàng Anh.

Lúc đó, Hoàng Anh lý luận rành mạch: “Anh Tưởng à, anh nghĩ mà xem, hai người xa cách đã lâu như vậy, đây coi như là tái ngộ sau thời gian dài xa cách mà, thời điểm thế này mà không tạo chút không khí làng mạn thì uổng lắm. Nếu thấy hoa hồng đỏ sến thì chọn hoa hồng phớt cũng đẹp lắm. Để nhân viên tiệm hoa gợi ý giúp anh đi, họ có kinh nghiệm mà.”

Với kinh nghiệm yêu đương của Hoàng Anh, Tưởng Đông Hà rất tin tưởng. Dù gì lần trước chính Hoàng Anh khuyên hắn mua thú bông tặng Nghê Tuyết, kết quả em ấy mê như điếu đổ.

Tưởng Đông Hà không có khiếu lãng mạn, thậm chí còn có phần vụng về, nhưng hắn là người biết học, một khi được chỉ bảo thì tiếp thu rất nhanh. Giáo viên nói một, hắn sẽ tự biết suy ra ba bốn phần mà làm tiếp.

Vậy là Tưởng Đông Hà ghé qua tiệm hoa một chuyến. Hắn chẳng rành mấy loài hoa sặc sỡ sắc màu, đành nói thẳng là muốn đặt một bó hoa để tặng người khi đón ở sân bay.

Nhân viên hỏi: “Tặng cho ai vậy ạ?”

   

“Tặng cho…” Tưởng Đông Hà suy nghĩ vài giây rồi trả lời: “Vợ tôi.”

Tưởng Đông Hà: “Em ấy hơn hai mươi, tính cách đáng yêu, thích những màu sáng và dịu nhẹ.”

“À, vậy là tôi hiểu rồi ạ.” Nhân viên vừa ghi chú yêu cầu của hắn vừa xác nhận lại thông tin liên lạc cùng thời gian đến lấy.

Đến ngày đón, Tưởng Đông Hà đến tiệm hoa đúng hẹn và cầm theo bó hoa rời đi.

Vì trên tay cầm bó hoa đẹp như thế, hắn thật chẳng nỡ chen chúc tàu điện ngầm, cuối cùng đành cắn răng đặt xe công nghệ.

Vừa đến khu quốc tế của sân bay, còn chưa kịp đi đến cổng ra thì đã thấy bốn bóng người lén lút thấp thoáng phía trước. Nếu chỉ có một trong bốn người xuất hiện thì chắc hắn cũng chẳng nhận ra nhanh thế, nhưng cả bốn tụm lại một chỗ thì rõ là quá nổi bật, muốn không chú ý cũng khó.

Bốn người kia cũng thấy hắn, Lã Dặc Dương lên tiếng trước: “Ơ kìa kìa, còn mua hoa cơ đấy.”

Tưởng Đông Hà nhíu mày nhìn cả đám, không chút khách khí hỏi: “Sao các cậu lại ở đây?”

Triệu Lạc: “Đi đón chứ sao.”

Tưởng Đông Hà: “Sao các cậu biết là chuyến bay hôm nay?”

“Anh trai à, mới yêu mà đầu óc lơ mơ vậy được hả?” Triệu Lạc đảo mắt, vẻ mặt ngán ngẩm vì sự vì tình quên bạn của hắn, “Chẳng lẽ mình không biết nhắn riêng hỏi Nghê Tuyết sao?”

Tưởng Đông Hà: “…”

“Ơ kìa kìa, có khi Tưởng Đông Hà đang giận vì tụi mình phá thế giới hai người ấy nhỉ.” Cảnh Duệ cười xấu xa, “Căng gì đâu, một ngày 24 giờ tụi này cũng đâu ở chung được với cậu ấy, chẳng phải đêm dài vẫn là phần cậu hết à?”

Lý Kim Thư nghe không nổi nữa: “Trong đám này, tư tưởng lệch lạc nhất chắc là cậu đấy.”

Cả nhóm chờ khoảng hai mươi phút thì cuối cùng cũng thấy một bóng dáng cao gầy kéo vali xuất hiện. Với Tưởng Đông Hà, hình bóng ấy đã quá quen thuộc, nhưng trong mắt bốn người còn lại thì lại lạ lẫm. Dù từng xem ảnh, dù biết cậu đã thay đổi nhiều sau ngần ấy năm, nhưng giây phút gặp gỡ thật sự vẫn khiến họ xúc động.

Nghê Tuyết cũng nhìn thấy cả năm người họ: Tưởng Đông Hà đứng giữa, vẫn bảnh bao và rắn rỏi như trước, ôm trên tay một bó hoa, trong mắt có ánh cười.

Bên cạnh hắn là những người bạn thân nhất của cậu ngày xưa ở Bắc Kinh: Triệu Lạc, Lý Kim Thư, Cảnh Duệ và Lã Dặc Dương. Ai cũng trưởng thành hơn so với thời mười tám mười chín, nhưng khi đứng cạnh nhau, lại như thể chưa từng rời xa, vẫn là những thiếu niên vô tư của ngày ấy.

   

Nghê Tuyết mở to mắt, không giấu được vẻ ngạc nhiên: “Sao… sao mọi người đều đến đây?”

Triệu Lạc búng tay cái tách nói: “Đây là bất ngờ bọn mình bí mật bàn bạc, không nói với Tưởng Đông Hà luôn đó.”

“Bạn không biết đâu, Tưởng Đông Hà thấy tụi tôi đến mà không vui chút nào nhé.” Lã Dặc Dương tranh thủ mách lẻo, “Bụng dạ nhỏ hẹp thật sự.”

Bị chọc riết, Tưởng Đông Hà có hơi ngượng mặt, đành giả vờ không nghe gì rồi đưa hoa cho Nghê Tuyết: “Tặng em.”

Nói xong liền tự nhiên nhận lấy vali trong tay cậu.

Đúng lúc này, Cảnh Duệ bỗng chọc khuỷu tay Lã Dặc Dương: “Nè, cái vụ cậu chuẩn bị ấy, quên chưa khoe hả?”

“Chết mợ, quên thật ta ơi!” Lã Dặc Dương đập tay lên trán, rồi vội vàng nhặt tấm bảng đèn để dựa cạnh tường, “Không sao, giờ bật lên vẫn kịp.”

Cậu ta bật công tắc, bảng đèn lập tức sáng bừng, chữ màu nổi bật trên nền đen chớp nháy liên tục—

Nhiệt liệt chào mừng Bé mèo Tart su kem về nước!

Tấm bảng đèn sến súa và khí thế làm màu ấy khiến người ta muốn chui xuống đất, nhưng Nghê Tuyết lại suýt bật khóc.

Cậu khẽ lau khoé mắt, nghèn nghẹn nói: “Cảm ơn mọi người… tôi cũng rất nhớ các cậu.”

Tưởng Đông Hà nắm lấy tay Nghê Tuyết, như thể ôm trọn một người vừa đáp cánh an toàn.

Hắn nói: “Nghê Tuyết, mừng em về nhà.”

Bình Luận (0)
Comment