Bệnh Viện Số 444 (Dịch)

Chương 117 - Q5- Chuong 3: Nhat Ky

Q5- Chuong 3: Nhat Ky Q5- Chuong 3: Nhat KyQ5- Chuong 3: Nhat Ky

Q5 - Chương 3: Nhật Ký

Khi Cận Vân Nhiên nghe câu hỏi này từ cháu trai của mình, trái tim cô như thắt lại.

"Cô ơi, cháu đã hỏi cô giáo nước ngoài ở trường mẫu giáo song ngữ của cháu, cô ấy cứ nói với cháu là bây giờ cha cháu chắc đã lên thiên đường rồi, tức là Thiên đường, nơi Chúa ngự. Cô giáo sẽ không nói dối cháu phải không?”

"Vân Dịch, đúng rồi, tất nhiên là có Thiên đường ...' Cận Vân Nhiên trả lời mà không cần suy nghĩ: "Cha của cháu bây giờ phải ở trên Thiên đường."

Cận Vân Nhiên may mắn, vì đứa trẻ còn quá nhỏ, chị gái của cô khăng khăng nói sẽ cho một chiếc điện thoại di động sau khi nó đi học, vì vậy nó đã không sử dụng công cụ tìm kiếm nhiều. Ngoài ra, ở nhà chị thường xuyên tổ chức các lễ hội phương Tây hơn, chẳng hạn như Lễ tạ ơn, Phục sinh và Giáng sinh, việc nó tin vào Chúa và thiên đường cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Trên bàn ăn tối, vì câu hỏi của Cao Vân Dịch mà đột nhiên có chút nặng nề.

"Được rồi, Vân Dịch, ăn đi..." Cận Vân Lan lập tức gắp một miếng bông cải xanh cho con trai mình.

"Con không thích cái này..." Vân Dịch nhìn thấy bông cải xanh trong bát cơm lập tức cau mày, nhưng lại nhìn vào mắt mẹ, không nói tiếp mà cầm bát lên im lặng nhai.

"Thằng nhóc này không thích ăn rau." Cận Vân Lan thở dài, nói với Cận Vân Nhiên: "Nó giống chị khi còn bé ở điểm này, còn những điểm khác đều giống em."

"Vân Dịch, cháu không được kén chọn đồ ăn." Cận Vân Nhiên vừa nãy còn muốn thay đổi chủ đề "thiên đường”, còn đút bông cải xanh cho cháu trai.

Vì rau, Cận Vân Nhiên dựa rất gần vào Vân Dịch, và đột nhiên, đứa trẻ nói bằng giọng mà chỉ cô mới có thể nghe thấy: "Di cha sẽ từ thiên đường trở về để gặp chúng ta chứ?"

Nghe vậy, đôi đũa của Cận Vân Nhiên đột nhiên dừng lại, bông cải xanh suýt chút nữa rơi xuống bàn.

Trong tiềm thức, cô muốn nói "có', nhưng sau đó nhận ra đây không phải là một câu hỏi có thể đơn giản qua loa lấy lệ.

Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy nói "có" và cháu trai cô coi trọng điều đó? Chỉ vì đối phương là một đứa bé, không thể cảm thấy đối phương sẽ không để tâm đến bất cứ điều gì.

"E rằng không dễ dàng, người lên Thiên Đường sẽ rất khó lại dễ dàng trở về."

Nói xong lời này, Cận Vân Nhiên nhìn thấy rõ ràng đôi mắt vô cùng cô đơn của Vân Dịch.

Cô ấy có thể hiểu rất rõ tâm trạng hiện tại của đứa bé.

Khi cô và chị gái mất cha mẹ, họ đã qua tuổi tin vào Thiên đường.

Cận Vân Nhiên đang nghĩ, khi đứa bé này đến trường, nó sẽ sớm biết rằng không có Thiên đường, người đã chết liền là chết, và sẽ không còn linh hồn.

Sau khi cơm nước xong, A Lan đi rửa chén, Vân Dịch xem TV Vân Lan đưa Vân Nhiên đến căn phòng được sắp xếp sẵn cho cô ở tầng hai.

Sau khi vào phòng, Cận Vân Lan ngồi trên giường trong phòng ngủ và ngây người nhìn Cận Vân Nhiên.

"Vân Nhiên. .. Chị còn không có chút nào cảm giác chân thực, chị luôn cảm thấy Kỳ Thư còn chưa có rời đi, giống như vẫn còn ở chỗ này." "Chị." Cận Vân Nhiên lập tức bước tới ôm chị: "Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi."

"Chị nghiêm túc đấy...' Vân Lan đẩy Vân Nhiên ra và nói: "Chị không có bất kỳ cảm giác chân thực nào cả, như thể tất cả những điều này chỉ là một cơn ác mộng. Chị dường như cảm thấy Kỳ Thư vẫn còn đâu đó trong biệt thự này, anh vẫn ở với chị và Vân Dịch sống cùng nhau."

"Chị, đừng như vậy..." Cận Vân Nhiên sợ nhất bộ dạng này: "Em hiểu tâm tình của chị, nhưng chị cứ như vậy, anh rể không thể yên ổn ra đi."

"Em cũng nói như vậy... mọi người đều nói với chị như vậy..." Cận Vân Lan lắc đầu nguầy nguậy: "Mọi người đều như vậy, nói như vậy với chị, anh ấy là một người đàn ông tốt, anh ấy sẽ lên Thiên đường, anh ấy sẽ trở thành một vì sao trên bầu trời để nhìn thấy chị, anh ấy sẽ yên nghỉ dưới Cửu Tuyên... Thật ra, chị không cảm thấy an ủi bởi những lời như vậy, anh ấy không thể ở bên cạnh chị sao?"

Cận Vân Nhiên vốn muốn bác bỏ, nhưng chợt nghĩ, có lẽ bây giờ nên làm theo lời chị mình thì tốt hơn. Nếu không, sẽ còn tệ hơn nếu chị cô thực sự theo anh ta đến "Thiên đường”.

"Chị, chị nói đúng... chị. Anh rể, anh ấy sẽ không dễ dàng buông rơi cho chị đâu, có lẽ... anh ấy ở bên cạnh chị và Vân Dịch, chờ hai mẹ con chị."

Nói đến những lời đáng sợ như vậy, Cận Vân Nhiên chỉ hy vọng chị gái cô sẽ không bao giờ có bất kỳ suy nghĩ xấu nào.

"Vân Nhiên, chị có thể hỏi em một điều không?" Cận Vân Lan nghiêm túc nắm lấy tay Cận Vân Nhiên và nói: "Hầu hết các thánh tích của những lời câu nguyện đều nằm trong thư phòng của anh ấy. Chị... chị muốn nhờ em giúp chị thu dọn đồ đạc của anh ấy đi. Chị, chị không dám đến đó nữa..."

Cận Vân Nhiên tự nhiên hiểu tâm trạng của chị gái mình, trong tình huống như vậy, chị chắc chắn sẽ xúc động.

"Nói là thu dọn... Nhưng, em cũng không biết đồ vật anh rể nên xử lý như thế nào a. Anh ấy là một nhà văn nổi tiếng đứng đầu danh sách bán chạy, có lẽ một bản thảo rất có giá trị."

"Trước đó phụ trách biên tập của anh ấy tới nhà, toàn bộ bản thảo anh ấy viết và lưu trong máy tính đều bị copy đi, còn lại đều không quan trọng."

"Như vậy. .. Được rồi."

Sau đó...

Hai chị em chợt im lặng một lúc.

"Gần đây, chị luôn cảm thấy trí nhớ của mình ngày càng kém." Cận Vân Lan vuốt tóc: "Sau khi Kỳ Thư rời đi như vậy, chị thường nhớ lại quá khứ, nhưng bây giờ khi nghĩ lại dường như có rất nhiều thứ đã bị ngăn cách bởi giống như trong một thế kỷ. Vân Nhiên, chỉ cần chị có khả năng như em, chị sẽ trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng khi còn trẻ."

"Chị...

"Cha mẹ luôn yêu thương em nhiều hơn. Đôi khi chị thậm chí còn nghĩ là họ quá thiên vị."

Cận Vân Nhiên nghe chị gái nói, càng nghe càng lo lắng, chị gái mình sẽ không bị trầm cảm chứ?

"Cha mẹ thích em hơn vì em sinh ra đã có vóc dáng yếu ớt hơn nên họ để ý đến em hơn chứ không phải vì chê em xấu đâu chị."

"Vân Nhiên."

Đột nhiên, Cận Vân Lan nhìn lên trần nhà. "Gần đây chị phát hiện ra mình thực sự ghen tị với em."

Cận Vân Nhiên sững sờ.

"Khi cha mẹ qua đời cũng vậy, em đã tự mình lo liệu rất nhiều cho tang lễ. Lúc đó chị chỉ biết giấu mặt khóc, không dám đối mặt với hình ảnh của bố mẹ mình. Trong phim điện ảnh và truyên hình, cha mẹ nhân vật chính qua đời là chuyện thường tình, có điều, nhưng khi thực sự mất cha mẹ, chị mới biết mọi chuyện không hề dễ dàng như người ta nói, lúc đó họ hàng nói sau lưng là em giống con gái cả trong nhà hơn.”

Cận Vân Nhiên không biết chị gái cô muốn nói gì.

Nó không giống như "trí nhớ ngày càng kém' cả.

Đột nhiên, cô nhìn thẳng vào Cận Vân Nhiên.

"Có em ở bên cạnh, chị mới có thể an tâm, Vân Nhiên."

"Ừm”" Cận Vân Nhiên dứt khoát gật đầu: "Em sẽ luôn ở bên cạnh chị.'...

Biệt thự thực sự quá lớn.

Cận Vân Nhiên đến góc đông bắc của biệt thự, thư phòng trên tầng ba.

Đây là nơi anh rể cô làm việc hàng ngày.

Thư phòng rộng khoảng 60 mét vuông, giá sách chất đầy sách dày đặc, một phần đáng kể là tiểu thuyết do anh rể xuất bản dưới bút danh Thâm Uyên Lam Kình.

Khoảng 2/3 tác phẩm của anh rể cô diễn ra ở các nước Âu Mỹ. Sau khi kiếm được một số tiền lớn từ phí bản thảo vào năm đó, anh ấy bắt đầu đi du lịch khắp thế giới.

Na Uy, Iceland, Hy Lạp, Ai Cập, Romania, Vienna, Ba Lan... Chị gái cô thường chia sẻ với cô những nơi mà chị ấy và anh rể đã từng đến, sau những năm chung sống này, vòng bạn bè của Cận Vân Lan đã có thể hình thành một cuốn sách hướng dẫn du lịch thế giới.

Cận Vân Nhiên khẽ giơ tay lên, vuốt ve cuốn tiểu thuyết tuyệt tác do anh rể viết. Ma cà rồng ở công quốc Bavaria, Đấu sĩ ở Đấu trường La Mã, Đế chế Inca thời Tây Ban Nha là thuộc địa, Lời nguyền xác ướp của Ramses lI ở Ai Cập cổ đại... Những cuốn sách này cô đều đã đọc qua.

Hơn nữa, cô ấy đã mua tất cả các bản tái bản của những cuốn sách này sau khi chúng được xuất bản, chất đầy tủ sách trong nhà.

Mở ngăn kéo dưới giá sách...

Bên trong là những cuốn nhật ký do anh rể cô viết.

Không biết anh rể bắt đầu kiên trì từ lúc nào, nhưng đã nhiều năm như vậy, ngày nào anh ấy cũng viết nhật ký không gián đoạn. Chị gái cô đích thân nói với cô là cho dù hôm đó không có gì đặc biệt xảy ra thì anh rể cô cũng phải viết xong nhật ký rồi mới đi ngủ.

Cô nhặt cuốn nhật ký cuối cùng lên.

Cảnh sát đã từng lấy lại cuốn nhật ký để điều tra, nhưng không tìm thấy gì nên họ đã gửi lại. Cha mẹ của anh rể cô lẽ ra cũng đã nhìn rồi, nhưng thủy chung không có bất luận phát hiện gì.

Đây cũng là di vật của anh rể cô muốn thu dọn đúng không?

Đột nhiên, cô nảy ra một ý tưởng mà lẽ ra cô không nên có.

Anh rể đã chất... Như vậy, cô ay có thể đọc nhật ký của cuộc đời anh ta?
Bình Luận (0)
Comment