Q5 - Chương 19: "A Lan" biến mất
Q5 - Chương 19: "A Lan" biến mấtQ5 - Chương 19: "A Lan" biến mất
Q5 - Chương 19: 'A Lan" biến mất
Khi Cao Vân Dịch tỉnh dậy, cậu bé cảm thấy rất sảng khoái.
Thời tiết hôm nay thật tuyệt vời.
Cậu bé nhìn những đám mây trắng ngoài cửa sổ và tự nghĩ, nếu thời tiết ở Thiên đường bên kia cũng tốt như vậy thì thật tuyệt.
Hôm nay là thứ bảy.
Vậy là Vân Dịch không cần đi nhà trẻ.
Cậu bé đứng dậy nhanh chóng và bắt đầu tự mặc quân áo.
Sau khi bố qua đời, thấy mẹ quá đau buồn, Vân Dịch đã cố gắng hết sức để làm những việc của riêng mình và không làm phiền mẹ.
Tự mặc quần áo, đi giày, đi tắm... và không cần mẹ đi cùng khi đi ngủ. Cậu bé tự học làm đủ thứ việc, và thấy những việc này không khó lắm.
Mới hơn bảy giờ. Mẹ nói hôm nay cậu có thể ngủ muộn, nhưng cậu bé vẫn dậy sớm.
Cậu bé đẩy cửa nhìn ra ngoài...
Không biết vì sao, hôm nay cậu bé luôn cảm thấy trong phòng ánh sáng có chút mờ.
Nó thậm chí không hoàn toàn giống như ban ngày.
Sau đó, Cao Vân Dịch đột nhiên nhớ lại ... vào ngày bố qua đời, cũng giống như vậy!
Khi cậu bé đến vào buổi sáng hôm đó, cậu cảm thấy căn phòng hơi tối mà không có lý do.
Sau đó, bố nói một điều kỳ lạ ...
Bố nói là bố luôn cảm thấy như có gì đó đang theo dõi mình...
Điều này nghe quá kỳ lạ, vì vậy Vân Dịch luôn ấn tượng, và rồi đêm đó, bố cậu qua đời.
"Vân Dịch!"
Đột nhiên, một giọng nói vang lên sau lưng Vân Dịch, cậu bé vội quay lại thì thấy đó là mẹ mình, Cận Vân Lan.
"Mẹ...
"Xuống ăn đi, mẹ làm món con thích."
"Dạ"
Sau khi đi xuống cầu thang, Vân Dịch nhìn thấy dì Cận Vân Nhiên của mình đang ngồi ở bàn ăn, đọc "Đồi Gió Hú”. Có vẻ như đã sắp đọc xong.
"Còn chưa xem xong sao? Dì?" Vân Dịch đi tới, ngồi xuống, tò mò hỏi.
Cận Vân Nhiên lật một trang khác và nói: "Cuốn sách này càng về cuối, dì liên càng không đành lòng đọc tiếp."
"Em cũng quá nhập thần rồi, Vân Nhiên."
Sau đó, Vân Dịch nhìn thấy vài chiếc hộp cách phòng khách không xa.
"Đó là?" "Một số đạo cụ cho Halloween tối mai." Cận Vân Lan bung bữa sáng lên: "Vân Dịch, mẹ đã nói nhiều lần rồi, trước khi ăn cơm phải rửa tay, nhanh lên!"
"Dạ...
Khi Cao Vân Dịch chậm rãi đi vào phòng tắm, cậu bé bắt đầu nhận thấy ... ánh sáng trong phòng thực sự trở nên hơi mờ.
Tại sao vậy?
Bước vào phòng tắm, khi cậu bé bắt đầu rửa tay, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Chờ một chút...
Hình như...
Luôn luôn có một cảm giác kỳ lạ không nói nên lời?
Đó là gì?
Nhắc mới nhớ, Vân Dịch không ngờ mẹ lại quyết định tiếp tục tổ chức lễ Halloween. Halloween thuộc lễ hội ma quái của người phương Tây, mẹ có muốn thông qua lễ hội này để thương nhớ bố sao?
Khi tổ chức lễ Halloween trước đây, Vân Dịch chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi, mà thay vào đó, cậu nghĩ đội một chiếc đầu bí ngô và mang theo một chiếc đèn bí ngô khá thú vị.
"Xong chưa? Vân Dịch?"
Bỗng tiếng mẹ từ ngoài cửa vọng vào.
"Dạ rồi, xong rồi."
Sau khi bước ra khỏi cửa, Vân Dịch thấy dì Cận Vân Nhiên của mình cuối cùng đã đọc xong cuốn sách.
Cô thở ra một hơi dài, nắm chặt quyển sách trong tay nói: "Quả nhiên, Heathcliff nam chính vẫn chưa chết."
"Xét cho cùng, anh ta đã phạm quá nhiều tội ác." Cận Vân Lan trả lời: "Có lẽ bây giờ, linh hôn của anh †a sẽ gặp gỡ với Catherine.'
"Ừ, chắc vậy."
Cận Vân Nhiên nói đến đây, nắm chặt quyển sách, đột nhiên hỏi: "Chị, chị thấy nhân vật chính này thế nào? Vì mất đi tình yêu, anh ta đã hành hạ rất nhiều người vô tội..."
"Chị cũng không biết, chị chỉ có thể nói văn chương chính là văn chương, trong văn chương có thể luận thiện ác phức tạp hơn, nhưng trên thực tế, anh ta là một tên cặn bã lộ liễu. Nếu là chị, chị nhất định sẽ cách anh ta càng xa càng tốt, nếu chị là Catherine, biết anh ta hành hạ con gái mình, cho dù chị có chết cũng thành quỷ cũng vẫn muốn cách anh ta càng xa càng tốt."
Vân Dịch ngơ ngác lắng nghe cuộc đối thoại giữa mẹ và dì, hoàn toàn không hiểu họ đang nói về điều qì.
"Chị...
Cầm cuốn sách, Cận Vân Nhiên đột nhiên nói: "Khi đọc cuốn sách này, có lúc em đặt mình vào vai nam chính. Đôi khi... con người ta sẽ làm chuyện điên rồ khi đối mặt với tình yêu."
Khi Cận Vân Lan nghe thấy điều này, vẻ mặt của nàng hơi thay đổi. "Vân Nhiên, em... em gần đây lại yêu sao?”
Sau đó, Cận Vân Nhiên nhìn chị gái mình và nói: "Chị, chị có thực sự nghĩ rằng sẽ có một tình yêu kéo dài cho đến chết không? Ngay cả sau khi chết, linh hồn cũng không muốn rời khỏi đối phương?”
Trong lúc nhất thời, Vân Dịch cảm thấy bầu không khí trên bàn ăn trở nên có chút ngưng trệ.
"Em đang nói cái gì vậy?" Cận Vân Lan lộ ra vẻ khó hiểu: "Vân Nhiên, em làm sao vậy?"
"Không có gì... Chị, chị cứ nghĩ em nói nhảm đi."
Khi đang nói chuyện, Vân Dịch nhìn thấy dì Cận Vân Nhiên của mình đột nhiên thở dài thườn thượt, rồi nói: "Chị à, thật ra thì từ nhỏ em đã rất ghen tị với chị."
"Em đang nói cái gì vậy? Vân Nhiên, bố mẹ rõ ràng yêu em nhiều hơn, điểm số và sự nổi tiếng của em đều hơn chị..."
Vân Dịch nhìn dì của mình.
“Nhưng chị có thứ mà em không có.'
"Có thứ... mà em không có à?”
"Em muốn có, nhưng không có được..."
Vân Dịch đang chờ đợi những lời tiếp theo của dì, nhưng sau đó cô ấy không nói lời nào.
"Em muốn gì? Vân Nhiên? Nếu em muốn, chị có thể cho em."
Cận Vân Lan tỏ vẻ khó hiểu.
Vân Dịch cũng nói: "Vâng, dì, dì muốn gì?"
Cận Vân Nhiên lắc đầu.
"Em ăn xong rồi, đi trước đây."
Nhìn Cận Vân Nhiên rời đi, để lại Cận Vân Lan và Cao Vân Dịch thất thần nhìn nhau.
"Mẹ, dì sao vậy?" Vân Dịch hỏi.
Cận Vân Lan lắc đầu nói: "Me cũng không biết."
"Mẹ, dì nói muốn cái gì? Di nói không có, nhưng mẹ lại có?"
Cận Vân Lan mím môi và xoa đầu con trai mình.
"Đi trang trí những thứ Halloween với mẹ."
"Vậy thì nhờ A Lan giúp đỡ..."
Tại thời điểm này...
Vân Dịch cuối cùng đã phát hiện ra cảm giác không nói nên lời đến từ đâu!
"Mẹ? A Lan... đâu rồi?"
Tại sao A Lan không làm bữa sáng cho mình hôm nay?
Cận Vân Lan ngơ ngác nhìn Vân Dịch, rồi nói: "Con đang nói cái gì vậy? Vân Dịch? A Lan không phải có việc gấp ly khai sao? Cô ấy đã đi mấy ngày rồi?"
Vân Dịch sửng sốt.
"Nhưng cô ấy..." Cậu bé đã suy nghĩ một cách cẩn thận ... Có vẻ như đúng là như vậy.
A Lan đột ngột rời đi, để lại một bức thư.
"Chắc là là ngủ mê hồ đồ rồi." Vân Dịch vỗ đầu mình nói: "Ừ, A Lan đã đi rồi."...
Khuôn mặt của Lộ Dụ Thanh có thể nói là cực kỳ khó coi.
Hình xăm Quỷ Diện trên cánh tay của Đới Lâm đã biến mất.
Khoa Chú Vật cũng không giải quyết được vấn đề này.
Điều này cũng có nghĩa là... Cao Hạp Nhan hiện đang gặp nguy hiểm.
Tất nhiên, cô ấy vẫn chưa chết.
"Thật sự không có cách nào tìm được bác sĩ Cao sao?" Có thể nói Đới Lâm lúc này đang vô cùng lo lắng.
"Không có cách nào." Lộ Dụ Thanh lắc đầu: "Mấy ngày nay, chúng ta đã vận dụng tất cả các phương pháp có thể, Hạp Nhan hiện đang bị mắc kẹt trong một không gian không nên tồn tại."
Một không gian không nên tồn tại...
"Ví dụ...”
Như Bệnh viện số 666?
Nhưng cuối cùng Đới Lâm đã không nói những lời này.
"Nếu như ngươi muốn nói hy vọng..." Lộ Du Thanh chỉ vào đôi mắt của Đới Lâm: "Đôi mắt của ngươi là hy vọng lớn nhất. Hơn nữa, sau khi ngươi còn sống rời khỏi tòa nhà Mục Dương, đôi mắt này cần phải được tăng cường thêm."
"Vậy thì ta nên làm gì?”
Lộ Dụ Thanh ôm đầu nói: "Hỏi hay lắm, ta cũng muốn biết đáp án..."
Thời gian nghỉ trưa.
Đới Lâm ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài phòng khám ngoại trú của bệnh viện, suy nghĩ về các biện pháp đối phó.
Bệnh viện luôn rất yên tĩnh trong giờ nghỉ trưa.
Đúng lúc này, Đới Lâm đột nhiên chú ý tới cách đó không xa có một người đang di tới.
Đó là một nữ bác sĩ với mái tóc đen dài.
Khi đi ngang qua Đới Lâm, cô ấy nhìn sang và nói: "Xin chào, ngươi có phải là bác sĩ Đới Lâm không?"
"À, là ta..."
Đới Lâm có chút ấn tượng với cô bác sĩ xinh đẹp trước mặt, hình như đã từng nhìn thấy cô ở khoa này.
"Xin chào, ta là bác sĩ thực tập mới, ta tên là Doanh Tử Dạ."