Bệnh Viện Số 444 (Dịch)

Chương 144 - Q6 - Chương 7: Mỹ Lệ Cùng Xấu Xí

Q6 - Chương 7: Mỹ lệ cùng xấu xí Q6 - Chương 7: Mỹ lệ cùng xấu xíQ6 - Chương 7: Mỹ lệ cùng xấu xí

Q6 - Chương 7: Mỹ lệ cùng xấu xí

Đới Lâm đang ghi lại, hắn đã bất tri bất giác viết hơn mười trang, và câu hỏi của Cao Hạp Nhan thực sự là điều mà hắn tò mò.

Lúc này, đột nhiên, cửa phòng bệnh mở ra.

"Bác sĩ Cao." Người mở cửa là một nam bác sĩ mặt không chút biểu cảm, khuôn mặt như tượng sáp quỷ dị, Đới Lâm chưa từng gặp qua người này.

Bác sĩ nhìn thẳng vào Cao Hạp Nhan và nói: "Phương viện phó hiện đang ở trong văn phòng của Chủ nhiệm Ngoại Khoa Oán Linh. Ông ấy đến lần này chủ yếu là liên quan đến nguyền rủa ác quỷ đã bị loại bỏ khỏi hai bệnh nhân Cao Kỳ Thử và Cận Vân Lan. Ngươi và bác sĩ Triệu Xá đều trực tiếp tham gia, hơn nữa bác sĩ Triệu đã nghỉ việc nên Phương viện phó hi vọng ngươi có thể qua đó báo cáo tình hình bệnh nhân này với ông ấy."

"Phí Cảnh Ngôn..."

Cao Hạp Nhan nhìn nam bác sĩ, trong tiềm thức run lên.

Cô hắng giọng nói: 'Hiện tại ta đang khám bệnh, Phương viện phó..."

Đới Lâm nhìn nam bác sĩ, lúc này hắn càng cảm thấy khuôn mặt của bác sĩ này rất không chân thực, không giống mặt người sống chút nào, thậm chí khiến Đới Lâm có cảm giác giống như một "hiệu ứng thung lũng kỳ lạ".

"Phương viện phó mời ngươi đi ngay, chuyện của bệnh nhân... cứ giao cho bác sĩ Đới."

“Ta đã nói là ta đang theo dõi bệnh nhân..."

Nam bác sĩ bước vào phòng bệnh nhân ngoại trú, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cao Hạp Nhan.

"Phương viện phó nói là ngươi nên đi ngay bây giờ.”

Cao Hạp Nhan cắn chặt môi, Đới Lâm có thể thấy cô ta rất sợ bác sĩ tên Phí Cảnh Ngôn này.

Đới Lâm có thể nhìn thấy rõ ràng ... Thẻ tên của anh ta ghi "Phí Cảnh Ngôn, bác sĩ Chủ nhiệm Khoa Chú Vật".

Bác sĩ Khoa Chú Vật ngoại trừ đến lấy lời nguyên đã cắt bỏ và mang nó trở lại Khoa Chú Vật sau khi giải phẫu, nói chung sẽ không rời khỏi Trung tâm Chú Vật. Ngoại trừ phẫu thuật ban ngày cho bệnh nhân ngoại trú, hầu hết các ca phẫu thuật đều được thực hiện tại Khoa nội trú, vì vậy Đới Lâm chưa bao giờ gặp bác sĩ Khoa Chú Vật trong tòa nhà dành cho bệnh nhân ngoại trú trước đây.

"Bác sĩ Đới, trước tiên giúp cô Cố ghi lại hồ sơ bệnh sử, ta qua trước."

Cao Hạp Nhan cuối cùng đã chọn tuân theo.

"Bác sĩ Cao, cô..." Cố Á Nam hoàn toàn bị tình huống đột ngột này làm cho sửng sốt, ở đâu ra đạo lý mới khám bệnh một nửa, bác sĩ bị lãnh đạo gọi ra hỏi?

"Thật xin lỗi, cô Cố, ta lập tức sẽ trở lại. Bác sĩ Đới cũng là một bác sĩ rất có năng lực, cô cứ đem bệnh sử của cô nói cho hắn trước."

Sau đó, Cao Hạp Nhan đi theo bác sĩ Phí Cảnh Ngôn và rời khỏi Phòng khám ngoại trú.

Sau khi hai bác sĩ rời đi, Cố Á Nam có vẻ trở tay không kịp và nói: "Cái này... bác sĩ Đới, vấn đề mà bác sĩ Cao vừa hỏi..." "Cô cứ dựa theo trình tự chậm rãi nói cho tôi." Đới Lâm cho rằng câu hỏi của Cao Hap Nhan là để thuận tiện cho việc phán đoán các triệu chứng của lời nguyền, kinh nghiệm lâm sàng của Đới Lâm không tốt bằng cô ta, vì vậy ngay cả khi Cố Á Nam nói với hắn, hắn cũng không thể không nói gì cả.

"Tốt..."

Đới Lâm nhớ lại ánh mắt của Cao Hạp Nhan vừa rồi, cô ấy rõ ràng rất sợ hãi.

Điều cô ấy sợ không phải là bác sĩ tên Phí Cảnh Ngôn này, mà là Phương Thâm, Phó viện trưởng chú vụ kiêm Chủ nhiệm Khoa Chú Vật.

Không phải Phương viện phó đến đây vì ca bệnh song lệ quỷ nguyên rủa sao? Mà là bởi vì ca bệnh biệt thự Cao gia bị nguyền rủa?

Ngay cả bây giờ, Đới Lâm vẫn còn nỗi sợ hãi dai dẳng về Cận Vân Nhiên, một ác quỷ đáng sợ.

Nhưng bây giờ, Đới Lâm lo lắng hơn về tình hình của La Nhân. Anh ta nhìn thấy các quy tắc ẩn trên danh thiếp, tuyệt đối không thể lại đến bệnh viện nữa. Nhưng Đới Lâm không biết chuyện gì đã xảy ra với anh ta nên đã đến Bệnh viện số 444 để điều trị. Sau khi tan sở, hắn phải về nhà ngay lập tức và hỏi thăm anh ta thật tốt.

Hắn đi đến bình nước bên cạnh, rót một cốc nước cho Cố Á Nam, đưa cho cô và nói: "Cô cứ nói đi, cô Cố, sau đó... cô ở lại Hắc Chiểu Thôn đã xảy ra chuyện gì?"

"Lúc đó chúng tôi rất mâu thuẫn, bất đồng về cách điều tra người đàn ông tên A Nguyên này." Cố Á Nam không hề động vào ly nước mà nói: "Thật ra tôi có nghe người trong thôn này nói ve Hắc Huyết Tổ Mẫu, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, suy nghĩ một cách hợp lý, cách tốt nhất là lấy một sợi tóc của A Nguyên mà không ai phát hiện ra, sau đó làm xét nghiệm DNA.

Nghe vậy, Đới Lâm vội vàng hỏi: "Vậy bây giờ trên người cô có sợi tóc của người đàn ông tên A Nguyên đó không? Nếu có thì đưa cho tôi."

"Không không có."

"Vậy à... thật đáng tiếc."

"Bệnh viện của anh cũng có thể làm xét nghiệm ADN?”

"Không... không phải vậy. Tiếp tục đi."

Trên thực tế, Đới Lâm có thể ngay lập tức biết chuyện gì đã xảy ra với Cố Á Nam ở Hắc Chiểu Thôn bằng cách câm một sợi tóc của cô ta. Bất quá, trải qua sự tình Cận Vân Nhiên khiến trong hắn có ám ảnh tâm lý, tóc cũng không thể tùy tiện cầm lấy, bằng không nói không chừng hắn cũng sẽ thần không biết quỷ không hay bị nguyên rủa.

"Lúc đó.......

"Lấy một sợi tóc, đây chính là một ý kiến hay."

Nghe đề nghị của Cố Á Nam, Vi Chính Hiền cũng cảm thấy đây là ý tưởng đáng tin cậy nhất, nhưng rõ ràng không dễ để đến gần một người và lấy tóc anh ta. Vấn đề là, A Nguyên hiện đang hết sức cảnh giác với họ.

"Chính Hiền, hãy nghe em nói..." Cố Á Nam có một ý tưởng mới: "Tiếp theo, anh làm như vầy. Sau khi anh bình tĩnh và suy nghĩ lại, anh cảm thấy mình đã nhận sai người, vì vậy đi nói với bà chủ muốn tìm người tên A Nguyên xin lỗi."

"ý em là..." "Nếu muốn bí mật điều tra, tốt nhất là giả vờ tin là mình xác định nhầm người, nếu như trong thôn này có bất kỳ tổ chức buôn người nào, cũng sẽ làm cho bọn họ không cảnh giác."

Nghe những gì Cố Á Nam nói, Vi Chính Hiền cảm thấy có lý, trước đây anh ta liều lĩnh như vậy, quả thực không giải quyết được vấn đề.

"Đương nhiên, nếu như em trai anh thật sự giả bộ không biết anh, có thể ở chỗ không người bí mật nói cho anh biết. Chờ y buông lỏng cảnh giác với chúng ta, tìm cách xông vào phòng của y, hoặc lấy tóc, hoặc lấy bàn chải đánh răng của y ... chúng ta sẽ ra khỏi nơi đây ngay lập tức và làm xét nghiệm ADNI"

"Được, Á Nam, anh sẽ nghe lời eml"

Sau đó, sau khi thảo luận xem mỗi người nên nói gì, Vi Chính Hiền và Cố Á Nam đến gặp bà chủ.

Nói đến đây, Vi Chính Hiền nhận thấy việc kinh doanh của nhà trọ này dường như không đặc biệt tốt và không có nhiều người trong nhà hàng. Trong tình hình kinh doanh này, bà chủ sợ rằng rất khó duy trì tiếp a?

"Bà chủ." Cố Á Nam lo lắng kỹ năng diễn xuất của Vi Chính Hiền không đủ tốt, vì vậy cô ta đã nói trước: "Tôi xin lỗi, bạn trai của tôi chỉ nhận diện nhầm người. Thật là ... chàng trai trẻ vừa rồi quá giống như em trai của bạn trai tôi."

Bà chủ nói: "Có thể hiểu được... Anh Vi, em trai ngươi mất tích nhiều năm rồi?"

"Ừ..." Ngụy Chính Hiến lúc này đầu óc tràn đầy suy nghĩ, chỉ có thể miễn cưỡng trả lời.

"Bà chủ." Cố Á Nam lại hỏi: "Chúng tôi muốn xin lỗi người vừa rồi..."

"Nói đến, Hoàng tứ thúc ngày hôm qua mang ngươi tới đây, chính là phụ thân của y, các ngươi cũng có duyên đấy."

"Cái gì... Vi Chính Hiền mở to mắt khi nghe thấy điều này.

Người đàn ông trung niên ngày hôm qua?

Bây giờ ngay cả Cố Á Nam cũng không bình tĩnh được nữa, theo bản năng nói: "Bà chủ, cô đang đùa tôi đấy à?"

"Đây không phải chuyện đùa, A Nguyên là con trai lớn của Tứ thúc, người trong thôn đều biết, Tứ thúc hai mươi tuổi mới kết hôn, vợ của hắn năm sau liền sinh ra A Nguyên..."

Khuôn mặt xấu xí của Hoàng tứ thúc ấn tượng đến mức có thể dùng làm khuôn mặt của Cừu Thiên Xích trong "Thần điêu đại hiệp”, liệu có thể sinh ra khuôn mặt như A Nguyên không? Người bình thường đều sẽ hoài nghi mình bị đội nón xanh a? Đột biến gen không khoa trương như vậy!

Bây giờ, cả Vi Chính Hiền và Cố Á Nam đều gần như chắc chắn 100%: Cái gì A Nguyên! Khẳng định chính là Vi Chính Khang!

Vi Chính Hiền tiến lên một bước và hỏi: "Bà chủ, cô không nghĩ rằng ... anh ta ... thực sự trông giống tôi hơn sao?”

Tuy nhiên, những gì bà chủ nói tiếp theo khiến Vi Chính Hiền và Cố Á Nam ngạc nhiên.

"Kỳ thật cha mẹ con cái không giống nhau, cái này ở thôn chúng ta không phải là sự tình rất ly kỳ gì Ca

Cái gì?

Cố Á Nam đột nhiên nghĩ đến một điều: "Những người trẻ tuổi trong làng của cô ... đều đã đi phẫu thuật thẩm mỹ?"

Nhưng sau đó cô cảm thấy không có đạo lý. Phẫu thuật thẩm mỹ cũng cần có căn cơ, để biến từ cực xấu thành đẹp còn cần kỹ năng phẫu thuật thẩm mỹ siêu đẳng!

"Không." Bà chủ lắc đầu: "Chúng ta không bao giờ phẫu thuật thẩm mỹ. Cụ thể như thế nào thì ta không giải thích được."

Vi Chính Hiền và Cố Á Nam bước ra khỏi nhà trọ và đi dạo quanh làng.

Họ sớm phát hiện ra...

Ở ngôi làng này... hoặc có trai đẹp hoặc gái đẹp, hoặc cực kỳ xấu xí, không có trung dung.

"Nơi này..." Cố Á Nam càng nhìn càng sợ hãi.

Bí mật gì đang ẩn giấu trong Hắc Chiểu Thôn?
Bình Luận (0)
Comment