Bệnh Viện Số 444 (Dịch)

Chương 171 - Q7 - Chương 14: Bức Thư

Q7 - Chương 14: Bức Thư Q7 - Chương 14: Bức ThưQ7 - Chương 14: Bức Thư

Q7 - Chương 14: Bức Thư

Khi Hàn Minh đồng ý dễ dàng như vậy, để cho Đới Lâm ngược lại là có mấy phần trở tay không kịp.

“Tôi còn chưa nói là chuyện gì đâu?”

"Không thành vấn đề." Hàn Minh ra hiệu Đới Lâm ngồi xuống: "Ngươi tìm tới ta, chính là đối với ngươi mà nói, đây là chuyện ta có thể làm, đồng thời, cũng là ngươi bất đắc dĩ lựa chọn. Ngươi kỳ thực có thể vòng quanh thông qua những người khác tới liên hệ ta, như vậy sẽ không thu hút sự chú ý của Ấn Vô Khuyết, nhưng ngươi vẫn đến gặp ta, giải thích rằng điều mà ngươi muốn ta làm là khẩn cấp. Ngươi cũng nên biết là ngươi rất đặc biệt với ta."

"Tôi không phải phe cánh của ông, và tôi sẽ không làm bất cứ điều gì gây bất lợi cho Phó viện trưởng Ấn Vô Khuyết. Hơn nữa, tôi có thể hứa với ông bất kỳ điều kiện nào." Đới Lâm nói điều này, sau khi suy nghĩ một chút, hắn nói thêm: "Bao gôm nhiệm vụ nguy hiểm lần trước, cũng có khả năng là ông phái tôi di

Hàn Minh bắt đầu quan sát Đới Lâm.

"Ngươi muốn ta làm gì?"

"Có hai người bệnh, tôi không xác định là nguyền rủa dạng gì, hi vọng ông có thể an bài bác sĩ bên ngoài bệnh viện chữa trị cho họ."

Nếu nhập viện để chẩn đoán và điều trị, bất kể là ở khoa nào, Lộ Văn đều có thể dễ dàng tìm thấy La Nhân.

"Sao ngươi không tìm Ấn phó viện trưởng? Tại sao ngươi lại muốn tìm ta hơn là tìm anh ta?"

Đới Lâm không kiêu ngạo không tự ti nói ra: "Tôi không thể nói cho ông lý do, nhưng tôi có nỗi khổ tâm."

Công bằng mà nói, những gì Đới Lâm đang làm bây giờ không khác gì bạch nhãn lang. Rõ ràng, phe phái Ấn Vô Khuyết đã giúp hắn rất nhiều, nhưng hắn thà tìm đến Hàn Minh.

Nhưng Đới Lâm đã cân nhắc hết lần này đến lần khác ... Lương Chí Cao biết bí mật của các quy tắc bệnh nhân ẩn, và anh ấy không cần phải nói dối Trương Bắc chút nào. Trong biệt thự của Cao gia, những lời của Cao Vân Dịch cũng khiến hắn rất quan tâm. Ngoài ra, những lời nói và hành động bất thường của Lộ Văn...

Đới Lâm không thể đánh cược mạng sống của hai mẹ con La Nhân, nếu không hắn sẽ có lỗi với bác sĩ Lai

Hàn Minh bắt đầu suy nghĩ.

Đới Lâm cũng không thúc giục ông ta.

"Đới Lâm."

"Hàn viện phó?"

"Hãy trả lời ta một câu hỏi. Tại sao con người thường biết điều gì đó sai trái, thậm chí xấu xa, nhưng vẫn làm?"

Đới Lâm mặc dù không biết tại sao Hàn Minh lại hỏi câu hỏi đó, nhưng hắn vẫn trả lời: "Vì lợi nhuận hay tình yêu và hận thù, mọi người sẽ bị mù quáng trước lý trí."

"Vậy ngươi nghĩ rằng những người có lý trí không phạm sai lầm?" "Không... Tất nhiên là không. Đôi khi người ta có thể vô tình làm tổn thương người khác vì lợi ích của mình.”

"Vậy ngươi nghĩ trái tim con người vượt qua... ranh giới giữa thiện và ác như thế nào?”

Hàn Minh nói đến đây, giơ tay lên, ngón tay lướt nhẹ trên mặt bàn.

"Tôi tin rằng hầu hết mọi người trên thế giới này..."

Hàn Minh chỉ bên trái hàng.

"Họ tin chắc rằng họ sẽ luôn đứng về phía tốt trong ranh giới ngăn cách này, tuyệt đối và sẽ không vượt qua ranh giới giữa. Họ tin chắc rằng họ cách xa mọi điều xấu xa như rãnh trời."

Đới Lâm lờ mờ nhận ra Hàn Minh muốn hắn làm điều gì đó vi phạm lương tâm và đạo đức.

"Hàn Minh Phó viện trưởng, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không làm..."

"Vậy tại sao họ lại tin chắc rằng họ luôn có thể đứng về phía tốt của ranh giới?"

Hàn Minh giơ ngón tay lên, nhích qua bên phải từng chút một.

"Bởi vì họ không nhận ra những gì họ từ chối và ghét không phải là 'cái ác, mà là tất cả bóng tối không tốt cho họ. Cái ác của các giá trị phổ quát là thứ sẽ gây tổn hại đến lợi ích của hầu hết mọi người."

Đới Lâm chỉ biết nhẫn nhịn nghe Hàn Minh đổ canh gà độc lên mình.

"Tuy nhiên, lợi ích cá nhân không thể vĩnh viễn đồng nhất với lợi ích tập thể. Khi những thứ bị dư luận coi là xấu xa phù hợp với lợi ích của bản thân, họ sẽ vô tình trượt sang bên kia ranh giới. Sau đó, để hợp lý hóa hành vi, họ tạo ra lằn ranh phân chia thiện và ác mới, kéo theo chủ nghĩa xã hội Darwin, chủ nghĩa Machiavellian, những kẻ phản bội tổ quốc tố cáo chủ nghĩa dân tộc, những người ích kỷ thích nhấn mạnh cái gọi là nhân quyền, dân chủ, tự do..."

Ngay sau đó, Hàn Minh xòe tay nói: "Ngươi nên hiểu rõ, từng bước nhìn chằm chằm vực sâu, vực sâu cũng nhìn lại. Ta chỉ là nhắc nhở ngươi, khi thời điểm ngươi trượt vào bên kia ranh giới, ngươi không thể quay lại."

Đới Lâm nhìn chằm chằm vào bàn và đột nhiên cười.

"Hàn viện phó có vẻ hiểu triết học khá rõ. Nhưng thực tế, bản chất con người phức tạp hơn nhiều so với những gì ông tưởng tượng."

"Không phức tạp. Trong bệnh viện này, không có trung gian. Bạn bè hoặc kẻ thù truyền kiếp. Những nơi khác, đồng minh và kẻ thù có thể chuyển hóa lẫn nhau, nhưng ở đây, điều đó là không thể. Ngươi và Ấn Vô Khuyết, không có sự liên kết lợi ích thực sự."

"Tôi sẽ không...'

"Điều này không liên quan gì đến ý chí cá nhân của Ấn Vô Khuyết."

Sau đó, Hàn Minh đứng dậy nói: "Tối nay sẽ có bác sĩ đến đưa cho ngươi một bức thư. Bức thư này chỉ có thể được mở ra sau khi ta chết. Sau khi nhận bức thư đó, ta sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ ngươi. Đây là điều kiện của ta. Nhưng khi ngươi mở bức thư đó ra, ngươi sẽ thấy gì và ngươi sẽ ở phía nào của ranh giới phân chia, ta sẽ không nói trước cho ngươi. Tất nhiên, nếu ta không chết, tự nhiên ngươi không cần phải mở ra bức thư này, không cần trả bất cứ giá nào, đây là điêu kiện duy nhất để ta giúp ngươi."

"Thư?"

"Đương nhiên, không phải chỉ có ngươi nhận thư." Hàn Minh liền bày ra hạ lệnh trục khách: "Ngươi không cần vội vàng trả lời, buổi tối bác sĩ tới tìm cho ngươi, y sẽ đưa cho ngươi lá thư. Chấp nhận lá thư, y sẽ giúp ngươi chữa bệnh miễn phí cho bệnh nhân đó. Nếu ngươi không nhận lá thư, thì mọi cuộc đàm phán sẽ vô hiệu. Tất nhiên... Ta không thể hứa sẽ chữa khỏi. Bây giờ, ngươi chỉ cần nói cho ta biết người của ta sẽ tìm ngươi ở đâu."

"Chờ đã, tôi còn chưa nói gì vê bệnh nhân mà?"

"Người ta phái tới, ngươi yên tâm đi...

Thời gian trôi qua.

Mẹ của La Nhân từ đầu đến cuối vẫn không có tỉnh lại.

Bảy giờ tối.

Đới Lâm đang ngồi trong một nhà hàng phương Tây, đợi bác sĩ do Hàn Minh cử đến.

Rất nhanh.

Một người bước vào nhà hàng.

Đới Lâm hơi ngạc nhiên trước danh tính của vị khách.

Phó chủ nhiệm Ngoại Khoa Hung Linh - Lý Bác Lâm!

Y bước đến gần Đới Lâm và ngồi xuống.

"Lý chủ nhiệm?”

Cầm một cuốn "Kinh thánh" trên ngực, Lý Bác Lâm nói: "Bác sĩ Đới, ngươi đã có quyết định chưa?”

Đới Lâm gật đầu.

"Đưa thư cho ta.'

Lý Bác Lâm đặt cuốn Kinh thánh lên bàn và mở nó ra.

Bức thư nằm trên một trang.

"Con đường cứu chuộc năm ở bên trong." Lý Bác Lâm chỉ vào bức thư.

"Cái kia, Lý chủ nhiệm..."

"Ừm?"

"Ta đã xem qua Thoát khỏi Shawshank ( phim The Shawshank Redemption)."

"Quả nhiên có rất nhiều người xem phim hay. Giám khảo Oscar thật sự là không có tầm nhìn xa trông rộng, cho nên mới trao giải cho 'Forrest Gump'ˆ"

Đới Lâm nhận lấy bức thư.

Vốn dĩ đã nghĩ bức thư sẽ được niêm phong bằng sáp, nhưng có vẻ như nó có thể bị mở ra bất cứ lúc nào.

"Trước khi Hàn viện phó đi gặp Thượng đế, ngươi không được mở thư."

"Lý chủ nhiệm, ta đã nhận thư rồi. Vậy... ngươi?"

"Đưa ta đi xem bệnh nhân." Lý Bác Lâm đóng cuốn Kinh thánh lại và làm dấu thánh: "Cầu Chúa phù hộ cho hắn, Amen."

Sở dĩ không hẹn gặp mặt tại bệnh viện, Đới Lâm nhiều ít vẫn là có một chút lo lắng. Nhưng vì Lý Bác Lâm có vẻ rất chân thành nên hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng y. Hai Phó chủ nhiệm Ngoại Khoa Hung Linh vậy mà đã đến để cùng nhau giúp hắn! Loại chuyện này, Đới Lâm chính mình cũng cảm thấy không thể tin được!
Bình Luận (0)
Comment