Q8 - Chuong 9: Anh em ho
Q8 - Chuong 9: Anh em hoQ8 - Chuong 9: Anh em ho
Q8 - Chương 9: Anh em họ
Sau khi Đới Lâm nhận được cuộc gọi từ anh họ Đới Minh, hắn hơi ngạc nhiên.
Mặc dù họ là anh em họ, nhưng sau khi Đới Lâm trở thành bác sĩ phẫu thuật, hắn và Đới Minh trong một năm cũng ít khi gặp nhau.
Không có nhiều chênh lệch tuổi tác giữa Đới Lâm và Đới Minh, và vì chú của Đới Lâm (cha của Đới Minh) là anh em sinh đôi của cha Đới Lâm nên thoạt nhìn hắn và Đới Minh giống nhau.
Mặc dù chú và dì của Đới Lâm đã rất tốt với Đới Lâm từ khi hắn còn nhỏ, thậm chí so với người cha nghiêm khắc của hắn, chú của hắn đã dành cho Đới Lâm lòng tốt mà hắn không thể có được từ người cha nghiêm khắc của mình, và khiến Đới Lâm rất thân thiết với gia đình chú của hắn, Đới Minh và hắn vẫn qua lại với nhau.
Xét về lý do, từ nhỏ, Đới Lâm có thể nói là "con nhà người ta" đúng nghĩa đối với Đới Minh. Từ nhỏ hắn đã trốn học suốt quãng đường đi học, thi vào trường y, trở thành bác sĩ phẫu thuật của một bệnh viện hạng ba lớn trong thành phố, hắn là hình mẫu của một người thành đạt trong cuộc sống.
Ngược lại, Đới Minh trong kỳ thi tuyển sinh đại học chỉ đỗ vào trường trung học cơ sở, nhưng sau đó lại trượt lên cao đẳng, công việc hiện tại của anh chỉ được tìm thấy thông qua mối quan hệ của chú mình. Theo cách này, Đới Lâm nghiễm nhiên trở thành đối tượng mà chú dùng để so sánh với Đới Minh.
Thời gian trôi qua, những gì Đới Minh nghĩ về đứa con của người khác tự nhiên không thể rất tốt. Ngoài ra, công việc bác sĩ của Đới Lâm trong vài năm gan đây ngày càng bận rộn, hắn chỉ thỉnh thoảng gặp anh ta vào những ngày nghỉ. Lần cuối cùng chuyện như thế này xảy ra một mình là khi còn học đại học.
Phản ứng đầu tiên của Đới Lâm là: Chẳng lẽ là dự định muốn mượn tiền?
Nếu Đới Minh thiếu tiền, thì người duy nhất có thể vay tiền có lẽ là chính mình. Đới Lâm giờ đã trở thành "bác sĩ phẫu thuật của bệnh viện tư nhân", ở trong mắt anh ta có lẽ tiền lương cao hơn trước đây. Vay tiên giữa người thân với nhau cũng dễ thành công hơn vay giữa bạn bè với nhau, nhất là khi lương của người được vay rất hậu hĩnh, nếu không cho vay thì tỏ ra hợm hĩnh, coi thường người thân nghèo. Đây là lý do tại sao nhiêu người trở nên giàu có và cố gắng che giấu nó với người thân của họ.
Nhưng Đới Lâm cũng không nghĩ nhiều, dù sao hiện tại cũng chỉ là suy đoán, gặp mặt hãy nói tiếp. Đúng là đường đệ này có lẽ đã lâu không gặp, gặp mặt nói chuyện cũng tốt.
Khi tan sở, Ngoại Khoa Oán Linh có một cuộc họp ngắn.
"Mọi người."
Trong phòng họp của Ngoại Khoa Oán Linh, Tống Mẫn nói trước mặt mọi người: "Tiếp theo, ta sẽ đưa một số bác sĩ tham gia của khoa chúng ta sang Malaysia để chủ trì kỳ thi tuyển chức danh nghề nghiệp cấp cao vào cuối năm”"
Nói đến đây, cô dừng lại một chút rồi nói: "Ta và Lộ chủ nhiệm phải chuẩn bị rất nhiều cho kỳ thi này nên cả hai phải ở lại Malaysia một thời gian. Mấy ngày nay, phòng chủ nhiệm, từ ... Bác sĩ Tạ Thành Tuấn sẽ tạm thay."
Lời này vừa nói ra, một thanh niên chừng ba mươi tuổi vội vàng đứng dậy.
"Ha ha. . . Này, Tống chủ nhiệm, này sao được. . . Bàn về lịch duyệt, ta nơi nào, nơi nào có thể tạm thay chủ nhiệm a.. Các bác sĩ trên khán đài đồng loạt phỉ báng: Nếu ngươi không đứng dậy nhanh như vậy và cười tục tiu như vậy, có lẽ chúng ta còn tin lời ngươi. Coi như là làm bộ chối từ, cũng phải làm bộ cho ra trò chứ?
Tống chủ nhiệm ho khan một tiếng nói: "Tạ phó chủ nhiệm, đây là kết quả cân nhắc của ta, trong khoảng thời gian này, ngươi sẽ tạm thời làm Chủ nhiệm Khoa."
"Cái này, cái này... Nếu ngươi đã tin tưởng ta như vậy, Tống Chủ nhiệm, ta làm sao có gan từ chối?"
Đới Lâm thâm nghĩ: Tên Tạ phó chủ nhiệm này, có vẻ như ngươi chỉ mất chưa đến mười giây để chuyển từ "làm sao ta có thể tạm thời làm Chủ nhiệm" thành "làm sao ta có thể từ chối?"
Đây rõ ràng là chủ đề chính của cuộc họp này, sau khi công bố quyết định này, cuộc họp tiếp theo gần như sẽ kết thúc, và mọi người có thể nghỉ làm.
Nhưng Tạ Thành Tuấn không có ý định ngồi xuống, mà nói: "Mọi người, vì ta sẽ tạm thời làm Chủ nhiệm Khoa của chúng ta, ta nghĩ ta có rất nhiều điều muốn nói. Chà, chuyện như thế này, mọi người đều biết Ngoại Khoa Oán Linh có một lịch sử rất huy hoàng và lâu dài trong bệnh viện của chúng ta. Suy cho cùng, oán linh là loại quỷ hồn phổ biến nhất có hại cho con người! Vì vậy, số lượng bệnh nhân ngoại trú của khoa chúng ta luôn lớn hơn nhiều so với các khoa khác! Nói chung, trường hợp cần phẫu thuật điều trị so với nội khoa nhiều hơn rất nhiều, dù sao lời nguyền của oán linh thường phải phẫu thuật cắt bỏ mới có thể chữa khỏi, lại nói, phẫu thuật giải phẫu oán linh cũng đã trải qua một lịch sử rất dài. Ví dụ, hơn nửa thế kỷ trước, thuật cắt linh hồn được sử dụng cho những oán linh và những Nghiệp chướng quỷ, nhưng mọi người đều biết rằng điều này là rất sai trái!
Lúc này, sắc mặt của mọi bác sĩ đều trở nên khá khó coi.
Cao Hạp Nhan, người đang ngồi cách Đới Lâm không xa, ngay lập tức bắt đầu đặt tay lên trán.
"Lại bắt đầu..."
Đới Lâm bắt đầu nghe thấy những lời thì thầm từ những người xung quanh.
"Ngươi nghĩ lần này y sẽ nói chuyện bao lâu?"
"Ta cược 30 phút, 100 điểm linh liệu."
"Ba mươi phút? Ít nhất năm mươi phút! Ngươi dám cược 200?"
"Khi nào thì nói xong đây... Ta phải vê nhà nấu cơm..."
"Tại sao bác sĩ Tương không làm Chủ nhiệm khoa tạm thời? Rõ ràng trình độ và y thuật của ông ấy tốt hơn mà?”
"Tống chủ nhiệm muốn bồi dưỡng một hậu duệ trực hệ. Khi cô ấy trở thành trưởng khoa phẫu thuật, cô ấy phải đề bạt một người tâm phúc thực sự."
Cứ thế, thời gian cứ thế trôi...
"Bốn mươi năm trước, Chủ nhiệm Minh Hiểu Phong, Chủ nhiệm Ngoại Khoa Oán Linh, từng nói: Một oán linh đã chết là một oán linh oan ức. Ta nghĩ rằng có một vấn đề nghiêm trọng về ngôn ngữ trong câu này. Oán linh vốn là đã chết rồi, lại còn nói oán linh đã chết, điều này không khắt khe về mặt học thuật! Chúng ta không thể chỉ..."
"Ehèm... Đúng, cái kia... .
Cuối cùng, Tống chủ nhiệm không thể chịu đựng được nữa và nói: "Ừm, đúng vậy, ta cũng nghĩ rằng lời nói của Chủ nhiệm Minh chưa đủ nghiêm khắc, vì vậy khoa chúng ta nên rút kinh nghiệm, nâng cao y thuật và cống hiến hết mình cho bệnh nhân. Mọi người ve tay nào!" Lúc này, các bác sĩ lập tức lấy lại tinh thần, tiếng vỗ tay như sấm.
"Được rồi, cuộc họp hôm nay đến đây là kết thúc, chúng ta tạm dừng!"
Vừa dứt lời, đại đa số bác sĩ có mặt đều lựa chọn dịch chuyển tức thời rời bệnh viện, sợ bọn họ đi chậm, Đường Tăng Tạ Thành Tuấn sẽ tiếp tục nói: "Ta còn có vài điểm muốn bổ sung."
Trong số đó, cũng được bao gồm Đới Lâm.
Cũng may, đã đăng ký thẻ trước cuộc họp.
Sau khi trở về nhà, Đới Lâm kiểm tra thời gian.
Nói chuyện suốt hai tiếng...
Đới Lâm thực sự ngưỡng mộ Tạ Thành Tuấn, làm thế nào mà anh ta có thể nước miếng văng tung tóe và nói chuyện hai giờ không ngừng? Y đã phổ biến hơn một nửa lịch sử của Ngoại Khoa Oán Linh. Nhưng phải nói, thông tin này khá hữu ích đối với Đới Lâm.
Có vẻ như, nếu không có gì khác xảy ra, Chủ nhiệm mới của Ngoại Khoa Oán Linh rất có thể là Phó Chủ nhiệm Tạ Thành Tuấn.
Đới Lâm nhìn đồng hồ, còn chưa đầy 30 phút nữa là đến thời gian thỏa thuận với Đới Minh.
"Quên đi, để sau đi. Hắn nếu là tới mượn tiền, hẳn là không ngại."
Cửa hàng chỉ cách nhà Đới Lâm ba trạm dừng, Đới Lâm lên xe buýt ở cổng khu dân cư, đi thẳng đến đó và gửi cho Đới Minh một tin nhắn WeChat.
Lúc này, Đới Lâm đột nhiên phát hiện mình bị kéo vào một nhóm WeChat.
Tên nhóm là "Nhóm WeChat Ngoại Khoa Oán Linh.
Và trưởng nhóm... là Tạ Thành Tuấn.
"Mọi người à, cuộc họp hôm nay mặc dù thành công tốt đẹp, nhưng ta cảm thấy vẫn còn một số vấn đề chưa được giải thích rõ ràng. Vì vậy, ta đã tạo nhóm này. Bây giờ tất cả các bác sĩ từ Ngoại Khoa Oán Linh đều đã tham gia nhóm rồi phải không?”
Ngay cả Tống Mẫn cũng được kéo vào nhóm.
Đới Lâm lúc này không nói nên lời, nhưng lại thật không tiện đắc tội lãnh đạo mới nên chỉ có thể xem y đưa ra chỉ thị gì trong nhóm WeChat.
Không lâu sau, xe buýt đến.
Đới Lâm xuống xe và đến nhà hàng thịt nướng mà Đới Minh đã gửi cho hắn, anh đang ngồi trong một gian hàng ở lối vào của nhà hàng thịt nướng.
"Đới Lâm!"
Ngay cả khi ở khoảng cách xa, Đới Lâm cũng có thể nhìn thoáng qua thấy vẻ mặt của Đới Minh có phần nghiêm túc.
Đới Lâm hiếm khi nhìn thấy biểu cảm như vậy trên khuôn mặt của Đới Minh.
Đường đệ này...
Đến tột cùng có chuyện gì muốn tìm mình?