Bệnh Viện Số 444 (Dịch)

Chương 203 - Q8 - Chương 13: Quá Khứ Giống Nhau

Q8 - Chương 13: Quá khứ giống nhau Q8 - Chương 13: Quá khứ giống nhauQ8 - Chương 13: Quá khứ giống nhau

Q8 - Chương 13: Quá khứ giống nhau

"Ta... nghe nói kỳ thi này rất nguy hiểm?”

Cao Hạp Nhan cắt miếng bít tết thăn trước mặt, và nói: "Tất nhiên là rất nguy hiểm ... Khách sạn Orogne luôn là nơi bị ma ám đáng sợ nhất."

"Ta đã kiểm tra một số thông tin trên Internet, và nó cho biết..."

"Đừng tin vào thông tin trên Baidu, nó không chính xác.'

Sau đó, Cao Hạp Nhan cầm ly rượu đỏ bên cạnh lên.

"Kỳ thật ta tham gia lân khảo hạch này là bởi vì sợ quá muộn, chị của ta... Cũng không biết nàng có thể chống đỡ được bao lâu, nàng đã mất đi linh hôn đã lâu, hơn nữa nàng chỉ có thể dựa vào lời nguyền trong cơ thể mới có thể sống sót. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nếu không, chị gái ta sẽ không tồn tại được lâu.'

Đới Lâm hiểu ý của Cao Hạp Nhan.

Cô đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất và đến để gửi gắm 'lời trăn trối" với chính mình.

"Danh thiếp của ngươi đã được in chưa?”

"Ừm"

Đới Lâm lấy ra một tấm danh thiếp màu đỏ: 'Hiện tại khoa mới đang trong giai đoạn luân chuyển, còn là bác sĩ nội trú nên ta chỉ ghi chức danh, tạm thời chỉ in 10 tấm danh thiếp."

"Đại khái là như vậy." Cao Hạp Nhan nhận lấy danh thiếp từ Đới Lâm, nói: "Ngươi thật sự là bác sĩ thích hợp nhất, Đới Lâm."

"Ngươi cũng vậy, bác sĩ Cao."

"Ngươi có thể gọi ta bằng tên của ta."

Lúc này, Đới Lâm càng cảm thấy trạng thái của Cao Hạp Nhan dường như coi bữa ăn này là "bữa ăn tối cuối cùng”.

Xem ra chuyến đi Malaysia lần này của cô thực sự vô cùng nguy hiểm.

"Cao... Bác sĩ Cao....

"Ta đã nói là ngươi có thể gọi ta bằng tên."

Sau khi uống mấy ly rượu đỏ, sắc mặt Cao Hạp Nhan có chút ửng hồng, khuôn mặt vốn đã kiều mị diễm lệ lại càng thêm hấp dẫn.

"Nếu ta không thể cứu người thân quan trọng nhất của mình, ta còn là bác sĩ nào đây?"

"Hạp. .. Nhan. . " Đới Lâm phun ra hai chữ này, so với yêu cầu một chọi một với ác quỷ còn khó hơn.

Các bác sĩ linh dị không say là hợp lý, trừ khi họ chủ động hy vọng được say. Điều quan trọng là chỉ cần họ có ý chí chủ quan, chất ethanol trong cơ thể có thể được đào thải hoàn toàn trong nháy mắt.

"Nếu nó thực sự nguy hiểm ... ngươi không cần phải đi."

Một bác sĩ đã từng bị tra tấn chỉ có thể trốn thoát trở lại bệnh viện bằng cách dịch chuyển tức thời. Nhưng tất cả những trải nghiệm trong quá khứ đủ để chứng minh một thực tế phũ phàng: đối mặt với những ác linh hùng mạnh, việc dịch chuyển thất bại là chuyện thường tình. "Chị của ngươi, nhất định hy vọng chị có thể sống thật tốt." Đới Lâm còn hi vọng thuyết phục cô: "Chỉ cần ngươi mở miệng, hiện tại vẫn còn kịp đi."

"Đã quá muộn. Dưới tình huống bình thường, đặc quyền có thể vượt qua quy tắc, nhưng mọi người phải tuyệt đối tuân theo quy tắc do Viện trưởng đặt ra. Bằng không, ngươi nghĩ sao lại có khảo hạch? Chỉ có vượt qua khảo hạch mới có thể đạt được danh hiệu cao cấp, đạt được Chú Vật được cải tiến hơn nữa, và thậm chí nhiều Chú Vật hơn được kết hợp. Thậm chí còn có... một số ít người có thể tạm thời tiến vào trạng thái giải phong Chú Vật."

Trạng thái giải phong Chú Vật là thủ đoạn mạnh nhất được biết đến với bác sĩ linh dị để chống lại ác linh (không kể quyền lực đặc biệt mà Phó viện trưởng sở hữu), lúc đó, chính bác sĩ sẽ trở thành ác linh.

"Đới Lâm..."

"Bác sĩ Cao... Hạp. .. Nhan, không cần uống rượu đỏ, không cần say?"

"Uống mà không say thì chẳng thú vị gì."

Cao Hạp Nhan sau đó đặt ly rượu đỏ lên bàn và nói: "Đới Lâm, ngươi ... ngươi phải sống một cuộc sống tốt. Hôm nay, ta có vài lời quan trọng muốn nói với ngươi."

"Được, ta rửa tai lắng nghe."

Đới Lâm nghĩ rằng cô ấy nhất định sẽ hỏi đi hỏi lại bản thân để tìm cách cứu chị gái mình trong tương lai.

Nhưng cô ta nói: "Ta nghĩ qua ... Ta vẫn luôn muốn cứu chị gái mình, nhưng ta rất ít khi thực sự nghĩ đến tình huống của ngươi. Ngươi cũng vô cớ vào bệnh viện này, và ngươi phải bắt đầu cuộc sống như thế này, huống chỉ sau này sẽ phát sinh chuyện gì, ngươi đối mặt nguy hiểm như thế nào, cho nên... Nếu như ngươi sau này muốn cứu chị của ta, nếu như ngươi đối mặt với bất kỳ nguy hiểm lớn nào, hoặc là không có thời gian đề cao thực lực của mình lên cấp độ mạnh hơn, ngươi không cần phải chịu bất kỳ gánh nặng tâm lý nào. Ưu tiên giữ cho bản thân sống sót."

Đới Lâm hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

"Đối với ta bây giờ mà nói, ngươi không phải người tương lai có thể cứu chị ta, mà là một người cùng chí hướng tâm giao."

Đới Lâm có thể thấy Cao Hạp Nhan rất thành thật khi nói những lời này, cô chắc chắn không cố ý lừa hắn.

Ngay khi hắn đang suy nghĩ nên trả lời Cao Hạp Nhan như thế nào, khả năng quan sát 360 độ không điểm mù của mắt khiến hắn lập tức chú ý đến một bóng người quen thuộc bước vào nhà hàng.

Đới Lâm ngay lập tức nhìn sang ... Bóng người đó không ai khác chính là Đới Minh!

Đới Minh. .. Làm sao tới?

Anh ta theo mình tới?

Đới Lâm đang suy nghĩ về việc làm thế nào để giới thiệu Cao Hạp Nhan với Đới Minh nếu anh ta đến, nhưng phát hiện ra Đới Minh đã chạy sang một bàn khác.

Điều này khiến Đới Lâm trong lúc nhất thời như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.

Ở chiếc bàn đó, ngồi một người phụ nữ.

Người phụ nữ mặc áo khoác xám, đội mũ nồi đỏ và quàng khăn vàng cạnh bàn. Cô ấy rất xinh đẹp, đủ để gây an tượng với mọi người trong nháy mắt.

Lúc này nhìn thấy Đới Minh đi tới, cô đặt cốc cà phê đang cầm xuống.

Đới Minh hoàn toàn không nhận ra Đới Lâm cũng ở trong nhà hàng này.

Cao Hạp Nhan cũng nhận thấy Đới Lâm dường như đang nhìn vào thứ gì đó, vì vậy cô ta nhìn theo ánh mắt của hắn.

"Có ai quen ở đó không?”

"Ừm"" Đới Lâm gật đầu: "Cái bàn bên kia, người mặc áo cổ lọ màu trắng là em họ của ta."

"Thật trùng hợp?”

"Có lẽ là... trùng hợp?”

Đới Minh nhìn nữ nhân trước mặt, kinh ngạc nói: "Ngươi. .. Ngươi là Minh Vũ? Là ngươi?”

Cô ấy là người phụ nữ anh nhìn thấy trong phòng trưng bày nghệ thuật vào ban ngày.

"Đừng nói 'chính là ngươi, một câu thoại thô tục trong phim thân tượng. Lúc trước khi ngươi nói chuyện, ta đã nhận ra giọng nói của ngươi." Cô đặt ly cà phê trong tay xuống, nói: "Chúng ta tới nói chuyện vẽ tranh đi."

Cao Hạp Nhan nhìn Đới Minh và người phụ nữ, nói: "Là bạn gái của em họ ngươi sao? Cô ấy trông rất xinh."

Được những người cùng giới khen ngợi, đặc biệt là một người đẹp đã được công nhận như Cao Hạp Nhan, có thể thấy ngoại hình của đối phương thực sự rất ổn.

“Ta chưa từng nghe anh ta nói có bạn gái.'

Lúc này, Đới Lâm có thể nhìn thấy rõ ràng đôi môi của Đới Minh, vì vậy hắn có thể đại khái suy đoán anh ta đang nói về điều gì từ hình dạng miệng của anh ta.

Vốn dĩ Đới Lâm không muốn xen vào chuyện riêng tư của em họ mình, nhưng thật khó để Đới Lâm không nghĩ về những gì anh ta vừa nói với hắn.

Sau đó, Đới Lâm dần dần phát hiện ra miệng của anh ta rõ ràng đang liên tục nhắc đến những từ như "bức tranh""dưới đáy biển' và "xác chết".

Nó có thể là...

Mười phút sau, Đới Lâm chắc chắn Đới Minh và người phụ nữ đó đang nói về những gì mà quầy thịt nướng vừa nói với hắn.

"Ngươi..."

Nghe Đới Minh nói, tay cầm ly cà phê của Minh Vũ không ngừng run rẩy, sau đó sắc mặt bắt đầu tái nhợt.

"Những gì bạn nói là sự thật?”

"Ừ" Đới Minh nặng nề gật đầu/'Ta thề, lời ta nói chỉ là nửa sự thật, khiến ta thảm thiết chết đi được, lúc ra ngoài còn bị xe đâm chết!"

Minh Vũ nhìn chằm chằm mắt Đới Minh, nàng căn bản có thể từ ánh mắt đối phương nhìn ra, đối phương nói thật.

"Trên thế giới này, có những người có cùng trải nghiệm với ta..." "Ngươi... ngươi cũng... vậy sao?”

Minh Vũ bắt đầu chìm vào hồi ức: "Sớm nhất là năm 7 tuổi, vào một đêm nọ, ta đang vẽ nguệch ngoạc bằng bút chì màu... Nhiêu người nói ta có năng khiếu vẽ nên mẹ đã cho ta đi học vẽ lúc đó. Đó là khi ta vẽ... người phụ nữ chìm xuống đáy đại dương."

"Đó có phải là ngày 3 tháng 5 không?”

"Ta không thể nhớ ngày tháng."

Đới Lâm cũng có thể nhìn rõ đôi môi của Minh Vũ, và đại khái có thể đoán được cô ta đang nói gì từ hình dạng miệng của cô ta.

"Cô ta...

Đới Lâm lập tức nhìn Cao Hạp Nhan và hỏi: "Bác sĩ Cao, u hồn... có khả năng đồng thời ảnh hưởng đến những người sống ở hai nơi khác nhau và không có bất kỳ mối liên hệ nào?”

"Có. Tuy nhiên, những trường hợp lâm sàng như thế này rất hiếm. Hơn nữa, ít nhất họ phải ở cùng một thành phố. Giống như Khương Hàn, người có thể ảnh hưởng trực tiếp đến Lâm Sâm ở khoảng cách rất xa, gần như không thể là một u hồn."
Bình Luận (0)
Comment