Bệnh Viện Số 444 (Dịch)

Chương 212 - Q8 - Chương 22: Ngươi... Ngươi Đừng Tới Đây!

Q8 - Chương 22: Ngươi... Ngươi đừng tới đây! Q8 - Chương 22: Ngươi... Ngươi đừng tới đây!Q8 - Chương 22: Ngươi... Ngươi đừng tới đây!

Q8 - Chương 22: Ngươi... Ngươi đừng tới đây!

Với sự giúp đỡ của y tá, Đới Minh và Phan Di Trăn trở lại ngã tư.

Lúc này, trong lòng hai người vô cùng nặng nà.

Mọi thứ vừa rồi giống như một giấc mơ không có thực.

Điều thực sự duy nhất là biên lai kiểm tra CT trong tay.

Đới Minh nhìn Phan Di Trăn đang quan trí, có thể thấy cô ấy hiện đang khá lo lắng.

"Cô Phan." Đới Minh lo lắng về việc để Phan Di Trăn trở về một mình: "Ta đưa ngươi về khách sạn."

"Ta không muốn trở về khách sạn." Phan Di Trăn đột nhiên nhìn Đới Minh và nói: "Nữ quỷ đó ... Ả ta có lẽ không phải là một sự tồn tại hư cấu trong bức tranh nào đó! Ngươi có hiểu ý ta không?”

"Hả? Ngươi, ngươi muốn nói gì? Cô Phan?"

"Ngươi cùng ta đi.'

Sau đó... Phan Di Trăn đưa Đới Minh vào một quán cà phê Internet gân đó.

Lấy các bản vẽ từ trong túi ra, Phan Di Trăn mở một diễn đàn.

Đây là một diễn đàn tên là Sâm Nhiên Dạ Thoại(*), nghe tên thôi cũng có thể biết loại bài đăng nào được đăng trong đó.

(*) Nữa đêm kể chuyện rợn người

Phan Di Trăn chỉ vào diễn đàn này và nói: "Tôi đã đạt đến cấp sáu trong diễn đàn này. Tôi sẽ đăng tranh của chúng ta trên diễn đàn này!"

"Cái gì?"

Sau đó, Đới Minh mới hiểu ý định của Phan Di Trăn.

"Nếu nữ quỷ này thật sự tồn tại... nếu như có người khác cũng chỉ có thể vẽ nữ quỷ này như chúng ta, nói không chừng sẽ có người nhìn thấy bài đăng!"

"Điều đó có ý nghĩa ... Tôi cũng sẽ giúp chỉnh sửa bài đăng.'...

Sau đó, Phan Di Trăn và Đới Minh đã sử dụng biệt hiệu của chính họ để "đăng lại" bài đăng của họ trên các diễn đàn khác, với hy vọng mở rộng tâm ảnh hưởng của bài đăng và chỉ cầu nguyện không bị 404.

Sau khi hoàn thành công việc, cả hai bước ra khỏi quán cà phê Internet, và trời dần tối. Đêm đông đến thật nhanh.

Dưới màn đêm, Đới Minh và Phan Di Trăn đều cảm thấy vô lực mãnh liệt.

"Ta... tiễn ngươi nhé, cô Phan?"

Phan Di Trăn nhìn Đới Minh bên cạnh và nói: "Ta đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu ta chết ..."

"Đừng nói như vậy! Chúng ta vẽ một bức tranh thôi, làm sao có chết được!" Đới Minh còn hy vọng an ủi Phan Di Trăn: "Trước đừng dọa mình như vậy!"

"Nhân sinh có rất nhiều điều không thể như ý."

Phan Di Trăn ngẩng đầu lên và nhìn bau trời đen kịt vô tận.

"Khi ta còn nhỏ, bố mẹ ta đưa tôi đến sân chơi cả ngày, sau đó dẫn ta đến một nhà hàng dành cho trẻ em, nghiêm túc nói với ta, Di Trăn, bố mẹ sẽ không sống cùng nhau như bây giờ, nhưng ngoại trừ điều này, không có gì thay đổi cả. Di Trăn, con muốn ở với bố hay với mẹ?"

Mặc dù Đới Minh chưa bao giờ có kinh nghiệm như vậy, nhưng chỉ cần nghe Phan Di Trăn nói những lời như vậy với giọng điệu bình tĩnh khiến anh ta cảm thấy có chút đau lòng.

"Thật kỳ lạ phải không? Tại sao, tại sao bố mẹ ta lại hỏi ta một câu hỏi như vậy và bắt ta phải đưa ra lựa chọn tàn nhẫn như vậy? Ta chưa bao giờ thấy họ đánh nhau chứ đừng nói đến bạo lực gia đình. Và, không ai lừa dối cả. Hơn nữa, không có người quá trớn, không có gì tiểu tam, bắt kẻ thông dâm các loại máu chó. Hai người, không tình yêu, không tình cảm, rồi ta phải chọn chỉ sống với một trong hai người họ, sau khi họ chơi với ta cả ngày..."

Khi Phan Di Trăn nói điều này, bất tri bất giác đã là rơi lệ đây mặt.

Đới Minh nhất thời có chút quân bách, nhưng anh ta tìm khắp người cũng không tìm được một gói khăn giấy. Trên đường người đi đường thỉnh thoảng liếc mắt nhìn, có lẽ tự động biến Đới Minh thành một tên cặn bã.

"Nhìn xem..." Phan Di Trăn dang hai tay ra và nói với Đới Minh: "Cuộc sống là như vậy, thật tàn nhẫn. Ta đã ... khóc và nắm lấy quần áo của họ, cầu xin họ đừng ly hôn, ta không muốn câu nói mà ta chỉ thấy trong phim truyền hình đã xảy ra với ta, ta đã khóc rất nhiều và van xin họ... cho đến tận bây giờ, ta vẫn không hiểu tại sao họ phải ly hôn”.

"Chuyện này... Có lẽ chỉ có người trong cuộc mới biết..."

"Hôm đó, họ mua cho ta rất nhiều kem, rất nhiều... ngọt ngào. Rồi... từ hôm đó, cho đến bây giờ, ta không bao giờ ăn kem nữa. Một lần cũng không."

Đới Minh nghĩ tới câu nói kia: người hạnh phúc dùng tuổi thơ để chữa lành cuộc đời, kẻ bất hạnh dùng cả đời chữa trị tuổi ấu thơ.

"Sau này có thể ta sẽ không lập gia đình. Ta không muốn vội vàng kết hôn và có con. Một ngày nào đó khi ta không còn yêu thương nữa, ta sẽ nói với các con: Con ơi, con phải lựa chọn giữa mẹ và ba của con...

"Bố mẹ ta đều đã tái hôn và đều có đứa con thứ hai, nên... nếu ta chết... nếu..."

"Không phải vậy!" Đới Minh lắc đầu nguay nguậy: "Cho dù cha mẹ ngươi ly hôn, bọn họ vẫn yêu ngươi! Cha mẹ ta đã từng lo lắng cho ta! Họ đã từng lo lắng bức tranh của ta như thế này có nghiêm trọng hay không. Ta có vấn đề về sức khỏe tâm thần nên đã đưa ta đi khám bác sĩ, mẹ tôi ôm ta và nói... mẹ không quan tâm ta có trở thành một họa sĩ giỏi hay không, mẹ thà rằng ta khỏe mạnh cả về thể chất lẫn tinh thân... "

Phan Di Trăn im lặng.

"Ngươi chắc là có một gia đình rất hạnh phúc."

"Ta... Ta không phải ý đó..." Đới Minh ý thức được chính mình có lẽ nói sai chỗ nào, sửng sốt một hồi.

Phan Di Trăn nhìn vào biên lai cuộc hẹn CT trước mặt cô.

"Này, Đới Minh."

"Hả?" Đới Minh nhất thời không phát hiện đối phương gọi tên đầy đủ của mình.

"Ta muốn gặp bố ta. Ta đã không gặp ông ấy nhiều năm rồi. Nếu ta thực sự muốn... Ta muốn gặp lại ông ấy. Ông ấy sống ở thành phố W... Một năm sau khi ông ấy ly hôn với mẹ ta, ông ấy... đến Thành phố W cùng một vài người bạn để lập nghiệp, sau đó cắm rễ ở đây và không bao giờ quay lại."

Đới Minh mơ hồ suy đoán rằng có lẽ lý do thực sự khiến cha mẹ Phan Di Trăn ly hôn là do quan điểm bất đồng.

"Ngươi muốn gặp ông ấy, lại không dám gặp?"

"Ta cũng không biết..." Phan Di Trăn rõ ràng có chút mơ hồ: "Dù sao cũng không phải hôm nay, báo cáo sau liền nói lại đi. Có thể là bác sĩ chẩn đoán sai, có lẽ không có chuyện gì."

Sau khi Đới Minh đưa Phan Di Trăn đến cửa khách sạn, cô ấy quay lại nhìn Đới Minh.

'Vậy ngày mai gặp.

"Hẹn gặp ngươi vào ngày mai.....

Trên đường về nhà, tâm trí của Đới Minh tràn ngập khuôn mặt nghiêm túc của Tạ Thành Tuấn và khuôn mặt đang khóc của Phan Di Trăn.

Đới Minh cầm điện thoại lên, không khỏi bắt đầu tìm kiếm "bị oán linh nguyền rủa thì phải làm sao”...

Cái gì rắc muối, tin Phật, biện pháp sự tình siêu độ... Đới Minh xem qua, thực sự không nghĩ ra được cách nào hay.

"Phan Di Trăn...'

Đới Minh lại thâm lẩm bẩm cái tên đó.

"Ta hy vọng tất cả chúng ta có thể sống sót tốt..."

Lúc này, anh đang ngồi trên tàu điện ngâm về nhà.

Có khoảng ba chuyến tàu điện ngầm từ nhà.

Nhà anh ấy ở ga cuối của tàu điện ngầm, vì vậy không có nhiều người trên tàu điện ngầm vào lúc này.

Anh cảm thấy hơi buồn ngủ.

Theo lý mà nói, còn có ba điểm dừng, chịu đựng xong sẽ đến, nhưng mí mắt của anh càng ngày càng nặng, liên tục đánh nhau.

Quên đi, đi ngủ thôi. Dù sao, khi anh đến nhà ga, nhân viên nhà ga sẽ tự nhiên đánh thức anh.

Sau đó, Đới Minh chìm vào giấc ngủ sâu.

Không biết ngủ bao lâu, khi tỉnh lại, Đới Minh phát hiện trên toa xe này chỉ có một mình anh ta.

Tàu điện ngầm thông báo sắp đến ga.

Đới Minh nhấc điện thoại lên và vừa mở khóa...

Một bức tranh hiện ra trước mặt anh.

Đây là một phần mềm vẽ trong điện thoại di động, Đới Minh không nhớ đã cài đặt từ khi nào.

Tại thời điểm này, phân mềm sẽ mở ra, hiển thị một bản phác thảo.

Bức tranh đó... Thoạt nhìn, đó là tác phẩm của anh ta.

Đây hóa ra là... anh ta đã vẽ nó?

Nó khiến Đới Minh dựng tóc gáy, hít vào một ngụm khí lạnh.

Trên hình, đó là toa tàu điện ngầm trước mặt anh tai Bên trong bức tranh, có chính mình!

Và trên chiếc ghế đối diện với anh ta...

Nữ quỷ đó đang ngồi!

Đới Minh đặt điện thoại xuống và mở to mắt nhìn chiếc ghế đối diện.

Hàng ghế trước mặt trống không... không có ai ở đó!

Đới Minh sắc mặt trở nên cực kỳ tái nhợt, toàn thân run như cầy sấy.

Tàu điện ngầm đã đến.

Đới Minh sợ hết hồn, vừa mở cửa tàu điện ngầm, anh ta lao ra như điên, liều mạng chạy đi tìm vị trí của cổng, sau khi quẹt thẻ giao thông, anh ta lao thẳng đến lối ra của tàu điện ngầm, trong suốt quá trình, anh cứ nhìn về phía sau !

"Đừng... ngươi... ngươi đừng... đừng tới chỗ tal"
Bình Luận (0)
Comment