Bệnh Viện Số 444 (Dịch)

Chương 224 - Q8 - Chương 34: Bí Mật Của Hòn Đảo

Q8 - Chương 34: Bí mật của hòn đảo Q8 - Chương 34: Bí mật của hòn đảoQ8 - Chương 34: Bí mật của hòn đảo

Q8 - Chương 34: Bí mật của hòn đảo

Kỷ Đan Dương, anh trai của Kỷ Đan Xu, nói: "Anh sẽ tự mình liệm cho bà Lý. Anh cũng sẽ chuẩn bị những thứ khác như tiền giấy và vòng hoa để cho bà Lý có một đám tang tươm tất. Ồ, đúng rồi, bức chân dung đã sẵn sàng, nó ở ngay đó. Anh đã chọn một bức ảnh về thời điểm bà Lý còn sung sức vài năm trước.

Lúc này. ..

Nhiều người vây quanh nhà họ Lý, rất nhiều người bàn tán xôn xao.

Hải Hàn, Hải Nhân và vài đứa trẻ khác tụ tập quanh đó.

Vì gia đình, Hải Hàn tiếp xúc với khái niệm cái chết quá tàn khốc đối với trẻ em sớm hơn người thường.

Hoặc cũng có thể là bởi vì cậu ta tiếp xúc quá sớm, đối với người bình thường cũng không kiêng ky như vậy.

"Bà Lý vẫn luôn khỏe, sao bà lại đi?" Hải Nhân hiển nhiên vẫn có chút không thoải mái: "Ôi, bà già rồi, nói đi là lập tức đi. Ta sẽ phải thuyết phục ông nội để ông ấy nhớ kiểm tra định kỳ."

"Ừm, bà cũng vậy."

Hải Hàn nhớ rất rõ... năm ông ngoại qua đời.

Mặc dù mẹ và chú đã khóc, nhưng ... Cậu ta cảm thấy dường như họ còn đau khổ hơn mình.

Ông ngoại chết vì xơ gan. Ông ngoại là một người nghiện rượu, uống rượu trắng giống như uống nước.

Dưới tình huống như vậy, gan không chịu nổi, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề. Mẹ và chú buộc phải giấu rượu của ông ngoại và đổ đi, cũng không có tác dụng gì. Sau khi được chẩn đoán xơ gan, người ta coi như bắt buộc phải cai rượu, nhưng cuối cùng bệnh cũng không thể chữa khỏi, và ông cứ thế ra đi như vậy.

Sau đó...

Hải Hàn nhìn về hướng biển.

Nó cách bờ biển không xa, vẫn có thể nghe thấy tiếng thủy triều.

"Thi thể của bà Lý cũng sẽ được hải táng."

"Ừm, chắc chắn rồi."

Tất cả những người dân trên Bích Lam Đảo sẽ không được hỏa táng sau khi họ chết mà tất cả sẽ được hải táng. Thay vì rải tro xuống biển, hài cốt được đặt thẳng xuống biển và chìm xuống đáy biển.

Đây là số phận không thể tránh khỏi của tất cả người dân Bích Lam Đảo sau khi chết, không có ngoại lệ. Vì vậy, đám tang trên đảo không bao giờ cần quan tài.

Trước đây, Hải Hàn chưa bao giờ nghĩ đây là một vấn đề, vì việc chôn cất sẽ chiếm quá nhiều đất và việc hỏa táng dường như quá vô nhân đạo khi đốt một xác chết thành một đống tro tàn. Ngược lại, hải táng tốt hơn nhiều.

Chỉ là. ..

"Nhưng mà, một mình chìm vào đáy biển sâu..." Hải Nhân không khỏi lẩm bẩm nói: "Rồi bên trong biến thành thi thể thối rữa, chẳng phải rất cô đơn sao?" Hải Hàn lắc đầu và nói: "Không, người chết sẽ không cô đơn."

"Tốt?"

"Chị, họ sẽ không cô đơn đâu.”

Nghe câu này, Hải Nhân lập tức ngây ngẩn cả người.

Chính xác thì câu này có nghĩa là gì?

"Hải Hàn, em, em vừa rồi nói cái gì vậy?"

"Không có ý gì.

Hải Hàn lắc đầu.

Hòn đảo này luôn giữ một bí mật được giữ bí mật với thế giới bên ngoài. Bất kỳ người dân nào trên đảo đều thề không bao giờ tiết lộ bí mật này, và bất kỳ ai dám tiết lộ bí mật này sẽ bị trục xuất vĩnh viễn khỏi hòn đảo. Trong quá khứ, một số người đã vi phạm điểm này, nhưng không có ngoại lệ, họ đều bị trục xuất khỏi hòn đảo.

Bí mật này sẽ được kể cho lũ trẻ trên đảo sau khi chúng đủ mười tám tuổi.

Tuy nhiên, cũng có một số ít trẻ có thể biết trước bí mật này.

Hải Hàn, năm nay vừa tròn mười bốn tuổi, là một trong số ít trẻ em.

Ngày hôm sau, buổi sáng.

Mấy ngày nay còn nghỉ Tết Nguyên Đán nên Hải Hàn và Hải Nhân vẫn chưa cần đi học.

Hải Hàn dậy rất sớm.

Bởi vì hôm nay là ngày cha cậu ta Hải Kiên Thạch từ biển trở về.

Sau khi dậy sớm, cậu ta mặc quần áo chỉnh tề, ra ngoài và vội vã đến bến tàu của đảo.

Chị gái đi cùng mẹ để giúp tang lễ, nếu không thì họ đã đi với mình rồi.

Bến tàu Bích Lam Đảo quanh năm luôn nhộn nhịp như vậy, ngoài những con tàu đến buôn bán hải sản, còn có rất nhiều du khách đến danh lam thắng cảnh này. Du lịch và ngư nghiệp là hai ngành công nghiệp trụ cột của Bích Lam Đảo.

Hải Hàn đến bến tàu từ sớm, nhìn những chiếc thuyền, cậu ta đang tìm kiếm chiếc thuyền đánh cá của cha mình.

Năm nào cha cũng đi thuyền đánh bắt đủ loại tôm cá ở vùng này. Ông ta là người bắt cá nổi tiếng nhất trên Bích Lam Đảo, trên đảo cái tên Hải Kiên Thạch có thể nói là ai cũng biết.

Hải Hàn nhận thấy cũng có nhiều thuyền du lịch chở du khách, và một số hướng dẫn viên du lịch đi theo đoàn cầm micro loa giới thiệu danh lam thắng cảnh Bích Lam Đảo cho du khách.

Hình như thuyên cha chưa tới.

Trên thuyền du lịch thỉnh thoảng có du khách từ nơi khác đến, nhưng Hải Hàn không có hứng thú nên tìm một chỗ ngồi gần bến tàu, định đợi đến khi thuyên của cha trở về.

Khi cha trở về, đoán chừng với tính cách của ông ấy, ông ấy sẽ lập tức hỗ trợ lo tang lễ cho bà Lý. Tang lễ sẽ diễn ra vào chiều nay trước khi thi thể được chôn cất trên biển.

Lúc này, cậu ta chú ý đến một người đàn ông và một người phụ nữ đang đi về phía cậu ta gần đó.

"Ừm, tiểu đệ đệ." Cô gái xinh đẹp đội mũ nồi đỏ hỏi: "Em có biết đường đi đến thị trấn Hàn Thiết trên Bích Lam Đảo không?"

Bích Lam Đảo không quá lớn nhưng cũng không quá nhỏ, trên toàn đảo có một số ngôi làng nhỏ nằm rải rác và thị trấn Hàn Thiết là nơi Hải Hàn hiện đang sống.

"Tôi sống ở thị trấn Hàn Thiết." Hải Hàn nhìn nam nữ thanh niên trước mặt và hỏi: "Các người đang tìm ai?

"À..." Người đàn ông hỏi: "Em có thể đưa chúng tôi đến đó không?"

"Tôi ở chỗ này chờ người, anh có thể tìm người khác đi."

"Vậy thì không còn cách nào khác, chúng ta nhờ người khác đi.' Người phụ nữ nói với người đàn ông.

"Phải vậy thôi, hi vọng người bệnh viện không đuổi tới đây."

Sau đó, hai người rời đi.

Những người trong bệnh viện... Sẽ không đuổi tới nơi này?

Hải Hàn khó hiểu nhìn hai người, thầm nghĩ: Ý các người là sao? Hai người này trốn viện?

Tuy nhiên, điều này không liên quan gì đến Hải Hàn.

Nhìn mặt biển lấp lánh, Hải Hàn thỉnh thoảng lại cảm thấy ghê tởm.

Trong những năm gần đây, mực nước biển xung quanh Bích Lam Đảo đã tăng lên đáng kể. Hơn nữa, loại biến hóa này rất rõ ràng. May mà bản thân Bích Lam Đảo không bằng phẳng và các thị trấn nhỏ cũng nằm trên vùng đất tương đối cao. Nhưng nếu mực nước biển tiếp tục dâng cao, có thể một ngày nào đó nơi này sẽ trở nên không thể ở được, phải không?

"Hải Hàn?" Một ngư dân gần đó rõ ràng đã nhận ra Hải Hàn, hết cách rồi, cha cậu ta đã quá nổi tiếng trên đảo.

Người ngư dân bước đến gần Hải Hàn và hỏi: "Cháu có muốn đợi cha cháu trở vê chuyến đi hôm nay sao?"

"Ừm, vâng."

Người ngư dân cười nói: "Năm mới, thời tiết mới, nếu cha cháu ra tay, thu hoạch nhất định sẽ không quá kém. Cháu biết không? Khi cha cháu còn trẻ, ngay cả mập đầu quái đều cũng không sợi"

"Cái đó gọi là cá nhà táng đúng không?”

Trên thực tế, Hải Hàn hoàn toàn không biết người ngư dân trước mặt mình, họ có thể đã gặp nhau trong quá khứ, nhưng Hải Hàn không thể nhớ được.

"Nghe nói khi cha còn trẻ, trên đảo có người nhờ cha mang hài cốt người thân ra hải táng đúng không?”

"Là có chuyện này.'

"Khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi thường dọa tôi, nói rằng nếu tôi không nghe lời, sẽ có thủy quái đến bắt tôi đi. Thật sự... có thủy quái sao?"
Bình Luận (0)
Comment