Bệnh Viện Số 444 (Dịch)

Chương 227 - Q8 - Chương 37: Người Chuyển Sinh

Q8 - Chương 37: Người chuyển sinh Q8 - Chương 37: Người chuyển sinhQ8 - Chương 37: Người chuyển sinh

Q8 - Chương 37: Người chuyển sinh

Đúng.

Hải Hàn gọi thiếu niên trước mặt là... Ông ngoại!

Mà ông ngoại của cậu ta cũng đã qua đời hơn mười năm trước, khi cậu ta mới sinh ra không bao lâu!

Thiếu niên xua tay nói: "Đừng gọi ta như vậy, nghe vậy mọi người đều khó chịu."

"Được rồi được rồi..."

"Hải Hàn, ngươi biết bí mật này, rất phiền toái cho ngươi sao? Cho nên ta bắt đầu suy nghĩ."

Hải Hàn thở dài thườn thượt.

"Đối với ta mà nói, chuyện như vậy có chút điên rồ. Nếu người dân trên Bích Lam Đảo chọn hải táng, họ sẽ được tái sinh và ký ức ban đầu của họ sẽ được khôi phục ở một độ tuổi nhất định... Bất cứ ai nghe thấy điều đó sẽ cảm thấy rùng rợn đúng không?"

Ngay cả bây giờ, đối mặt với người thiếu niên trước mặt, Hải Hàn vẫn cảm thấy rùng mình.

"Ta hiểu ngươi cảm thấy thế nào."

"Ta hiện tại cảm giác muốn điên rồi." Hải Hàn giờ phút này rốt cục hiểu được tại sao có rất ít cư dân trên đảo từ đời này qua đời khác di cư: "Chỉ có sinh ra trên đảo, hải táng chung quanh đảo mới có thể tái sinh trên đảo, phải không?”

"Vùng biển xung quanh cách khoảng 2-3 hải lý. Đây là kinh nghiệm của các thế hệ."

"Mẹ vẫn luôn chờ ông ngoại khôi phục ký ức kiếp trước tìm được ông ấy, nhưng ngươi lại chỉ tìm được chú...

"Cái này hả, là Đan Dương phát hiện ta. Kỳ thực ta cũng không định nói cho bất luận kẻ nào, ta là người chuyển sinh Bích Lam Đảo."

Hải Hàn vẫn cảm thấy rất kinh hoàng.

"Ông ngoại" trước mặt, mang đến cho cậu ta một cảm giác tựa như là một quỷ hồn sống sờ sờ.

Tại sao hòn đảo này có thể có một sức mạnh đáng sợ đến mức con người có thể luân hồi từ thế hệ này sang thế hệ khác và sống mãi mãi? Đây không phải là cuộc sống vĩnh cửu theo một nghĩa nào đó sao?

Tuy nhiên, ở tuổi của Hải Hàn, nghĩ về những điều này thực sự khiến cậu ta quá đau khổ. Cậu ta không thể tìm thấy bất cứ ai để nói chuyện, và cậu ta thậm chí không thể để chú của mình biết là cậu đã biết về điều đó.

"Đáy biển thật sự có cái gọi là Hải yêu sao?"

Rõ ràng, cậu ta không muốn mơ hồ về vấn đề này. Cậu muốn có được câu trả lời rõ ràng hơn.

"Ta cũng không biết." Thiếu niên lắc đầu: "Ít nhất ta chưa từng thấy qua Hải yêu."

Hải Hàn tiếp tục ăn mì, suy nghĩ một chút mới nói với người thiếu niên: "Ta muốn hỏi một câu nữa, ngươi... có ấn tượng gì về thế giới sau khi chết không?”

Nghe câu này, thiếu niên lộ vẻ kinh ngạc.

"Ngươi có thể nhớ lại kiếp trước ký ức... Chú hoàn toàn tin tưởng ngươi nói, có nghĩa là ký ức là chính xác. Vậy ta... Ta muốn hỏi ngươi, ngươi thật sự không nhớ rõ sau khi chết thế giới sẽ như thế nào sao?"

Có lẽ là bởi vì khi còn bé tiếp xúc với cái chết quá sớm, thời thơ ấu đã chứng kiến quá nhiều nghi lễ mai táng trên biển do mẹ và chú chủ trì, điều này trực tiếp khiến cậu ta từ nhỏ đã có suy nghĩ nghiêm túc về cái chết.

Con người sau khi chết, sẽ từng chút một thối rữa, hóa thành một đống xương trắng, cho nên sau khi con người chết, ý thức của con người đương nhiên sẽ hoàn toàn chấm dứt. Tuy nhiên, ý thức của con người có thực sự hoàn toàn không tồn tại sao?

Nhưng bây giờ, Hải Hàn biết một thực tế: ý thức sau khi chết có thể được bảo tồn, ký ức và nhân cách hoàn toàn có thể được kế thừa bởi một đứa trẻ sơ sinh khác, sau đó tái sinh.

Vậy... Thế giới huyền thoại sau cái chết có thực sự tôn tại?

Thủy thủ đoàn từng truyền miệng: có Hải yêu ở Bích Lam Đảo, và Hải yêu sẽ dẫn độ người chết đến vương quốc của người chết. Khi còn là một đứa trẻ, tự nhiên cảm thấy đó chỉ là một câu chuyện hoàn toàn bịa đặt, không hề coi trọng nó. Nhưng bây giờ... Hải Hàn không có cách nào coi đây là một truyên thuyết hoàn toàn hư cấu.

Vốn dĩ Hải Hàn còn tưởng người thiếu niên trước mặt sẽ trả lời mình không có kiếp sau, nhưng lúc này, y lộ ra một tia do dự.

"Khi ta lần đầu tiên nhớ lại cuộc sống trước đây, ta thực sự có một số ký ức kỳ lạ..."

"Một bộ phận?"

"Ta không chắc ký ức đó có phải là thật không, có phải cái gọi là thế giới bên kia không. Nhưng lúc đó, ta dường như cảm thấy mình rơi xuống đáy biển, và sau đó, dường như có thứ gì đó tóm lấy ta. . "

"Cái này?"

"Nhưng ta căn bản không nhớ rõ." Thiếu niên lắc đầu nói: "Có lẽ là ta ảo giác."

Thực ra...

Thực sự có một cái gì đó dưới biển Bích Lam Đảo?

Hoàng hôn.

Hải Hàn cuối cùng đã trở về nhà.

Cậu không thích tang lễ rườm rà, hơn nữa quan trọng nhất là biết người chết trong tang lễ dưới đáy biển sắp luân hồi quay về, cậu ta cảm thấy vô cùng sợ hãi. Vì vậy, cậu ta đã hoãn việc trở lại cho đến khi bữa tối tang lễ kết thúc.

Dù cha mẹ có mắng mỏ, cậu cũng không quan tâm nữa. Cậu ta thực sự không muốn trở thành một phần của một dịp như thế.

Thực ra, điều Hải Hàn sợ nhất bây giờ chính là...

Kiếp trước cậu ta là người như thế nào?

Tất nhiên, ông ngoại nói với cậu là không phải mọi đứa trẻ sơ sinh trên Bích Lam Đảo đều được tái sinh từ cõi chết. Tuy nhiên xét về xác suất thì rất có thể xảy ra.

Có lẽ cậu ta là một ông già được mẹ hoặc chú giúp đỡ sau khi chết và bị họ chôn vùi dưới đáy biển.

Không rõ khi nào luân hồi sẽ đánh thức ký ức kiếp trước, nhưng thường là sau mười tám tuổi, và thời điểm đánh thức ký ức muộn nhất có thể là sau năm mươi tuổi. Thậm chí, có thể cả đời này có người sẽ không bao giờ đánh thức được ký ức của mình nữa.

Hải Hàn cảm thấy rất bối rối. Ông ngoại tương đối hiếm, một trường hợp đặc biệt thức tỉnh ký ức vào khoảng sáu tuổi. Vì vậy, y có thể chấp nhận danh tính mới của mình một cách tương đối dễ dàng.

Nhưng Hải Hàn cảm thấy cậu ta không thể chấp nhận điều đó.

Nếu ký ức được đánh thức, có lẽ cậu ta là cha của chú thím trên một hòn đảo nào đó, có lẽ cậu ta là con của một cặp vợ chồng khác, và điều đáng sợ nhất là, có lẽ cậu ta không phải là một cậu bé ở kiếp trước...

Mặc dù hầu hết mọi người có thể giữ nguyên giới tính trước và sau khi tái sinh, nhưng vẫn có một số trường hợp ngoại lệ.

Nếu cậu ta là một người phụ nữ trong kiếp trước ... Hải Hàn sẽ rùng mình khi nghĩ vê điều đó.

Khi vê đến nhà, cha mẹ cậu không hề giận, cha và chú anh đang kể về một loạt trải nghiệm của mình sau khi ra biển với sự thích thú.

Thấy cha nói chuyện hùng hồn, nói vài tiếng cũng không thành vấn đề.

Hải Hàn nhìn cha và chú của mình, cũng như mẹ của cậu ta đang nấu ăn trong bếp, và cậu ta lại nghĩ... chắc họ đã đánh thức ký ức kiếp trước của mình, phải không?

Ông Lý biết là nếu chú ấy rời đi vào năm tới, có lẽ chú ấy sẽ đầu thai song song với Lý mỗ mỗ. Bệnh viện trên đảo tuy nhỏ nhưng có đầy đủ các khoa phòng, các cặp vợ chồng trên đảo sẽ chọn sinh con ở đó.

Vì vậy ông Lý không buồn lắm. Tương lai sau khi đầu thai, bọn họ có thể lại ở bên nhau, dù sao nhất định vẫn ở trên hòn đảo này.

Vì thế...

Chẳng lẽ kiếp trước cha mẹ cũng lấy nhau?

Nghĩ như vậy, có lẽ cũng rất lãng mạn.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.

Hải Hàn lập tức ra mở cửa.

Ngoài cửa, một nam một nữ đang đứng.

Hải Hàn nhìn thoáng qua đã nhận ra chính cặp đôi trên bến tàu đã hỏi cậu cách đến thị trấn Hàn Thiết.

"Hum. Người đàn ông nhìn vào trong phòng nói: "Xin hỏi Kỷ Đan Dương tiên sinh là ai2"

Chú của Hải Hàn đứng dậy và hỏi: "Là tôi. Còn anh là?"

"Xin chào." Người đàn ông nói: "Tôi đến từ thành phố W. Tôi tên là Đới Minh, có chuyện muốn hỏi anh."
Bình Luận (0)
Comment