Bệnh Viện Số 444 (Dịch)

Chương 252 - Q9 - Chương 7: Hung Thủ Giết Người

Q9 - Chương 7: Hung thủ giết người Q9 - Chương 7: Hung thủ giết ngườiQ9 - Chương 7: Hung thủ giết người

Q9 - Chương 7: Hung thủ giết người

Tuyết nhỏ hơn một chút so với ban ngày.

Đới Duy theo cha suốt quãng đường.

Ở làng Nan Mẫn sau tám giờ tối, hầu như không có một người nào đi bộ trên đường.

"Cha, búp bê sứ, nếu dùng hết... thì sẽ không có chuyện đó chứ?"

"Về mặt lý thuyết mà nói, nói chung là không được. Hơn nữa đây là lần đầu tiên con tham gia tuần tra, những người khác sẽ ở một mức độ nào đó chiếu cố cho con. Mấu chốt là con phải luôn luôn chú ý, tuỳ thời sương mù có thể bất cứ lúc nào sẽ bay ve phía con, con đừng để sương mù trôi nổi trên người, cho dù chỉ là ngón tay nhỏ chạm vào sương mù, cũng là xong đời."

Nghe điều này, Đới Duy không khỏi rùng mình.

"Cha đã tuần tra nhiều lần, cha cảm thấy... Bên trong sương trắng là cái gì?"

Nghe vậy, cha dừng bước.

"Người trong thôn đều nói bên trong sương trắng có một loại quái vật nào đó, nhưng đã lâu như vậy, tựa hồ cũng không có người nào nhìn thấy bên trong là cái loại quái vật gì."

"Ta cũng không biết."

Đới Duy lờ mờ cảm thấy cha mình dường như đang giấu mình điều gì đó.

"Tam thúc... Lôi tam thúc năm đó cùng ta nói một câu, y cảm giác được bên trong sương trắng, có lẽ là... là...”

Lúc này, một bông tuyết rơi xuống chóp mũi của Đới Duy, làm cho anh ta cảm giác cái mũi đều muốn đông lạnh.

Vì vậy, anh không thể nói từ đó.

Nhưng dù không nói ra nhưng cha của Đới Duy cũng biết anh ta định nói gì.

"Không nghĩ tới.' Cha Đới Duy vỗ vỗ đầu của anh ta nói: "Đi theo đám người Lâm đội trưởng, nhớ kỹ, chú ý sương trắng, tuyệt đối không được tiến vào sương trắng, đến lúc đó, ai cũng không thể cứu con được."

Nhà Đới Duy kỳ thật cách biên giới sương trắng phía đông cũng không xa lắm.

Càng gần sương trắng, ruộng đồng, nhà cửa càng vắng vẻ. Có tương đối ít người sẽ sống ở đây.

Dân làng không dám sống ở đây, vì sợ một ngày nào đó sương trắng đột nhiên tan biến. Mặc dù sương trắng đã ổn định trong mười năm, nhưng không ai dám đánh cược với mạng sống của mình.

"Đất đai nơi này đều là hoang phế." Nhìn xem hoang vu bỏ hoang, cha của Đới Duy lộ ra vẻ tiếc nuối, đối với ông ta từ nhỏ đã đối mặt với đất hướng lưng lên trời mà sống, thật sự là đáng tiếc, đất tốt như vậy mà bị bỏ hoang.

Lúc này, Đới Duy nhìn thấy cách đó không xa có một ngôi nhà, đèn còn sáng.

Nhìn vị trí đó, Đới Duy lạnh lùng liếc nhìn, đột nhiên nhổ nước bọt.

"Phil"

Họ sống rất gần khu vực sương trắng, và biết là chỉ có hai người đó——Hòa Quân và Tô Văn Haml "Con đang làm gì vậy?" Cha của Đới Duy kéo cánh tay của anh ta và nói: "Đừng làm những việc không cần thiết."

"Hòa Quân, gã là hung thủ giết người!"

"Không có chứng cớ, cũng đừng nói nhảm."

"Dạ..."

Đới Duy trả lời rất chiếu lệ, nhưng không hề để tâm đến những lời của cha mình.

Năm năm trước, Trần Lập Sinh, con trai của người bạn thân nhất của cha Đới Duy, đã vĩnh viễn bị chôn vùi trong sương mù dày đặc khi đang tham gia một cuộc tuần tra.

Hầu hết mọi người trong làng luôn tin rằng kẻ giết người là Hòa Quân, người đang đi tuân cùng Trân Lập Sinh. Điều này đặc biệt đúng với Cát Niệm Thành, con trai của trưởng làng.

Khi còn trẻ, Cát Niệm Thành, Trân Lập Sinh và Tô Văn Hâm đều lớn lên cùng nhau, chỉ cách nhau một hoặc hai tuổi. Còn Tô Văn Hâm luôn là hoa khôi của làng Nan Mẫn, vì xinh đẹp nên từ nhỏ cô đã luôn muốn lên thành phố lớn.

Trần Lập Sinh là anh chàng đẹp trai nhất làng, khi còn nhỏ Đới Duy luôn cho rằng hai người họ là cặp trai tài gái sắc, tài giỏi và xinh đẹp. Nhưng những người trong làng không bao giờ nghĩ rằng Tô Văn Hâm sẽ làm một việc như vậy sau này.

"Hy vọng một ngày nào đó họ sẽ chết khi đi tuần tra!" Đới Duy nói bằng một giọng mà cha anh không thể nghe thấy.

"Lão Đới!"

Lúc này, Đới Duy đã nhìn thấy phía xa có vài người của đội tuần tra.

Lâm Thái chủ động đi lên, nói với Đới Duy và cha anh ta: "Cac ngươi đến khá sớm."

Lúc này chưa đến tám giờ rưỡi.

"Tới sớm một chút thì tốt hơn." Cha của Đới Duy đẩy Đới Duy đến trước mặt Lâm Thái và nói: "Đội trưởng Lâm, ta sẽ giao thằng nhóc này cho ngươi. Xin hãy ... chăm sóc nó."

"Được, chỉ là vấn đề một câu nói mà thôi! Ta nhất định sẽ hảo hảo đem con trai của ngươi trả lại cho ngươi."

Đới Duy cũng cúi đầu thật sâu trước Lâm Thái: "Đội trưởng Lâm, xin chỉ giáo nhiêu hơn!"

"Chỉ giáo cái gì mà chỉ giáo, chúng ta không phải là người Nhật Bản!" Tính cách của Lâm Thái rõ ràng rất táo bạo, anh ta vỗ nhẹ vào lưng Đới Duy và nói: "Được rồi, chuẩn bị sẵn sàng, đi với ta. Ta sẽ cho ngươi xem một cuộc diễn tập."

"Hãy nghe đội trưởng Lâm, ta đi trước, Đới Duy!"

Khi cha anh dần rời đi, Đới Duy không thể không nghĩ đến "bóng lưng" của Chu Tự Thanh.

Bất tri bất giác, tóc của cha đã nhuốm màu hoa râm.

Lâm Thái vỗ vai Đới Duy nói: "Đới Duy, hãy nhớ kỹ một điều. Từ nay về sau, đừng dễ dàng cúi đầu trước người khác. Làm người, các ngươi nhất định phải nắm giữ vận mệnh của mình trong tay!"

Đới Duy gật đầu, nhưng trong lòng anh ta không nghĩ như vậy, người khác tới cầu xin ngươi, ngươi là em vợ trưởng làng, không cần cầu người khác, tự nhiên có thể khống chế vận mệnh của chính mình.

Sau đó, Lâm Thái mang theo Đới Duy, đi tới trước mặt mấy thành viên khác trong đội, nói: "Được rồi, còn có hai đội viên không có ở đây, mọi người chờ ở đây, chúng ta trước diễn tập đội hình một chút."

"Tốt!"

"Tốt!"

"Trước đó để ta giải thích." Lâm Thái đẩy Đới Duy đến trước mặt bọn họ, nói: "Đới Duy lần đầu tiên đi tuần tra, vì vậy ta muốn sắp xếp cậu ta ở giữa đội, mọi người tận lực nhiều chiếu cố cậu ta một phen. Có thể chứ?"

Mọi người nhìn ta, ta nhìn ngươi, và cuối cùng gật đầu.

Lâm Thái tuy rằng đang hỏi ý kiến của mọi người, nhưng anh ta thân là đội trưởng, đồng thời là em vợ của trưởng làng, ai dám đắc tội anh ta?

"Được rồi, Đới Duy, đến lúc đó ngươi sẽ ở giữa đội chúng ta. Đừng quá lo lắng, nếu như phát hiện bên trong sương trắng có bất kỳ động tĩnh gì, ngươi sẽ lập tức thông báo cho mọi người."

"Đội trưởng Lâm." Một nữ thành viên trong đội nói: "Ta có một câu hỏi, tuyết rơi càng lúc càng lớn, ban ngày rất tối. Anh cũng biết đó, bên cạnh sương mù trắng xóa, bất kể là đèn pin hay que diêm sẽ mất tác dụng, như vậy trong điều kiện trời tối, có thể chúng ta sẽ không chú ý đến sương trắng bao trùm, hơn nữa, mặt đất rất trơn, lỡ như chúng ta bước đi sơ ý trượt chân vào khu vực sương trắng..."

Lời nói của các thành viên nữ đã thực sự nói lên sự lo lắng trong lòng của hầu hết mọi người.

"Có thể rắc một ít muối để làm tan tuyết được không?" Một thành viên trong nhóm đề xuất ý tưởng.

"Không thể nào, làm gì có nhiều muối như vậy? Việc phân phối thực phẩm luôn được phân chia theo khẩu phần nghiêm ngặt."

"Cái đó...

Mọi người đều lo lắng, trong một ngày tuyết rơi dày đặc, phải di chuyển trong phạm vi hai mét trong màn sương trắng, dù có cẩn thận đến đâu khi đi lại mà nếu trượt chân, vậy hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.

"Mọi người chỉ có thể đi càng chậm càng tốt. Mặc dù mặt băng trơn trượt, nhưng chỉ cần đi cẩn thận vẫn có thể tránh được."

"Cái này...

"Ừm, tuần tra luôn kèm theo một chút nguy hiểm, mọi người chú ý một chút."

Lúc này, hai đội viên khác đi tới.

Chín người cứ như vậy đều cầm chắc cây gậy tre.

"Được, chúng ta trước luyện tập đội hình đi." Lâm Thái chỉ một cánh đồng hoang vu cạnh bên, nói: "Coi như là sương trắng đi, chúng ta trước đi trên đó đi, vừa vặn, mảnh này mặt đất cũng rất lạnh."

"Tốt."

"Được rồi."

Vì vậy, chín người đứng thành một hàng, sau đó, họ đi vòng quanh cánh đồng căn cỗi bên cạnh, nắm chặt cọc tre trong tay và bắt đầu bước đi.

Vì mặt đất băng giá, mọi người bước đi thận trọng.

"Được rồi, thời gian không còn nhiều. Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, đi thôi!" Dù sao thời gian có hạn, đội hình diễn luyện cũng không tính quá lâu, cho nên dưới sự dẫn dắt của Lâm Thái, bọn họ đi tới khu vực sương trắng.

Khi đến gân khu vực sương trắng, trái tim của Đới Duy ngày càng đập nhanh.

Hơn nữa, anh ta luôn cảm thấy càng tới gan sương trắng, chung quanh tựa hồ càng tối.

Cuối cùng...

Trước một cánh đồng rộng lớn hoang vắng, một màn sương trắng lớn cuồn cuộn xuất hiện.

Đới Duy theo bản năng nuốt ngụm nước miếng.

Đây là... màn sương trắng đã giam cầm họ suốt mười năm!

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment