Bệnh Viện Số 444 (Dịch)

Chương 261 - Q9 - Chương 16: Tuần Tra Kết Thúc

Q9 - Chương 16: Tuần tra kết thúc Q9 - Chương 16: Tuần tra kết thúcQ9 - Chương 16: Tuần tra kết thúc

Q9 - Chuong 16: Tuan tra ket thuc

Tô Văn Thanh vội vàng và tuyệt vọng hét lên: "Ta đã nói tất cả, không phải ta!"

Đới Duy nhìn Tô Văn Thanh, anh ta khó có thể nghĩ là đối phương đến từ trong sương trắng ... Ác linh cũng tốt, quỷ hồn cũng tốt, tóm lại rất khó để nghĩ như vậy.

Tô Văn Thanh chỉ hơn Đới Duy ba tuổi và hai người không phải là bạn.

"Tay của ngươi. . " Đới Duy đột nhiên nói: "Giơ tay lên, nếu có thể nhấc đến trên vai, ta sẽ tin ngươi."

"Ngươi" Nghe vậy, Tô Văn Thanh tức giận nói: "Đới Duy, ngươi đang nói cái gì vậy! Ngươi biết ta không làm được!"

Lý do khiến Tô Văn Thanh tức giận như vậy có từ mười năm trước.

Mười năm trước, khi Hòa Quân đến làng và xuất hiện trong tiệc đính hôn của Trần Lập Sinh và Tô Văn Hâm, Tô Văn Thanh em trai này mới mười hai tuổi.

Đới Duy đã ở đó vào thời điểm đó và Đới Lan vẫn còn trong bụng mẹ khi đó tiệc cơ động rất náo nhiệt và những đứa trẻ cùng tuổi trong làng đang đùa giỡn với nhau.

Đới Duy đã trò chuyện rất vui vẻ với Tô Văn Thanh, người lúc đó chỉ hơn anh ta ba tuổi, năm đó anh ta học lớp ba và sắp bước vào lớp bốn, anh ấy muốn hỏi Tô Văn Thanh chương trình học lớp bốn có khó không.

Lúc này, Hòa Quân, người mặc một bộ vest đen chỉnh tê, không được mời mà đến và bước vào tiệc đính hôn.

Khung cảnh lúc đó rất sôi nổi, tình cờ là Trân Lập Sinh và Tô Văn Hâm đang nâng cốc chúc mừng trưởng làng Cát, khi họ nhìn thấy Hòa Quân, sắc mặt của họ đã thay đổi.

Bởi vì khoảng cách thời gian quá dài, hơn nữa lúc đó Đới Duy ở cách xa bọn họ nên không nghe rõ bọn họ nói cái gì. Chỉ là Hòa Quân đến và cãi nhau với Trần Lập Sinh, trong khi Tô Văn Hâm bắt đầu khóc. Những người thân của nhà họ Trần vây lấy Hòa Quân, cố gắng đuổi gã ta ra ngoài. Khi đó, Tô Văn Thanh đã nhanh chóng chạy đến bên chị gái để bảo vệ cô.

Đới Duy lúc ấy có chút sợ hãi, anh ta không hiểu tiệc đính hôn tốt như thế nào lại biến thành đánh nhau? Sau đó, anh nhớ là trưởng làng Cát là người đứng ra duy trì trật tự và ngăn chặn sự việc phát triển đến mức sử dụng vũ lực.

Và vào lúc đó, Đới Duy đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy Tô Văn Hâm vậy mà nắm lấy tay Hòa Quân và theo gã ra khỏi tiệc đính hôn. Bởi vì hiện trường quá hỗn loạn, hai người nhất thời không có bị bắt lại!

Vào buổi tối, người thân của nhà họ Trần trong cơn thịnh nộ đã đến Tô gia để đòi người. Tô gia chỉ biết mỉm cười đồng ý trả lại của hồi môn, nhưng cha của Trần Lập Sinh, Trần Chí An, không chịu buông tha. Sau đó, nhà họ Trần đã đập tan nhà Tô gia.

Có nhiều phiên bản về những gì đã xảy ra trong làng. Một số người nói là Trân Lập Sinh đã đi đầu trong việc bắt gian, nhưng Hòa Quân và Tô Văn Hâm không có ở đó, một số người nói lúc đó Hòa Quân đã ở đó, đem Tô Văn Hâm đánh cho một trận.

Mà Tô Văn Thanh thì trong lúc đánh nhau bị lan đến, cánh tay bị trọng thương. Về điểm này, có người nói anh ta bị Trần Chí An đả thương, có người nói cậu ta vô ý té ngã.

Nhưng có một sự thật không thể chối cãi là chấn thương này đã khiến cậu ta không thể chơi bóng rổ được nữa.

Đới Duy nhìn Tô Văn Thanh đang tức giận, trong nội tâm có mấy phần áy náy. Xem ra là bản thân anh ta không sai rồi, ít nhất không phải cái gì mà quỷ quái giả trang như trong truyện ma.

Sau khi cánh tay của Tô Văn Thanh bị thương, cậu ta trước tiên được đưa đến bệnh viện để kiểm tra, lúc đó chỉ là đơn giản xử lý một chút, và quyết định đến bệnh viện thị trấn vào ngày hôm sau.

Nhưng không ai ngờ sáng hôm sau, sương mù dày đặc kéo đến...

Những vết thương sau đó của Tô Văn Thanh đã được Hòa Quân, người chuyên ngành phẫu thuật chỉnh hình, nhìn thấy. Nhưng khi ngôi làng bị đóng cửa bởi sương mù dày đặc, có thể làm xử trí cũng rất có hạn. Cũng không biết đó là chấn thương xương hay chấn thương thần kinh, Tô Văn Thanh không bao giờ có thể nhấc tay lên được nữa.

Đới Duy hoàn toàn hiểu nỗi đau của Tô Văn Thanh, cậu ta đã đến sân bóng rổ của làng bên cạnh để xem trận đấu lần đầu tiên khi bảy hoặc tám tuổi, anh ta thỉnh thoảng xem Tô Văn Thanh thi đấu với đội bóng rổ trẻ của làng bên cạnh. Trong ấn tượng, cậu ta đặc biệt giỏi trong ghi 3 điểm. Cánh tay không thể nâng lên được nữa, điều đó có nghĩa là cậu ta không thể chơi bóng rổ được nữa.

"Ta xin lỗi." Đới Duy nói, biết là mình đã làm tổn thương cậu ta,'Ta. .. Ta chỉ muốn kiểm tra ngươi. Xin hãy hiểu cho."

Tô Văn Thanh phẫn nộ nắm lấy cây sào tre, vừa định nói gì đó thì Lý Tuấn đã lên tiếng.

"Điểm số! Một!"

"Hail"...

"Chín!

Tô Văn Thanh gần như phun ra từ giữa hai hàm răng.

Lúc này, cậu ta còn hung ác trợn mắt nhìn Đới Duy một chút, khiến Đới Duy có chút tê cả da đầu.

"Mọi người đi thôi... Nhanh chóng kết thúc ngày hôm nay tuần tra. Sau khi tuần tra kết thúc, hãy tìm trưởng làng nói chuyện này!"

Mọi người tiếp tục cuộc hành trình với sương mù đáng sợ này trong gió và tuyết trong khi họ lo lắng.

Đới Duy cũng có chút e ngại, trước đó anh ta chỉ cần đề phòng sương mù này. Nhưng bây giờ... trước sau gì cũng có nguy hiểm.

Trong số tám người còn lại, ai là "người" thừa?

Cả Lý Tuấn và Tô Văn Thanh đều rất nghi ngờ, đặc biệt là vừa rồi ... Họ còn nói Lý Tuấn đã cứu mình?

Ngoài Thường Mẫn và Hạ Mộng, còn có bốn người khác thực sự quen thuộc với Đới Duy.

Ví dụ như chú Lê, Lê Đông Sơn, người đang đi trước mặt anh bây giờ, chú Lê đã 48 tuổi rồi, hai năm nữa chú sẽ có thể "nghỉ hưu", mấy năm nay chú Lê sẽ thỉnh thoảng đến chỗ cha chơi mạt chược. Ở ngôi làng miền núi khép kín này, mạt chược có thể nói là trò giải trí duy nhất còn sót lại. Nhưng sau đó cha bỏ mạt chược, ông và chú Lê đã lâu không gặp nhau.

Trước mặt chú Lê là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi tên là Khương Sơn. Khương Sơn đã đi làm việc ở thành phố mười năm trước và khi anh ấy trở về làng vào dịp năm mới, ngôi làng đã bị sương mù bao phủ. Anh ấy đã là cầu thủ bóng rổ giỏi nhất trong làng từ khi còn nhỏ, đến nỗi anh ấy thậm chí còn muốn đi theo con đường trở thành một học sinh thể thao, bị cha anh ấy cường hành ngăn lại sau, liền tức giận đi lên thành phố làm công. Và hai người cuối cùng vừa vặn là một cặp chị em. Hai chị em tên là Lật Như Bình và Lật Yến Bình. Chị gái Lật Như Bình là vợ của Cát Niệm Thành, con trai của trưởng làng Cát, đồng thời là cháu gái dâu của Đội trưởng Lâm. Vì vậy để chăm sóc cô ấy, Đội trưởng Lâm đã để cô ấy và em gái của cô ấy là Lật Yến Bình đi phía sau anh ta, nhưng để không làm cho "cửa sau" này trở nên quá rõ ràng, với một Lý Tuấn được chèn vào giữa. Đới Duy cũng khó có thể tưởng tượng bất kỳ kẻ nào trong số họ đều là người thừa, phải biết mới năm ngoái, anh còn tham gia tiệc rượu đầy tháng cho cháu trai thứ hai của trưởng làng Cát !

Bất luận một cái nào, Đới Duy nhắm mắt lại đều có thể hồi ức lên rất nhiều chuyện của bất kỳ người nào. Nhưng sự thật là, một trong số những người này phải là... giải...

Cuối cùng, buổi tuần tra sắp kết thúc.

Vào cuối cuộc hành trình đè nén, một chuyện đã xảy ra.

"Ta bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, Đới Duy."

Người nói chuyện là Lý Tuấn.

"Tại sao chỉ có ngươi nhớ phải có đội trưởng Lâm?"

Nghe được câu này, Đới Duy bổng nhiên thầm nghĩ không xong!

"Làm đội trưởng, nếu như nhớ đội ngũ thiếu ai nói còn nghe được, ngươi cũng không phải đội trưởng, ngươi làm sao lại nhớ được?”

Hiển nhiên không chỉ có một mình Lý Tuấn nghĩ như vậy, tất cả mọi người cũng ở một mức độ nào đó nghĩ tới điều này, chỉ là vừa rồi bọn họ còn phải tuần tra, hiện tại tuần tra sắp kết thúc.

"Chĩa búp bê sứ vào hắn!"

Theo lệnh của Lý Tuấn, mọi người giơ gậy tre lên và những con búp bê sứ nhắm vào Đới Duy như một khẩu súng!

"Ngươi rất khả nghi!"

Rõ ràng, Đới Duy đã nhìn ra: với tư cách là đội trưởng, Lý Tuấn cần một người có thể cõng nồi. Và Đới Duy rõ ràng là người cõng nồi tốt nhất!

"Ngươi nói đội trưởng Lâm đã ở trong đội tuần tra?" Lý Tuấn lạnh lùng nhìn Đới Duy, nói: "Đội này luôn có chín người chúng tal Chẳng lẽ ngươi lại là người thừa?"

Lúc này, Hạ Mộng nói: "Lý đội trưởng, lời nói của anh thật thiếu sót. Nếu chúng ta luôn có chín người, làm sao có thể có cái gọi là người thừa? Anh buộc tội Đới Duy, vậy có nghĩa là anh cũng đồng ý là đội phải thiếu một người."

Lý Tuấn lập tức hung ác nhìn Hạ Mộng: "Ngươi giúp ai nói chuyện đây? Ta là đội trưởng!"

"Ta nói chuyện là thực sự cầu thị, ta không thiên vị bất cứ ai." Lời nói của Hạ Mộng không khiêm tốn cũng không hống hách, và cô ấy rõ ràng không bị Lý Tuấn đe dọa.

Lật Như Bình cũng nói vào lúc này: "Ta không nghĩ rằng việc vội vàng đưa ra kết luận là không thích hợp. Búp bê sứ đã thử nghiệm với mười người bao gồm cả Lôi Tam khi đó, không hề có tác dụng."

Dù sao thì Lật Như Bình cũng là con dâu của trưởng làng nên lời nói của cô ấy tự nhiên không phải Hạ Mộng có thể so được.

Lý Tuấn nghiến răng nghiến lợi nói: 'Ít nhất Đới Duy rất khả nghi! Ta phải báo cáo trưởng làng để ông ấy sớm đưa ra quyết định!" Kết thúc cuộc tuần tra, cũng chính là địa phương bọn họ lên đường sớm nhất.

Tại thời điểm này, thời gian đã gần hết.

Trưởng làng Cát và các quan chức ủy ban thôn khác đã đợi sẵn ở đó.

"Trưởng làng!"

Sau khi nhìn thấy trưởng làng, Lý Tuấn hét lên từ xa: "Ta có chuyện muốn báo cáo!" ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment