Q9 - Chương 31: Ký ức
Q9 - Chương 31: Ký ứcQ9 - Chương 31: Ký ức
Q9 - Chương 31: Ký ức
"Quên đi, Niệm Thành, dừng lại đi!"
Lúc này, một nữ tử Trương Lệ run rẩy nói: "Ta, ta không muốn chết ở chỗ này!"
Dù sao chiến đấu ở vị trí cách sương mù không đến hai mét là cực kỳ nguy hiểm, nếu không may rơi vào sương mù thì sẽ chết.
Dù sao, họ không có cảm tình sâu đậm như vậy với Trần Lập Sinh, hoàn toàn là nhìn mặt mũi Cát Niệm Thành của mới tham dự lần hành động này.
Mà bởi vì Cát Niệm Thành nhắc nhở, họ nhớ lại là Lư Thụy đã tham gia vào cuộc tuần tra này. Nếu như không phải như vậy, bọn họ thậm chí đều không nhớ ra được chuyện này
Bây giờ, Long Chí Cường không hiểu vì sao đã chết!
Trong hoàn cảnh như vậy, mọi người suy tính đều là ưu tiên bảo mệnh al Ai còn liêu lĩnh mạng nhỏ đi đối phó Hòa Quân? Hòa Quân cũng không phải giấy hồ, đẩy một cái là có thể đẩy mạnh vào trong sương trắng!
"Niệm Thành, hãy nghe lời khuyên của ta." Trương Vĩ hít một hơi thật sâu và nói: "Ta không biết ngươi nghĩ gì, nhưng ... trong tình hình hiện tại, hay là chúng ta trước hết dừng tay đi!"
Đôi mắt của Đới Lâm cũng hoàn toàn khóa chặt vào Cát Niệm Thành.
Người đàn ông này đã hoàn toàn rơi vào điên cuồng vì báo thù, đều đến lúc nào rồi mà còn nghĩ tới nội đấu? Có có nhìn rõ thế cục bây giờ hay không?
Mà ngay mới vừa rồi, Đới Lâm cảm nhận được một thứ gì đó đáng sợ ở sâu trong sương mù. Hắn có thể chắc chắn ít nhất phải là bác sĩ ở cấp độ Phương Chu mới có thể đối phó với nó, mà hắn ... còn xa mới là đối thủ.
Sau khi Cát Niệm Thành nhìn quanh, không ai sẵn sàng lắng nghe anh ta nữa.
Anh ta rõ ràng không thể chỉ huy đội này nữa.
"Ngươi tỉnh táo một chút, Niệm Thành!"
Trương Vĩ được Cát Niệm Thành phái đi để theo dõi "Lục Chính Cường”, bản thân anh ta có lực lượng tương đối mạnh. Ngay cả anh ta cũng đối lập với mình, hiển nhiên muốn đạt được mục đích hôm nay tự nhiên sẽ trở nên rất khó khăn. Đối với cái chết của Long Chí Cường và Lư Thụy, gia đình của họ đương nhiên sẽ giận chó đánh mèo mình.
"Được rồi."
Cát Niệm Thành nhìn thi thể của Long Chí Cường trên mặt đất và nói: "Chúng ta sẽ tiếp tục tuần tra. Sau khi tuần tra kết thúc, chúng ta sẽ thu thập xác của Chí Cường. Nhưng sau này khi ta giết Hòa Quân! Các ngươi không giúp cũng không sao, nhưng cũng đừng cản trở tal"
"Cát Niệm Thành."
Lúc này, Hòa Quân nghiêm túc nhìn Cát Niệm Thành và nói: "Tao đã nói vô số lần rồi, tao không giết Trân Lập SinhI"
"Ngay cả Lập Sinh chết như thế nào mày cũng không nhớ. Làm sao mày có thể chắc chắn mình không giết anh ta? Khi anh ta chết, mày không ở vị trí ban đầu của đội, mà là ở vị trí của Lập Sinh! Mày nói cho tao nghe xem, lúc đó mày có muốn cứu anh ấy không?" "Niệm Thành! Quên đi thôi?" Trương Vĩ làm sao cũng không nghĩ tới chấp niệm Cát Niệm Thành lại sẽ sâu như thế: "Sao lại khổ thế chứ?"
Hòa Quân chỉ đơn giản là bước tới và đến cách Cát Niệm Thành chỉ hai mét.
"Được, nếu mày không tin tao, vậy tới đi! Muốn giết tao sao, ta không thể chỉ bởi vì mày là con trưởng làng mà tuỳ ý để mày giết đâu!"
Cát Niệm Thành vui mừng khôn xiết khi thấy Hòa Quân chủ động tiếp cận mình.
Anh ta sợ nếu gã ta trốn đằng sau "Lục Chính Cường”, thì anh ta thực sự sẽ không có biện pháp.
"Hòa Quân." Cát Niệm Thành giơ ngón tay chỉ vào gã ta: "May có tư cách gì mà lẽ thẳng khí hùng trước mặt tao? Năm đó, mày nhất định phải hoành đao đoạt ái và làm những việc hèn hạ như vậy, cũng cho qua! Sau này mày lại hại chết Lập Sinh để ở bên Tô Văn Hâm ngay lập tức! Hai con chó bọn bây, ở thời xưa thì trực tiếp ngâm lông heo!"
Hòa Quân nắm chặt hai tay, chút nào không tránh né trước mắt Cát Niệm Thành, nói: "Tao và Văn Hâm giống nhau, nếu đã làm thì chúng tao sẽ chịu trách nhiệm về quyết định của mình. Nhưng không phải chúng tao làm, ai cũng đừng nghĩ đem mũ chụp trên đầu chúng tao! Không sai, tao không nhớ Trần Lập Sinh đã chết như thế nào, nhưng tao chưa bao giờ nghĩ đến việc giết anh ta!"
"Đồ đạo đức giả!" Nhìn Hòa Quân trước mặt, Cát Niệm Thành nghĩ đến chú Trần Chí An, người đang vô cùng đau buồn vì mất đi đứa con trai duy nhất của mình.
Làm sao lại có người không biết xấu hổ như vậy?
"Trong làng chết nhiều người như vậy, hai người các ngươi vì cái gì mà vẫn sống sót!"
Lúc này, Tô Văn Hâm cũng chạy đến và đứng bên cạnh Hòa Quân.
"Niệm Thành, nếu ngươi muốn giết Hòa Quân, ta sẽ không để ngươi thành công!" Ánh mắt của Tô Văn Hâm cũng cực kỳ kiên định: "Ta chưa bao giờ hối hận về quyết định của mình!"
"Ngươi lại cùng ta nói chê cười sao? Tô Văn Hâm?" Cát Niệm Thành vừa tức vừa phẫn nộ: "Lúc trước có người lấy đao buộc ngươi cùng Lập Sinh thành hôn sao? Có không? Còn không hối hận? Nếu như ngươi không thích Lập Sinh, vừa bắt đầu thì không nên làm như vậy! Toàn bộ dân làng đều tới tiệc cơ động ở lễ đính hôn, ngươi trước mặt mọi người cùng người khác ly khai, ngươi để mặt mũi Lập Sinh ở đâu? Ngươi có thể không tham gia giết Lập Sinh, nhưng ngươi đáng chết!
"Ta...
Rõ ràng, về vấn đề này, cho dù họ nói thế nào thì Hòa Quân và Tô Văn Hâm đều sai.
Tuy nhiên, Đới Lâm là người im lặng nhất vào lúc này.
Các ngươi có hiểu rõ tình hình bây giờ hay không?
Tưởng các ngươi đang đóng phim truyên hình Quỳnh Dao chứ?
"Cát Niệm Thành." Đới Lâm không thể chịu đựng được nữa, hắn không biết nếu ở lại đây sẽ thu hút những ác linh đáng sợ hơn trong sương mù, bước lên phía trước và nói: "Ngươi suy nghĩ kỹ càng."
Hắn thật sự là không muốn khi đối phó quỷ hồn còn phải đi bận tâm con người đấu tranh nội bộ. Tốt nhất là giải quyết vấn đề mà không cần giết người.
Hắn chỉ muốn biết sự thật về màn sương, nguồn gốc của Thần miếu, con búp bê sứ bí ẩn và bóng đen đáng sợ trong màn sương. "Lục Chính Cường, ngươi giúp bọn họ như vậy thì được ích lợi gì?”
Thấy Đới Lâm cũng đứng ra, Cát Niệm Thành nhận ra đêm nay anh ta sẽ khó đạt được mong muốn của mình.
"Được rồi." Anh ta lại nhìn Hòa Quân: "Trả lời tao đi, Hòa Quân. Tại sao Chí Cường lại chết? Đừng nói với tao là không liên quan gì đến mày?"
"Tao biết mày sẽ không tin, nhưng thật sự không có quan hệ gì với tao."
"Mày luôn chính trực như vậy sao? Mày không có bất kỳ cảm giác xấu hổ cùng áy náy nào sao? Hòa Quân!"
Thực ra...
Đới Lâm luôn có dự đoán về cái chết của Trân Lập Sinh.
Sau khi đọc ký ức của Hòa Quân, hắn biết một số thông tin bên trong.
Năm đó trưởng làng hứa với Hòa Quân là ông ta sẽ bảo vệ Hòa Quân, ngược lại, ông ta hy vọng Hòa Quân sau này sẽ không quên phần tình nghĩa này. Rõ ràng, vì lý do nào đó, trưởng làng muốn làm gì đó với Hòa Quân.
Trước khi Trần Lập Sinh qua đời, trưởng làng đã đến tìm Hòa Quân và thảo luận vài điều với y.
Sự việc đó ... khiến Đới Lâm mơ hồ đoán cái chết của Trần Lập Sinh có thể có một bí mật nào đó ở đẳng sau nó.
Ít nhất, theo trí nhớ của Đới Lâm đối với Hòa Quân, y không phải là loại người đồi bại về mặt đạo đức, ngược lại, Hòa Quân rất giống với La Nhân trong quá khứ, đều là từ nhỏ tự lập chí trở thành bác sĩ, học hành cực khổ sau đó thi vào y học viện.
Từ khi Hòa Quân và Tô Văn Hâm quen biết cho đến khi yêu nhau, Đới Lâm luôn có một cảm giác bất tuân kỳ lạ.
Luôn có điều gì đó phi logic ve cảm giác bất tuân này.
Vì vậy, điều này khiến Đới Lâm đoán được.
Đó là...
"Cứu... Ta...
Ngay khi Cát Niệm Thành không muốn buông tay, anh đột nhiên nghe thấy một giọng nói từ màn sương trắng bên cạnh.
Cát Niệm Thành lộ ra vẻ kinh hãi, lập tức nhìn vào trong sương mù.
"Lập. .. Lập Sinh?”
Đới Lâm lập tức nhìn vào màn sương trắng!
Nhưng lần này, Đới Lâm phát hiện ra rằng ... hắn không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong màn sương trắng!
Bên trong sương mù... bây giờ là cái gì?
Cát Niệm Thành chậm rãi đi về phía màn sương trắng, nhặt con búp bê sứ đã mất đầu lên.
Thành thật mà nói, nếu Hòa Quân xông lên và đẩy vào lúc này, y có thể ngay lập tức đẩy Cát Niệm Thành vào trong sương mù. Nhưng y đã không làm thế. Dù sao, ngay cả khi Cát Niệm Thành bị giết, mọi người sẽ hoàn toàn quên mất anh ta là đội trưởng. "Lập Sinh, Lập Sinh là ngươi sao?" Đới Lâm ngay lập tức nhớ đến trải nghiệm được "Đới Duy" kể lại trong ký ức của Hòa Quân! Tối hôm nay. .. Lại tới một lần? Đới Lâm che mắt phải và mở to mắt trái. Các vết nứt bắt đầu mở rộng dần ra toàn bộ nhãn cầu. Trong ký ức của Hòa Quân mà hắn đọc, luôn có một chỗ không thể biện minh theo logic. Khi Hòa Quân và Tô Văn Hâm gặp nhau, cô đã cùng Trân Lập Sinh đến thành phố để tìm việc làm. Tuy nhiên, mỗi lần Hòa Quân tiếp xúc với Tô Văn Hâm, y chưa bao giờ gặp Trần Lập Sinh. Lần đầu tiên y và Trân Lập Sinh gặp nhau là tại tiệc đính hôn. Nhưng vấn đề là... Luôn có một cảm giác không tự nhiên phảng phất trong ký ức đó. Nếu như... Những vết nứt vỡ ra và mở ra, một vệt đen xuyên qua nơi sâu thẳm của con ngươi. Sâu trong sương trắng, Đới Lâm muốn nhìn xem đó là thứ gil Trân Lập Sinh... Có thể... Là một "người" chưa bao giờ tôn tại ngay từ đầu? Một ác linh không rõ xuất hiện từ màn sương trắng?