Bệnh Viện Số 444 (Dịch)

Chương 284 - Q9 - Chương 39: Con Người Và Phi Nhân Loại

Q9 - Chương 39: Con người và Phi nhân loại Q9 - Chương 39: Con người và Phi nhân loạiQ9 - Chương 39: Con người và Phi nhân loại

Q9 - Chương 39: Con người và Phi nhân loại

Mặc dù việc Lý Tuấn đột ngột lật bàn có chút ngạc nhiên, nhưng Khương Sơn đã để mắt đến anh ta.

Trước khi anh ta cầm con dao trong tay, Khương Sơn đã lao tới trước mặt và mạnh mẽ đánh tới anh tai

Khương Sơn, người cao to, mười năm qua chưa bao giờ từ bỏ bóng rổ, thậm chí anh ấy còn làm một chiếc bóng rổ đơn giản bằng cây trong làng để tập ném rổ, vì vậy sức mạnh cơ bắp của anh ấy đã khỏe hơn trước rất nhiều.

Với sự va chạm này, Lý Tuấn đã bị đánh gục trên mặt đất, trong lúc nhất thời thậm chí không đứng lên nổi.

Khương Sơn đá con dao rơi trên mặt đất ra xa, nhìn Lý Tuấn và nói: "Ta mới vừa nói qua, ai cũng không cho phép động vào dao nơi này!"

Rõ ràng, Lý Tuấn sẽ không bao giờ có thể đánh bại Khương Sơn tuổi trẻ và cao lớn.

"Khương, Khương Sơn, ngươi. . .

Sau đó, Khương Sơn nhìn con dao trên mặt đất phía sau và nói: "Con dao phải ở trong tâm nhìn của tất cả chúng ta, không ai có thể chạm vào con dao!"

Những lời nói thẳng thắn và đúng đắn của Khương Sơn khiến những người có cùng suy nghĩ như Lý Tuấn trong lúc nhất thời đều không dám có cử động này nữa trong đầu.

"Các ngươi cũng có ý nghĩ như vậy?”

Khương Sơn nói xong lời này, liền nhìn về phía những người khác nói: "Nếu như có, hiện tại nói ra đi!"

'Không không!"

"Làm thế nào chúng ta lại nghĩ vậy?"

Nhìn cái bàn rơi trên mặt đất, dao vung khắp nơi, tất cả mọi người đều im lặng không dám nói lời nào.

Chú Lê lúc này cũng đứng lên nói: "Ta và Khương Sơn có lập trường giống hệt nhau, vô luận như thế nào cũng không thể chém giết lẫn nhau!”

"Chú Lê." lúc này Đới Duy hắng giọng, đứng dậy nói: "Chúng ta... chúng ta cứ nhìn chằm chằm như vậy, chờ sương mù lại lan tràn, căn phòng này sẽ bị nhấn chìm!"

"Ta không tin Niệm Thành sẽ để chúng ta đều chết ở chỗ này." Rốt cuộc Lê thúc vẫn là suy nghĩ rất cẩn thận: "Nếu chúng ta đều chết ở chỗ này, cho dù y là con của trưởng làng, người nhà chúng ta đều sẽ khiến y không chịu nổi."

Sau đó, ông ta nhìn con dao phía sau và nói: "Mục đích của Niệm Thành không phải là chúng ta tự tay giết lân nhau. Nhưng nếu như muốn giết, thì cũng phải là người lẻn vào chúng ta. Vì vậy, chúng ta phải tìm cách buộc gã ta đi ral"

"Vậy thì... giết... người' đó, phải không?”

Chú Lê gật đầu: "Cho đến nay đây là cách tốt nhất."

Đới Duy nhìn những người xung quanh...

Lý Tuấn, chú Lê, Khương Sơn, Thường Mẫn, Hạ Mộng, Tô Văn Thanh, Lật Yến Bình ... Không nói đến Lật Như Bình không có ở đây, DoiDuy cần tìm cách phân biệt ai là "người" trong số bảy người.

Nếu Lật Như Bình đang mang thai một đứa trẻ ... thì đó không phải là cô ấy, vậy, ai trong bảy người này?

"Vậy ai trong chúng ta?" Lúc này Thường Mẫn mới hỏi: "Chú Lê, chú có manh mối gì không?”

"Không biết." Chú Lê lắc đầu nói: "Bất quá, nếu chúng ta có thể tìm ra 'người' ở đây, chúng ta cũng không cần gặp tình thế tiến thoái lưỡng nan này."

"Vậy thì..." Thường Mẫn nhanh chóng nói: "Tại sao chúng ta không chia sẻ quá khứ của mình với nhau và xem có sai sót nào không? Nói một cách logic, sẽ luôn có sai sót trong ký ức bị giả mạo... phải không?”

Lúc này, Lê thúc thở dài: "Chuyện này ta biết một chút, Cát trưởng làng năm năm trước cũng đã nghĩ ra các loại biện pháp, ta biết một ít tin tức nội tình, loại này giả mạo trí nhớ tuyệt đối hoàn mỹ, trưởng làng đã thử qua đủ loại phương pháp, nhưng không thể tìm thấy bất kỳ sai sót nào, tất nhiên cũng đã thử nghiệm với búp bê sứ, nhưng không có ai phản ứng với búp bê sứ."

Điều này... cho dù nghĩ vê nó như thế nào vẫn cảm thấy thái quá.

Phải biết, những con búp bê sứ thường có thể được sử dụng để trục xuất "những thứ chưa biết" trong sương mù, nhưng chúng dường như hoàn toàn vô hiệu đối với những thứ đã ra khỏi sương mù.

"Các loại dấu hiệu chứng tỏ, những thứ không biết kia có thể hoàn mỹ xáo trộn ký ức của chúng ta. Nói cách khác, ký ức của chúng ta từ nhỏ đến lớn đều là giả, cũng không phải là không thể."

Đới Duy vò đầu bứt tóc một cách giận dữ.

Trên thực tế, Đới Duy ít nhiều đều biết những gì chú Lê nói.

Chỉ là vê mặt tình cảm... thực ra anh ta không muốn tiếp nhận.

Điều này cũng có nghĩa là ... không thể tìm thấy đối phương.

"Hòa Quân trước đó đã giúp trưởng làng xác định các kẻ tình nghi." Chú Lê dường như biết rất nhiều tin tức bên trong: "Kiểm tra sự phân bố xương, thời gian đông máu, thậm chí cả nước tiểu và phân. Nếu không phải vì thiếu thiết bị, Hòa Quân thậm chí còn muốn tiến hành kiểm tra thêm."

"Ta cũng đã từng nghe nói một ít." Thường Mẫn biết được một số thông tin vì anh ấy có mối quan hệ tốt với Hòa Quân: "Anh ấy là bác sĩ nên đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp, chẳng hạn như kiểm tra tốc độ chữa lành vết thương của nhau, kiểm tra mạch đập, phản ứng của đồng tử với ánh sáng, kiểm tra dung tích phổi của đối phương, độ linh hoạt của khớp và cuối cùng là kiểm tra khả năng chịu đựng chấn thương của họ... Tóm lại, không tìm thấy dấu hiệu phi nhân loại nào trên người họ."

Hạ Mộng, người đã trải qua cái chết của người thân, kiên quyết nói: "Nhưng những thứ trong sương mù không thể là con người."

"Hòa Quân đã nói chỉ tiết với ngươi chưa?" Đới Duy hỏi Thường Mẫn cặn kẽ: "Thật hay giả?"

"Phải... ngoại trừ giết chết bọn họ, tiến hành giả phẫu sống ra, bác sĩ đều đã thử qua mọi cách. Về cơ thể con người, bọn họ không có gì bất thường."

Hòa Quân là một bác sĩ, y không thể phát hiện ra ... thì Đới Duy cũng không nghĩ rằng họ có thể làm được.

Nhìn những con dao rải rác trên mặt đất, Đới Duy đột nhiên nói: "Niệm Thành có nghĩ như vậy không? Anh ta muốn thông qua buộc chúng ta tự giết lẫn nhau, khiến cho thứ kia ra tay giết người?"

"Có lẽ có khả năng." Chú Lê gật đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói: "Đúng vậy! Có lẽ Niệm Thành nghĩ như vậy! Nếu như sương mù lan tràn, bao phủ căn phòng này, như vậy. .. Thứ kia nhất định phải chạy đi!"

“Thì ra là như vậy!"

"Niệm Thành thật nghĩ như vậy? Có lẽ chỉ là đánh bậy đánh bạ chứ?" Hạ Mộng cười lạnh: "Hơn nữa, đến lúc đó chúng ta sẽ rất nguy hiểm, sương mù sẽ lan rộng rất nhanh."

Thường Mẫn tiếp tục nói: "Cho dù có đánh bậy đánh bạ hay không thì ít nhất cũng có một điều chắc chắn. Những thứ đó một khi bị sương mù hoàn toàn nuốt hết, cũng chỉ có thể đợi đến thời điểm tuần tra mới có thể từ bên trong sương mù đi ra."

"Như vậy. . " Đới Duy bắt đầu suy tư: "Còn có cách nào khác để nhận dạng sao?"

Chú Lê... Đới Duy tin tưởng ông ấy nhất trong số những người này, ông ấy được cả làng công nhận là người tốt, trí nhớ còn sống động đến mức khó có thể tưởng tượng được là giả.

Khương Sơn là người mà Đới Duy rất ngưỡng mộ, anh ta cũng là bởi vì Khương Sơn đi chơi bóng rổ.

Thường Mẫn, Hạ Mộng và Đới Duy không có mối quan hệ đặc biệt thân thiết với họ nên không chắc lắm.

Vì thế...

Anh nhìn về phía Tô Văn Thanh.

Phải cậu ta không?

Có phải cậu ta không?
Bình Luận (0)
Comment