Bệnh Viện Số 444 (Dịch)

Chương 289 - Q9 - Chương 44: Lê Đông Sơn

Q9 - Chương 44: Lê Đông Sơn Q9 - Chương 44: Lê Đông SơnQ9 - Chương 44: Lê Đông Sơn

Q9 - Chương 44: Lê Đông Sơn

Thường Mẫn nhìn ra ngoài cửa với vẻ mặt lo lắng: "Sao đi lâu thế?"

"Thường Mẫn.” Lúc này, Đới Duy ngồi bên cạnh Thường Mẫn và nói: "Có thể để ta chạm vào cánh tay của ngươi không? Có lẽ... ta có thể so sánh nó với khi ngọn nến bị dập tắt..."

Không chút do dự, Thường Mẫn giơ hai tay lên.

"Được, vậy sờ đi."

"Uhm”" Đới Duy vươn tay sờ sờ cánh tay của anh ta: "Ta, để ta nhìn xem.. “

Sau khi chạm vào, Đới Duy nói: 'Hừm, hẳn không phải là ... Cơ bắp cánh tay của ngươi được rèn luyện rất tốt, khi chạm vào nó rõ ràng sẽ khác với những người khác."

"Rõ ràng rồi sao?" Thường Mẫn nói: "ra: "Dù sao bình thường ta vẫn giúp đỡ bố mẹ làm việc đồng áng mà."

"Ừ, nhất định không phải ngươi."

Đới Duy buông lỏng không ít, lần này lại loại bỏ một người.

Rồi anh lại nhìn Lý Tuấn.

"Còn ngươi?"

Lý Tuấn hừ lạnh, giơ cánh tay lên và nói: "Ngươi sờ đi!"

Đới Duy đưa tay lên và chạm vào.

Tuy nhiên, so với Thường Mẫn, bàn tay của Lý Tuấn không dễ động đến như vậy. Lúc đầu trong bóng tối, anh ta bối rối, nhưng bây giờ anh ta không thể nhớ được cảm giác khi đó.

"Ta nói này." Lý Tuấn thấy Đới Duy chạm vào cánh tay của mình, và nói: "Ít nhất ngươi có thể phân biệt giới tính ... phải không? Ngươi có thể?"

"Ta không nhớ rõ..." Đới Duy vắt óc nhớ lại: "Ta thật muốn quay ngược thời gian. . "

"Ngươi ngay cả nam nữ cũng không phân biệt được?"

"Bất quá, ít nhất khẳng định không phải Khương Sơn." Đới Duy tiếp tục nói,'Cánh tay của Khương Sơn So với ngươi tráng kiện hơn một chút."

"Đúng vậy... vậy, nếu cả Thường Mẫn và Khương Sơn đều bị loại, thì...

Lý Tuấn nhìn Tô Văn Thanh đang ngồi bên cạnh mình, trầm giọng nói: "Cánh tay phải của cậu ấy ... Khi chạm vào sẽ đặc biệt hơn đúng không?”

"A, cánh tay phải của Tô Văn Thanh..."

"Cánh tay của hắn đại khái là bị gấy, Hoà Quân chỉ có thể thực hiện một ít trị liệu đơn giản, mười năm qua, cậu ta so với người thường sử dụng nhất định kém xa, sờ sờ sẽ có cảm giác đặc biệt đúng không?"

"Ta...

"Nghĩ mà xem!" Lý Tuấn tiếp tục hạ giọng: "Chỉ cần ngươi nắm chắc 50%, ta, Lý Tuấn, sẽ dốc toàn lực! Nhà chúng ta được coi là đại gia đình trong thôn, cho dù là Tô gia sau đó đến tính sổ thì nhà chúng ta có thể gánh vác!"

"Ngươi muốn?" Lúc này, Thường Mẫn không thể ngồi yên được nữa và đứng dậy.

"Ta đi ra ngoài xeml"

Lý Tuấn nắm lấy Thường Mẫn và nói: "Chờ một chút, đây... có lẽ không tiện đâu? Nếu ngươi thấy điều không...'

"Tính mạng là trên hết! Đừng để ý nhiều như vậy!"

Thường Mẫn hất tay Lý Tuấn và lao ra ngoài.

Thấy Thường Mẫn rời đi, Lý Tuấn lập tức nhìn Đới Duy, tiếp tục hạ giọng: "Thường Mẫn và Khương Sơn đã ra ngoài rồi, hiện tại chỉ có chú Lê ngăn cản ta, chỉ cần ngươi ngăn chú Lê lại là sẽ có cơ hội. Ta sẽ hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có nghĩ bàn tay nắm lấy ngươi lúc đó sẽ là Tô Văn Thanh không? Ngươi có chắc chắn 50% không?”

Rõ ràng, Lý Tuấn có ý định lặp lại các mánh khóe cũ.

Con dao vẫn còn trên mặt đất.

Anh ta chộp lấy con dao lao về phía trước, là có thể một đao giết chết Tô Văn Thanh!

Đới Duy tim đập càng lúc càng nhanh.

Chỉ cần anh nói một câu, liền có thể... định đoạt sinh tử của một người!

Nói thẳng ra là Đới Duy không thích Tô Văn Thanh. Đới Duy sẽ không cảm thấy buồn một chút nào khi cậu ấy chất.

Nhưng nếu anh ta được phép tự quyết định sinh tử của mình...

Đới Duy cũng nhận ra lý do tại sao Lý Tuấn hỏi anh ta điều này là vì y muốn thêm một người chịu trách nhiệm cho vụ giết người tiếp theo của y. Hơn nữa đến lúc đó, Tô gia thật sự sẽ tới truy cứu trách nhiệm, một mình y sao có thể gánh vác?

"Nói cho ta biết! Ngươi có chắc không? Khi Thường Mẫn và Khương Sơn trở lại, sẽ không có cơ hội!"

Đới Duy bắt đầu tiến hành thiên nhân giao chiến.

Cơ hội...

Cơ hội...

"Không cần nghĩ tới nữa."

Đột nhiên nghe thấy, Đới Duy sửng sốt, quay đầu lại thì thấy chú Lê.

Không đúng...

Làm sao chú Lê nghe được? Thanh âm giao lưu của anh với Lý Tuấn rất thấp? chú Lê thính giác tốt như vậy sao?

"Lý, chú Lê, ý của chú là gì?"

"Nếu như ngươi nắm chắc 50%, chỉ cần giết một người, ngươi cảm thấy thích hợp sao?" Chú Lê nói tiếp: "Chỉ có nắm chắc 100%, mới có thể xác định sinh tử một người!"

"Khi đó trưởng làng cũng đưa chú Lôi đi..."

"Đó là cách của trưởng làng, không phải của ta." Chú Lê kiên quyết nói.

"Chú Lê,' Đới Duy nuốt nước bọt nói, Trưởng làng cũng hết cách rồi, nếu như không phải như vậy, căn bản không thể cứu được cả làng!" "Có lẽ." Chú Lê hiển nhiên biết đây là bài toán nan giải: "Nhung cho đến giây phút cuối cùng, chúng ta không thể dễ dàng từ bỏ mạng sống của bất kỳ bệnh nhân nào."

"Kiên nhân?"

Nghe điều này, Đới Duy đã rất choáng váng.

"Chú Lê, chú vừa nói bệnh nhân sao?”

Chú Lê sững sờ và nói: "Không, ta, ta đã nhâm."

Nhưng khi Đới Lâm nghe được những lời này, trong lòng lại dâng lên sóng to gió lớn!

Đới Lâm nhìn chằm chằm trước mặt Lê Đông Sơn, một lần nữa kích hoạt sức mạnh của mắt quỷ và nhìn vào cơ thể của Lê Đông Sơn!

Có lẽ nào...

Lê Đông Sơn là ... một bác sĩ linh dị?

Lúc này, Đới Lâm đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn tập trung ánh mắt nhìn trên trán Lê Đông Sơn!

Thời gian này...

Cuối cùng!

Đới Lâm mơ hồ nhìn thấy trên trán của Lê Đông Sơn có một thập tự ngược màu đen nhàn nhạt!

Lần này, Đới Lâm không còn nghi ngờ gì nữal

Lê Đông Sơn là một bác sĩ linh dị!

Ông ấy là bác sĩ ở khoa nào? Thập tự ngược trên trán có ý nghĩa gì?

Nhưng vào lúc này, cả Đới Lâm và Đới Duy đều phát hiện ra có gì đó không đúng!

Thường Mẫn... tại sao vẫn chưa quay lại với Khương Sơn, Lật Yến Bình và Hạ Mộng?

"Chuyện gì đang xảy ra?"

"Ta đi ra ngoài xem một chút." Chú Lê đi tới cửa, nhưng vừa đi ra ngoài liền lui lại!

"Chú Lê! Chú Lê! Sao thế?"

Đới Duy vội vàng đi đến bên cạnh chú Lê, muốn nhoài người ra ngoài cửa nhìn một chút, nhưng chú Lê đã giữ lấy anh.

"Đới Duy, đừng nhìn!

"Chú Lê?”

Chú Lê kéo Đới Duy và đóng cửa lại.

"Lê, chú Lê, chú đóng cửa làm gì?" Lý Tuấn cũng ngẩn người: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?"

"Đừng ra ngoài." Chú Lê nhìn Đới Duy trong phòng, Lý Tuấn và Tô Văn Thanh đang ngồi ở phía xa: "Không cần phải ra ngoài. Những người bên ngoài ... Ngươi sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa."

"Chú?" Đới Duy không thể tin vào tai mình: “Chú Lê, chú nói cái gì?"

"Chú Lê, chú vừa rồi nhìn thấy cái gì?"

Ngay khi nói điều này, đột nhiên cánh cửa phía sau bị đập mạnh!

"Ai?" Lý Tuấn vội vàng hỏi,Ai ở bên ngoài? Khương Sơn? Thường Mẫn?” Đới Lâm nhận ra "những người" bên ngoài không thể vào được vì chú Lê!

Hiệu ứng của một số loại lời nguyên trong cơ thể ông tal

"Tình huống như thế nào? Tại sao người bên ngoài không trả lời?" Sắc mặt Lý Tuấn càng ngày càng khó coi.

Chú Lê vẫn vẻ mặt bình thường, bắt đầu chậm rãi lùi lại.

"Lý Tuấn, Đới Duy, chuẩn bị sẵn sàng. Có vẻ như 'nớ sẽ không tiếp tục đóng kịch. Sương mù... sẽ sớm tràn vào."

"Chú Lê, chú, chú có biện pháp sao?" Đới Duy sốt sắng hỏi: "Chú có biện pháp đúng không?”

Lê Đông Sơn giơ tay lên và vuốt thập tự ngược màu đen mà Đới Duy và những người khác không thể nhìn thấy.

"Ừm”" Ông ta gật đầu: "Ta có biện pháp, tuy rằng có thể không thành công."

Lúc này, biểu cảm của chú Lê trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Ánh mắt Lê Đông Sơn dán chặt vào cánh cửa trước mặt.

Từ nhỏ ông đã biết mình là đứa trẻ bị cha bỏ rơi.

Ông ta nói với mọi người là ông không ghét cha mình.

Ông ta nói nhiều đến nỗi đôi khi chính ông cũng tin vào điều đó.

Đối với bản thân, cha ông chỉ coi đó là gánh nặng, là sai lầm khi còn trẻ.

Mẹ ông cực kỳ ghét cha ông ta, cho nên khi Lê Đông Sơn càng ngày càng giống cha, ánh mắt mẹ ông nhìn ông bắt đầu tràn ngập một loại cảm xúc không giải thích được, thậm chí còn có câu nói "Mình không ghét cha" cảm thấy rất phiên chán.

Vì vậy, Lê Đông Sơn không bao giờ từ chối yêu cầu giúp đỡ của dân làng và ông ấy luôn cố gắng hết sức để giúp đỡ những người khác.

Ông chỉ... muốn được yêu thích.

Ông ấy chỉ... có một điều ước nhỏ nhoi như vậy thôi.

Cho đến một ngày... Ông trở thành một bác sĩ linh dị...

Ngay trước mặt ông ta, cánh cửa lại bị đập mạnh một cái, hiển nhiên... không giữ được bao lâu!

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment