Q10 - Chương 4: Năng lực Chú Vật đáng sợ
Q10 - Chương 4: Năng lực Chú Vật đáng sợQ10 - Chương 4: Năng lực Chú Vật đáng sợ
Q10 - Chương 4: Năng lực Chú Vật đáng sợ
"Bác sĩ Đới, ta không ngờ ngươi lại hâm mộ bóng đá."
"Năm nay là World Cup. Ta mê bóng đá từ nhỏ, sau này học y rồi làm ở bệnh viện nên không có nhiều thời gian xem các trận đấu. Mấy năm nay, ta gần như chưa bao giờ xem truyền hình trực tiếp Premier League, Serie A hay World Cup. Năm nay... ta sẽ có thể xem World Cup ở Qatar."
Đới Lâm vừa xem một vòng loại World Cup và thấy tổng cộng ba bàn thắng cực kỳ thú vị.
Dù sao hắn trốn không thoát, Phong Kiêu căn bản không có ý đả thương hắn, anh ta thật sự chỉ là quan sát, Đới Lâm dần dần bình tĩnh lại.
Vì cho phép mình xem TV nên mình sẽ xem thôi!
Đới Lâm biết Phong Kiêu sẽ không nhốt mình trong suốt quãng đời còn lại. Nói cho cùng, Khoa Chú Vật so với Khoa Ác Ma, còn thuộc về đối tượng có thể câu thông.
"Trọng tài thổi nhầm một quả bóng đi ra ngoài vòng cấm." Nhưng lúc này, Phong Kiêu nói: "Ở phút thứ 32 của trận đấu, một phần nhỏ của quả bóng vẫn ở trong vòng cấm."
"Này?" Đới Lâm lúc đó không hề để ý, ngược lại với năng lực hai mắt của mình, hắn có thể dễ dàng kiểm tra xem quả bóng có đi ra ngoài giới hạn hay không.
"Trọng tài phạm sai lầm, đương nhiên, ông ta không nhìn ra cũng là bình thường."
"Ngươi..."
"Ừ”" Phong Kiêu tiếp tục nói một từ: "Nếu như lúc đó bóng không được phán đoán là ở ngoài vòng cấm, thì có lẽ nó đã được ghi bàn. Dù sao, nó đã ở quá gần khung thành."
"Phong Chủ nhiệm, mắt ngươi chẳng lẽ cũng là..."
"Chú Vật?" Phong Kiêu lạnh lùng nói: "Chú Vật của ta nằm ngoài sức tưởng tượng của ngươi. Nếu ngươi có hứng thú, ta có thể chứng minh cho ngươi thấy."
"Biểu thị?"
Tuy nhiên, Phong Kiêu đã không trả lời câu hỏi: "Bác sĩ Đới, ngươi muốn đội nào thắng?”
"Có ý gì?"
Đúng lúc này, TV bắt đầu phát lại bàn thắng.
"Thi đấu đã kết thúc. . "
"Còn chưa kết thúc, ngươi muốn đội nào thắng?"
Bàn thắng đầu tiên trong hiệp một, được phát lại trên TV, cách thủ môn gần một bước chân.
"Ví dụ..."
Phong Kiêu xem diễn biến chậm của bàn thắng trên màn hình: "Nếu bàn thắng này không được ghi trong hiệp một... cục diện trong hiệp hai có thể sẽ rất khác."
Đới Lâm chợt nhận ra điều gì đó.
"Phong chủ nhiệm, ngươi làm được không?”
Sau đó, Đới Lâm bất ngờ phát hiện ra trong camera quay chậm, quả bóng bắt đầu liên tục áp sát mặt thủ môn! Nếu tiếp tục di chuyển ...
Thủ môn có thể đánh đầu ra ngoài!
"Ngươi ngươi...'
Đới Lâm há hốc mồm.
Nếu là một trận bóng đá trực tiếp, Đới Lâm còn có thể dùng Đôi Mắt Quỷ để điều khiển bóng đá thông qua màn hình, nhưng... nếu là màn hình phát lại, Đới Lâm tuyệt đối không có khả năng đó!
"Không, không cần..." Tuy nhiên, ngoài mặt, Đới Lâm vẫn như cũ đúng mực: "Phong chủ nhiệm, các cầu thủ đã chơi hết sức, như vậy là không công bằng với họ."
"Bác sĩ Đới. Trên đời này không có công bằng."
Tuy nói vậy nhưng trong cảnh quay chậm, quả bóng dần dần di chuyển trở lại vị trí ban đầu.
Đới Lâm không hỏi liệu Phong Kiêu có thể thực sự thay đổi những gì đã xảy ra trong quá khứ hay không và những hạn chế của việc làm đó. Hắn biết rất rõ Phong Kiêu đang cảnh báo mình là chỉ bằng cách hợp tác với anh ta, mới có thể đối phó với Khoa Ác Ma.
Đới Lâm cũng biết vì cái chết của Chung Tư Minh, Khoa Ác Ma sẽ trở thành tình huống mất tích ba người, và tình huống mà Âu Dương Due phải đối mặt sau đó có thể lại xảy ra. Khoa Ác Ma tuyệt đối không có khả năng buông tha cho mình, cân nhắc đến điểm này, hiện tại cùng Phong Kiêu hợp tác cũng là lựa chọn tốt hơn.
"Bác sĩ Đới.'
Phong Kiêu nhìn đồng hồ và nói: "Ta đi đây. Sau bữa tối, ngươi có thể đặt nó vào bồn rửa trong nhà bếp. Ngươi không cần phải quá lo lắng. Đến giai đoạn này ngươi có thể yên tâm ngủ."
"Ta không buồn ngủ."
"Dự định thức khuya xem bóng đá? Đúng rồi, thức khuya đối với bác sĩ linh dị cũng không có hại gì."
"Phong chủ nhiệm." Đới Lâm cẩn thận nhìn vào mắt Phong Kiêu: "Có ai khác sống trong biệt thự này không?"
Nghe những lời này, sắc mặt của Phong Kiêu cuối cùng cũng hơi thay đổi.
Đây là lần đầu tiên Đới Lâm nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Phong Kiêu.
Trên thực tế, nếu như có bác sĩ khác ở tại đây cũng sẽ khiếp sợ không gì sánh nổi. Trong toàn bộ Bệnh viện số 444, chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm Phong Kiêu như vậy trước đây!
"Không thể nào, ánh mắt của ngươi. . "
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Chỉ sau khi Phong Kiêu nói điều này, anh ấy mới nhận ra mình đã mất bình tĩnh.
"Bác sĩ Đới." Phong Kiêu tiếp tục: "Có lẽ ta đã sai lầm khi để ngươi ở lại đây."
"Ta không hoàn toàn chắc chắn, Phong chủ nhiệm. Ta..."
"Đừng đi cân nhắc ở vấn đề nơi này còn có người hay không." Phong Kiêu trực tiếp ngắt lời Đới Lâm: "Hiểu chưa?"
Nói xong, anh ta cầm điều khiển từ xa lên và chuyển kênh.
Có một mẩu tin tức trên TV ngay bây giờ. Trên bản tin, phóng viên đang phỏng vấn một tên tội phạm vừa bị kết án tử hình trong phiên tòa thứ hai.
"Băng không mà nói...
Sau đó, trên màn hình TV tên tội phạm đang khóc lóc ăn năn trước mặt phóng viên bỗng tái nhợt đi. Sau đó, da thịt của y vỡ vụn, từng mảnh từng mảnh rơi xuống, chỉ trong chốc lát, cả người kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất chết!
Đới Lâm nhìn tên tội phạm chết thảm, và im lặng trong giây lát.
Cuộc phỏng vấn này rõ ràng là không trực tiếp.
"Ta hiểu." Thái độ của Đới Lâm vẫn như cũ không kiêu ngạo không tự ti: "Chi cân Phong chủ nhiệm không làm gì ta, ta sẽ không nghĩ tới trong biệt thự có người khác hay không.'
"Rất tốt."
Sau khi Phong Kiêu nói xong, cơ thể anh ta biến mất trước mặt Đới Lâm.
Ban đêm.
Ngồi trên giường, Đới Lâm sử dụng Đôi Mắt Quỷ để quan sát tất cả những khu vực mà hắn có thể nhìn thấy ở 360 độ.
Nhưng một khi đã vượt qua tầng này phạm vi, hắn rất khó tiếp tục quan sát.
Phong Kiêu rõ ràng đã chi rất nhiều tiền cho việc sắp xếp những Chú Vật bên trong biệt thự, anh ta phải rất tự tin, nếu không anh ta sẽ không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Đới Lâm đã xem tin tức buổi tối trước đó. Cái chết kỳ lạ của tù nhân đã được báo cáo.
Chú Vật của Phong Kiêu có khả năng gì, luôn là một bí ẩn trong bệnh viện. Chỉ cần có người biết anh ta có thể làm ra chuyện như vậy, trong bệnh viện bác sĩ xếp hạng nhất định phải có tên của anh ta.
Đột nhiên...
Đôi mắt quỷ của Đới Lâm thấy, cách hắn xa hơn mười thước bên ngoài...
Đó là nơi có cầu thang.
Đới Lâm đã cố gắng vô số lần, nhưng không thể rời khỏi tâng này.
Nhưng vào lúc này, Đới Lâm nhìn thấy...
Từ trên cầu thang, một bóng người đi xuống!
Người này là ai ?
Người này đầu tóc rối bù, che gần hết khuôn mặt, trên người mặc một bộ đồ ngủ, trông như phụ nữ.
Người phụ nữ này...
Đó là ai?
Mối quan hệ của cô với Phong Kiêu là gì?
Không, hay đúng hơn là...
Cô ấy là người hay ma? ? 2...
Tưởng Lập Thành nhớ lại từng lời Phong Kiêu nói.
"Sao đột nhiên anh ta lại bắt đầu điều tra chuyện của Đới Lâm? Tại sao gần đây anh ta thường xuyên đến khu nhà điều trị ngoại trú?"
Ngoại trừ bác sĩ linh dị cư trú trong tòa nhà ngoại trú, Khoa Chú Vật hiếm khi đến khu vực ngoại trú trong các trường hợp bình thường. Ở cấp độ của Phong Kiêu, việc đến khoa ngoại trú một hoặc hai lần một năm là bình thường.
"Tại sao anh ta lại cư xử một cách bất thường như vậy?"
Tưởng Lập Thành rửa chén xong, ngồi trước TV mở tin tức.
Đây là bản tin buổi tối.
"Cảnh sát vẫn đang điều tra cái chết kỳ lạ trong trại tạm giam này. Đài sẽ tiếp tục theo dõi và đưa tin. Các tin tức tiếp theo..."
Tưởng Lập Thành đang xem tin tức đột nhiên quay đầu lại!
Thấy một quả bóng bay màu đỏ phía sau mình!
Trên dây quả bóng bay có một phong thư!