Q11 - Chương 5: Buổi học đầu tiên
Q11 - Chương 5: Buổi học đầu tiênQ11 - Chương 5: Buổi học đầu tiên
Q11 - Chương 5: Buổi học đầu tiên
Lâm Tôn Trúc đã không ngủ ngon đêm đó.
Khi tỉnh dậy, cô thấy trạng thái tinh thân của mình thực sự tồi tệ.
Cô ngồi dậy và xoa đầu mình. Nói thật, cô rất muốn trùm chăn ngủ một giấc, nhưng hiện tại cô cũng biết điều này là không thể. Giờ học đã ấn định rồi nên dù có gắng gượng vẫn phải đến lớp.
Chỉ là, đến lớp với một con mắt đen, e rằng sẽ không tạo được an tượng tốt với học sinh.
Lâm Tôn Trúc thở dài và nói: “Ai, không còn cách nào khác, đành phải kiên trì đi."
Thành thật mà nói, nó khiến cô lo lắng hơn trước.
"Chín giờ là tiết học đầu tiên. À, còn chưa đầy một giờ rưỡi nữa. Tám giờ là giờ ăn sáng."
Trong Mị Ảnh Trang Viên, dường như tất cả việc làm và nghỉ ngơi đều phải tuân theo quy định nghiêm ngặt, sẽ không có thay đổi trừ khi có tình huống đặc biệt.
Vốn dĩ cô muốn tranh thủ thời gian này đi tắm cho đỡ mệt. Tuy nhiên, dưới tình hình hiện tại, cô thực sự không dám bước vào phòng tắm nữa.
“Quên đi, xem lại giáo trình đi."
Theo cuộc trò chuyện trước đây với quản gia Tần, lớp lịch sử bắt đầu với lịch sử hiện đại của thế giới và phạm vi trọng tâm hiện tại là hạng mục lịch sử giữa Thế chiến thứ nhất và Thế chiến thứ hai.
Tám giờ, bữa sáng được đưa đến đúng giờ.
Từng phút từng giây đều không kém.
Để Lâm Tôn Trúc trải nghiệm lại nơi này, có thể nói là cực kỳ đúng giờ, cho dù đó là một người giúp việc mới đến.
"Hô..."
Điều này càng khiến cô lo lắng hơn, đủ để cho thấy nếu chủ ở đây là người cầu toàn thì hẳn họ phải có những yêu cầu vô cùng khắt khe trong việc giáo dục con cái.
Cô không có tâm trạng để thưởng thức bữa sáng của mình. Dù sao, lớp học sắp bắt đầu. Vừa ăn sáng, cô vừa bắt đầu nhẩm nội dung bài học trong lòng một lúc.
"Hừm... Sự kiện ngày 18 tháng 9, Nhật Bản xâm lược Đông Bắc, thành lập Mãn Châu Quốc bù nhìn, Adolf Hitler hai năm sau lên nắm quyền, Quốc hội cùng năm phóng hỏa án..."
Lịch sử quốc tế trước Chiến tranh thế giới thứ 2 rất phức tạp, làm thế nào để kết nối các sự kiện lịch sử tưởng chừng như không liên quan để dạy cho học sinh là một bài kiểm tra trình độ lịch sử và chính trị của giáo viên.
"Khi đến thời điểm, trước tiên dùng Power Point cho bọn nhỏ xem bản đồ lúc đó, sau đó.. “
Sự việc diễn ra rất nhanh, chỉ một tiếng đồng hồ trôi qua.
Được tiểu Cúc dẫn đi, cô đã đến nơi mà cô sẽ dạy học.
"Tất cả bảy học sinh đã đến chưa?"
"Uhm, về điểm này, Lâm lão sư xin chờ một lát xác nhận điểm danh."
Tổng cộng chỉ có bảy người, có cần phải gọi điện thoại xác nhận đã đến hết chưa? Chẳng mấy chốc, cô đi theo tiểu Cúc đến một cánh cửa, và tiểu Cúc ra mở cửa.
Bên trong là một gian phòng lớn cực kỳ rộng rãi, hai bên có rất nhiều giá sách, chính giữa đặt một cái bàn dài, cách mặt bàn không xa có một quả địa cầu lớn.
Cô nhìn lướt qua, quả nhiên là bảy đứa trẻ, không thiếu một ai. Những đứa trẻ này đều đang ngồi ngay ngắn, ăn mặc rất tươm tất, đang chờ đợi mình.
"Hai phút nữa sẽ bắt đầu tiết học." Tiểu Cúc nói với Lâm Tôn Trúc: "Đây là điểm danh, cô Lâm, quản gia Tần liên tục yêu cầu tôi giải thích, lớp học chỉ có thể bắt đầu sau khi điểm danh."
"Được rồi tôi hiểu rồi."
"Vậy tôi đi ra ngoài trước, sau khi tan học một tiếng, tôi đón cô về phòng."
Sau đó, cô ta rời đi.
Quản gia Tần quá chú trọng đến vấn đề điểm danh nên Lâm Tôn Trúc tự nhiên cũng chỉ có thể trở nên coi trọng.
"Uhm, xin chào các em." Lâm Tôn Trúc nhìn những đứa trẻ mặc quần áo hàng trăm nghìn trên đầu người, trông khá thận trọng: "Tôi tên Lâm Tôn Trúc, và tôi sẽ là giáo viên lịch sử của các em từ hôm nay, tôi cũng sẽ dạy các em Địa lý.'
Cô đi đến trước bàn, lấy sổ điểm danh ra, lấy bút viết: "Trước khi... vào lớp, tôi phải điểm danh, gọi tên thì cứ nói cớ."
Điểm danh cũng có một lợi thế, cho phép cô biết tên của mọi người nhanh nhất có thể, để cô có thể gọi họ sau này.
"Uhm, người thứ nhất, Tần Bác Sinh."
"Cói"
Tần Bác Sinh là một thiếu niên ngồi bên phải cô, thiếu niên trông hơi xanh xao, thậm chí đôi môi cũng nhợt nhạt nhưng vẫn rất đẹp trai, điều thú vị là cậu ta có một bên mắt hai mí và một bên mắt một mí.
"Được rồi, người tiếp theo, Tân Ngọc Quyên."
"Có...
Người nói từ "có" là một cô gái có giọng nói rất nhỏ, đôi mắt của cô ấy nhỏ, như thể lúc nào cũng híp lại thành một khe nhỏ, mặc dù cô ấy đang ngồi, nhưng rõ ràng là cô ấy rất cao, có cùng chiều cao với Lâm Tôn Trúc.
"Tần Lợi Quần."
"Có." Mà lần này, là thanh âm một đứa trẻ nhỏ đến mức khó có thể nghe được, đến nỗi Lâm Tôn Trúc cũng không nhận ra là ai.
"Tần, Tần Lợi Quần? Ai là Tân Lợi Quần?”
Lâm Tôn Trúc nhìn xung quanh, vào lúc này, một người trong số họ đã giơ tay.
"Lão sư, là ta."
Đó là một thiếu niên đeo kính gọng vàng, để tóc rẽ ngôi. Mà thiếu niên này lúc lên tiếng, vẫn rất uể oải.
Lâm Tôn Trúc nhìn kỹ hơn và thấy cậu ta khá gầy, thậm chí lòng bàn tay của cậu ta cũng to bằng bàn tay của một cô gái. "Ừm, được... ừm, người tiếp theo, Tân Khanh Quý."
Đây là cậu bé dắt chó vào sân ngày hôm qua.
"Đây!" So với Tân Lợi Quần, giọng nói của Tân Khanh Quý khá to và the thé, tạo thành sự tương phản vô cùng sắc nét, có chút cảm giác "có khí thế, rất có sức song
Tần Khanh Quý liếc nhìn Lâm Tôn Trúc và nói: "Lâm lão sư, chúng ta lại gặp nhau. Nhanh lên điểm danh xong, bắt đầu đi học a.
"Được rồi..."
Khi Tan Khanh Quý nói chuyện, cậu ta mang đến cho mọi người cảm giác tràn đầy tự tin, theo kinh nghiệm của Lâm Tôn Trúc, những đứa trẻ như vậy thường có thành tích học tập khá tốt.
Hơn nữa, cô còn chú ý đến cách người khác nhìn Tân Khanh Quý, như thể cậu ta cũng là thủ lĩnh của đám trẻ này.
Còn có ba người nữa.
"Tần Di."
Đứa trẻ duy nhất chỉ có hai ký tự trong tên của mình.
"Đây!" Tần Di là một cô gái đeo kính cận dày cộp, lúc hô "Đây" thì dùng tay nâng chiếc kính trên sống mũi lên.
"Tần Lam Đình."
"Đây!" Mà lần này, là một cô gái có mái tóc rất ngắn, cô ấy hoàn toàn trái ngược với Tần Ngọc Quyên, cô ấy đeo một cặp kính hẹp, cặp kính của cô ấy rất lớn, nhưng dường như chúng lại tỏa ra một màu rất u sầu, rất có vài phân cảm giác của Ayanami xinh đẹp.
Sau khi Tần Lam Đình nói "đây", cô ấy đưa tay lên và vén tóc bên tai. Nhìn cô ấy, Lâm Tôn Trúc phải thừa nhận cô ấy chắc chắn là đẹp nhất trong số những đứa trẻ này, nếu tóc cô ấy dài hơn, cô ấy chắc chắn sẽ đẹp như một minh tinh.
Tiếp theo chính là người cuối cùng.
"Tần Thân La."
"Có."
Sau khi điểm danh tên của sáu người đầu tiên, Lâm Tôn Trúc tự nhiên biết Tần Thân La là ai ngay cả khi cậu ta không nói 'cóớ..
Đó là đứa trẻ có khuôn mặt lạ nhất trong bảy đứa trẻ.
Ánh mắt của cậu ta sắc bén như ưng, nhưng lộ ra một loại lạnh lùng mãnh liệt, giống như không thèm để ý trên đời này hết thảy, bất luận kẻ nào nhìn đều cảm thấy cực kỳ lạnh lùng. Ngay cả từ "có" cũng được nói ra một cách vô cảm.
"Được rồi, hiện tại điểm danh đã xong."
Lúc đó là đúng tám giờ.
Bắt đầu dạy học.
Lâm Tôn Trúc cất máy tính xách tay đi và nói: "À, Quản lý Tần đã nói với cô trước đây các em cũng đã nghiên cứu lịch sử thế giới hiện đại trước đây và đã học về những năm 1930. phải không?” "Dạ." Tần Khanh Quý nói: "Nhưng không quan hệ, ta đã không học lịch sử khoảng một tuần rồi. Cô Lâm, cô không cần lo lắng chuyện này có lặp lại hay không, chúng ta cũng có thể ôn cũ mà biết mới."
"Ừ-" Tân Lam Đình cũng khẽ gật đầu, nói: "Cô đồng ý với Khanh Quý."
Những người này có phải là anh chị em không?
Tuy nhiên, bảy người họ trông chẳng giống nhau chút nào.
"Được, vậy cô sẽ bắt đầu tiết học."
Những đứa trẻ này khá thân thiết hòa ái, điều này làm giảm bớt căng thẳng trong lòng Lâm Tôn Trúc một chút.
"Được, ta không quan tâm, chỉ cần có thể vượt qua kỳ thi cuối tuần là được." Tần Lợi Quần, một cậu bé đeo kính, giơ tay đẩy kính một lần nữa và nói.
"Được rồi, bắt đầu tiết học nào. Chà, trước hết, chúng ta sẽ bắt đầu với Sự kiện ngày 18 tháng 9 năm 1931.
Quá trình của lớp học dễ dàng hơn cô tưởng tượng.
Điểm hay của lớp học lịch sử là nó dễ kể chuyện hơn các lớp học thông thường và học sinh cũng dễ nghe hơn. Bắt đầu với các sự kiện lịch sử tương đối nổi tiếng như Sự kiện ngày 18 tháng 9 cũng sẽ cho phép học sinh có cảm giác thay thế.
"Sự kiện lịch sử này có tác động quốc tế to lớn. Mặc dù Liên Xô bày tỏ sự ủng hộ hoàn toàn đối với Trung Quốc, nhưng về mặt khách quan, họ không can thiệp trực tiếp. Hành vi này đã thúc đẩy một cách khách quan sự xâm lược của Nhật Bản sau này."
Bảy đứa trẻ có mặt đều rất bình tĩnh, không đứa nào muốn nói.
Điều này làm cô ngạc nhiên.
"Chà, các em có quan điểm cá nhân nào về giai đoạn lịch sử này không?"
"Ý của cô là quan điểm nào?" Tần Khanh Quý hỏi: "Cô đang hỏi về tác động quốc tế của các sự kiện lịch sử? Hay nguyên nhân của sự kiện này? Hay phản ứng quốc tế sau sự kiện này?"
"Uhm... Đầu có thể."
"Chủ yếu là do tình hình thế giới lúc bấy giờ và nội chiến ở Trung Quốc." Tân Khanh Quý không đọc ghi chú của mình và nói với Lâm Tôn Trúc: "Từ cuối thế kỷ 19, Trung Quốc vẫn cực độ mềm yếu trước Nhật Bản. Nhiều cuộc xâm lược cũng là tự do, dẫn đến khẩu vị ngày càng tăng. Vào những năm 1930. Hoa Kỳ theo đuổi chủ nghĩa cô lập và Châu Âu hy vọng Nhật Bản sẽ trỗi dậy để kiềm chế Liên Xô. Tất nhiên, ngay cả như vậy, kết quả của chiến quả này và tác động bất lợi sau đó cũng vô cùng lớn.
"Đúng vậy, cho nên cho tới bây giờ đều là quốc nhục, cũng là tiêu điểm thi lịch sử hiện đại."
"Chủ yếu là do giấy thông hành của Liên Xô và Hoa Kỳ gây ra." Tần Lợi Quần nói vào thời điểm này: "Việc yêu cầu ý thức đạo đức của một người bình thường là không thực tế, chứ đừng nói đến giữa các quốc gia. Chủ nghĩa không can thiệp của Liên Xô và Học thuyết Kích thích của Mỹ đều là nguyên nhân gốc rễ của việc mở rộng chiến tranh sau đó."
So với hai người này, bài phát biểu của những người khác không tích cực lắm.
Lúc này, Tân Lam Đình đột nhiên giơ tay và nói với Lâm Tôn Trúc.
"Lâm lão sư." "Uhm, có chuyện gì vậy?”
"Ta có chút không quá thoải mái." Tần Lam Đình tựa hồ tâm tình không tốt.
"Hả? Sao lại không thoải mái?" Lâm Tôn Trúc quan tâm hỏi.
"Có lẽ là ta nghỉ ngơi không tốt."
"Vậy là em muốn xin nghỉ?"
"Không. Ý ta là, xin vui lòng cho phép ta nằm trên bàn và nghe bài giảng. Khóa học của chúng ta thì bất kể điều gì xảy ra cũng không cho phép vắng mặt."
Không được phép cho dù có chuyện gì xảy ra? Cái này há chẳng phải là?
Lâm Tôn Trúc quan tâm đến Tần Lam Đình và chạm vào trán cô.
“Cũng không nóng?”
Sau khi đến gần Tần Lam Đình và nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy hơn, Lâm Tôn Trúc không thể không than thở, đứa trẻ này thực sự rất ưa nhìn, và trong vài năm nữa, cô ấy nhất định sẽ là một người phụ nữ mảnh khảnh và xinh đẹp.
Và cô ấy đột nhiên phát hiện ra cách Tần Lam Đình nhìn mình có chút kỳ lạ.
"Ta không sao. Chỉ cần gục đầu xuống bàn nghe giảng bài liền được."
"Cụ thể là không thoải mái chỗ nào?”
"Lão sư." Lúc này, nàng nghe được thanh âm Tần Lợi Quân: "Phụ thân đại nhân mời cô tới là để dạy học, không phải chữa bệnh cho chúng ta. Mị Ảnh Trang Viên có bác sĩ chuyên trách riêng, chờ tan học thì có thể để Lam Đình đi trị liệu. Nhưng trước đó, hãy dạy học xong đã. Trong lớp học, cô không được làm bất cứ điều gì không liên quan, quản gia Tần không nói với cô về điều này sao?"
Lâm Tôn Trúc không ngờ Tần Lợi Quân lại nói những lời vô tư như vậy, nhưng cậu ta là bên B nên chỉ có thể nói với Tân Lam Đình: "Như vậy, vậy cũng được, em cứ nằm đi, nếu còn khó chịu thì phải nói, được không?”
"Ừm"
Tần Lam Đình gật đầu.
Lúc này, Tần Lam Đình đến gần Lâm Tôn Trúc và nói một từ bằng giọng mà chỉ người sau mới có thể nghe thấy.
"Đừng làm gia sư ở đây nữa, mau từ chức đi."
Hả?
Tại sao lại nói như vậy?
Sau đó, Tần Lam Đình cứ như vậy gục đầu xuống bàn.
Mà trong số sáu người có mặt, không ai quan tâm đến tình trạng thể chất của cô ấy, và không ai trong số họ hỏi một câu hỏi nào.
Lâm Tôn Trúc không khỏi có chút ớn lạnh, những đứa trẻ này mỗi ngày cùng nhau đến lớp, không có tình cảm sao?
Tại sao Tân Lam Đình lại kêu mình từ chức?
Tâm trạng của Lâm Tôn Trúc lại trở nên nặng nê. Cô trở lại chỗ ngồi của mình và nói: "Vậy thì, chúng ta hãy tiếp tục bài học."
"Tác động lịch sử của Sự kiện ngày 18 tháng 9 còn nhiêu hơn thế. Năm sau, Sự kiện thứ 128 của Thượng Hải nổi tiếng đã xảy ra. Uhm, biến cố này..."
Nói đến đây, cô lại nhìn về phía Tần Lam Đình.
Cô ấy có vẻ thực sự không thoải mái. Nhìn vẻ mặt của cô ấy, vốn là rất không tốt.
"Cô đừng phân tâm." Lại là Tần Lợi Quần lên tiếng: "Tiếp tục dạy học."
"Uhm, sự nổi tiếng trong lịch sử của sự kiện ngày 28 tháng 1 không bằng sự kiện ngày 18 tháng 9. Nguyên nhân và hậu quả của sự kiện này như sau..." Mặc dù trong lòng cảm thấy khá khó chịu nhưng Lâm Tôn Trúc không còn cách nào khác ngoài để tiếp tục giảng dạy.
Trong giờ học tiếp theo, Tần Lam Đình luôn gục đầu xuống bàn.
Về phần sáu đứa trẻ còn lại, căn bản không quan tâm nhiều đến cô ấy, chỉ quan tâm ghi chép của mình.
Một giờ trôi qua thật nhanh, cuối cùng cũng đến lúc ra tan học.
"Được rồi, tiết học hôm nay đến đây là kết thúc. Trước khi ra khỏi lớp, tôi điểm danh lần nữa..."