Q11 - Chương 19: Linh hồn sa ngã
Q11 - Chương 19: Linh hồn sa ngãQ11 - Chương 19: Linh hồn sa ngã
Q11 - Chương 19: Linh hôn sa ngã
Phương Chu lúc này đang suy nghĩ rất nhiều, nghe tiếng kêu của vợ mình, lập tức trong lòng giật mình!
Anh và Đới Lâm lập tức lao vào phòng ngủ, sau đó nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng!
Đứa trẻ Tiểu Mộng đang đứng trên bệ cửa sổ, nếu cô bé bước thêm một bước, cô bé sẽ rơi xuống!
Cho dù là Phương Chu, nếu đứa bé chết ngay tại chỗ, thì anh ta cũng không cứu được!
Mà Ôn Tiểu Thụ liền chạy tới bên bệ cửa sổ, ôm lấy đứa bé, ôm xuống dưới!
"Tiểu Mộng!"
Phương Chu sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng tiến lên, liền phát hiện biểu tình nữ nhi rất kỳ quái, cùng ngày thường hoạt bát sáng sủa tưởng như hai người, sắc mặt cứng ngắc, không có biểu cảm.
"Tiểu Mộng ! Tiểu Mộng !"
Phương Chu đã làm việc với tư cách là một bác sĩ linh dị từ khi mới ngoài 20 tuổi, anh có nhiều kinh nghiệm lâm sàng sẵn sàng đến mức chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể đoán ra các triệu chứng của Tiểu Mộng!
"Đới Lâm! Ngươi giúp ta gọi điện thoại! Gọi cho bệnh viện!" Phương Chu cơ hồ là khàn cả giọng hét lên.
"Được... Được!" Đương nhiên Đới Lâm biết chính xác "bệnh viện" mà Phương Chu đang nói đến là gì.
"Quên đi, đừng gọi điện thoại, ta tự mình đưa nó đi!" Phương Chu lúc này bỗng nhiên tỉnh táo lại, chính anh ta liền có thể thuấn di đem nữ nhi đưa đi bệnh viện, gọi điện thoại gì a ! Loại thời điểm này không phải cố ky thê tử!
"A Thụ, em ở đây trông nhà! Anh sẽ về ngay!"
Phương Chu cơ hồ là vừa lao ra khỏi phòng ngủ, liền xông vào hành lang bệnh viện!
Anh bế con gái, đi qua các hành lang của bệnh viện, rồi đi thẳng vào phòng cấp cứu!
"Tiểu Mộng, không sao, không có chuyện gì..."
Lúc này Phương Chu mới nhớ tới lời nói ban ngày của Tần quản gia.
"Đây là lân cuối cùng ta cảnh báo ngươi"...
Hóa ra đây là lời ông ta cảnh báo mình!
"Một lần cuối cùng”...
Phương Chu lập tức ý thức được, đây tự nhiên không phải lần đầu tiên!
Các bác sĩ của bệnh viện 444 đã từng tiếp xúc qua Mi Ảnh Trang Viên!
Cho nên Phó chủ tịch Hàn Minh mới yêu cầu anh ta không nhúng tay vào chuyện này!...
"Phương Chu mang theo nữ nhi... Đến bệnh viện? Thẳng đến trung tâm cấp cứu?"
"Đúng vậy, rất nhiều người nhìn thấy, đều là truyền ra đi, là con quỷ nào đui mù dám đi trêu chọc anh ta.
Cao Hạp Nhan vừa mới kiểm tra phòng bệnh ở khoa điều trị nội trú trở về, khi nàng nghe thấy các bác sĩ thảo luận về vấn đề này. "Cũng may, kết quả chụp CT không có gì nghiêm trọng, chắc chắn chỉ là u hồn quấy phá thôi." Bác sĩ Lư Tĩnh từ Khoa Oán Linh nói với Cao Hạp Nhan: "Bất quá mọi người còn là lần đầu tiên nhìn thấy Phương Chu phản ứng như vậy. Anh ta chính là bác sĩ vương bài Ngoại Khoa Hung Linh, một cây đao nổi tiếng a."
"Không có gì đáng ngạc nhiên." Lâm Hà, người cũng vừa hoàn thành công việc kiểm tra phòng, nói: "Dù sao con bé cũng là con gái của người vợ đã qua đời của anh ấy. Khi đó, vợ anh ấy là bệnh nhân của anh ấy ngay từ đầu, và anh ấy vẫn còn trong Khoa Lệ Quỷ. Thời điểm đó nguyền rủa ngược lại là chữa khỏi, nhưng mà về sau..."
Rất nhiều người đều rất quen thuộc bi kịch phu nhân của Phương Chu, vợ mất sớm, nếu con gái của anh ta có chuyện gì không ổn, đương nhiên sẽ không thể tiếp nhận.
"Nhưng đó cũng là một loại may mắn. Người thân của bác sĩ có thể trực tiếp trừ điểm chữa lành tâm linh của chính họ, không cần tiêu hao tương lai của mình." Lư Tĩnh nói ra: "U hồn quấy phá, ta cảm thấy rất không hợp thói thường. U hồn nhà ai có thể đến gần bên người Phương Chu mà không bị anh ta phát hiện?”
Đây là sự thật. Cao Hạp Nhan tự hỏi, một con ma trước mặt Phương Chu không khác gì con gà hay con chó.
Phương Chu là người của phe Hàn Minh, Cao Hạp Nhan không quan tâm lắm đến chuyện của anh ta, nhưng điều cô quan tâm là, loại ma quỷ nào có thể đe dọa người thân của anh ta?
Quỷ ám hại người không đơn giản như vậy, nó cần phải dần dần ở bên cạnh người bị hại trong một thời gian, từng chút từng chút nguyên rủa, khi nguyền rủa đạt đến tiêu chuẩn chẩn đoán và điều trị lâm sàng tại bệnh viện, nó sẽ gây ra những tổn thương đáng kể cho bệnh nhân. Bằng không, nếu thật sự có quỷ hồn giết người, lập tức giết người, trong bệnh viện sẽ không có phòng khám ngoại trú, tất cả đều phải chuyển thành phòng cấp cứu.
"Có lẽ anh có thể đi tìm hiểu. Lư Tĩnh, đứa trẻ đã được đưa vào khoa điều trị nội trú chưa?"
"Nhất định sẽ bố trí ở phòng bệnh đặc biệt rồi, Phương Chu là ai? Không cần anh ta an bài, Hàn viện phó sẽ bật đèn xanh cho anh ta trực tiếp bố trí ở một khu ở chiêu không gian sâu hơn, sau đó sẽ cho người theo dõi y tế tốt nhất. Có lẽ, các điểm chữa bệnh tâm linh sẽ không để Phương Chu đưa ra."
"Đứa trẻ bây giờ không sao." Phó chủ nhiệm Khoa cấp cứu Kha Minh Chương kiểm tra lại trạng thái linh hôn của đứa trẻ rồi nói với Phương Chu: "Phương chủ nhiệm, ừm... đứa trẻ không sao. Phán quyết của ta chỉ là u hồn phổ thông quấy phá, bộ phận linh hồn cũng không có phát hiện hiện tượng nguyền rủa, tiếp tục theo dõi mấy ngày, không có gì dị thường là có thể xuất viện."
Phương Chu thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cám ơn, Kha phó chủ nhiệm."
"Đâu có đâu có, này, nếu như Chủ nhiệm không có phẫu thuật thì nhất định sẽ tới hỗ trợ. Phương chủ nhiệm yên tâm, nữ nhi của ngươi không có việc gì."
"Có thật là u hồn không... ?"
Phương Chu không thể chấp nhận một kết quả đơn giản như vậy.
U hồn? Đùa gì thế ?
Anh ta không tin nhóm người trong Mi Ảnh Trang Viên chỉ có chút bản lãnh như thết...
Lâm Tôn Trúc lại lấy thịt thân chú.
Bây giờ cô đang quấn chặt chăn bông, không ngừng nghĩ về những lời của quản gia Tần, và Mị Ảnh Trang Viên không ngừng bộc lộ sự quỷ dị của nó. Mọi thứ không bình thường...
Tần Lam Đình, nàng đến tột cùng đi nơi nào?
Lúc này, cô chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô cảnh giác nhìn về phía cửa, chậm rãi đi tới, sau đó nghe thấy một giọng nói từ ngoài cửa.
"Lâm lão sư, Lâm lão sư...'
Giọng nói nhợt nhạt và mỏng manh.
Tần Lam Đình?
Cô định mở cửa ngay lập tức, nhưng nó đã bị khóa!
"Tân Lam Đình, em thế nào rồi?"
'Lâm lão sư...
Cô ấy yếu đến mức thậm chí không thể nói rõ ràng.
"Ta chẳng mấy chốc sẽ... Không tồn tại..."
"Tân Lam Đình, em. ˆ"
"Đừng nói cho 'nớ... vị trí địa lý thực sự của Thành phố W... không, đừng để nó biết, Thành phố W..."
"Lam Đình, nghe cô nói." Lâm Tôn Trúc xuyên qua cửa nói: "Em đến cùng gặp phải chuyện gì? Chẳng lẽ cha em ép buộc em làm cái gì sao? Mẹ ta nói cho cô một câu: Thuận cũng không phải thật sự là hiếu, cho nên...'
Tuy nhiên, không có âm thanh nào phát ra từ phía sau cánh cửa nữa.
"Tân Lam Đình... Tân Lam Đình?"
Ngoài cửa.
Tiểu Cúc ở cách đó không xa, nhìn chằm chằm cánh cửa.
Nơi này sẽ lần lượt được bảo vệ.
Mà từ đầu đến cuối...
Cô không nhìn thấy gì cả.
Lúc này, Lâm Tôn Trúc rút ngón tay bị cắt đứt của mình ra, cúi người lại gân nói: 'Phương chủ nhiệm, Phương chủ nhiệm! Anh có nghe không? Anh có nghe thấy giọng nói của tôi không, Phương chủ nhiệm?”
Không trả lời.
Điều này khiến trái tim cô như chìm xuống đáy vực.
Đừng nói với "nó" vị trí thực sự của Thành phố W...
AI?
Thành phố W là một thành phố nổi tiếng của Trung Quốc, cho dù thực sự không biết nhưng chỉ cần mở phần mềm bản đồ trên điện thoại, sẽ biết chính xác Thành phố W ở đâu!
Ai còn sẽ...
Không biết vị trí địa lý của thành phố W?