Bệnh Viện Số 444 (Dịch)

Chương 409 - Q13 - Chương 13: Vô Kế Khả Thi

Q13 - Chương 13: Vô kế khả thi Q13 - Chương 13: Vô kế khả thiQ13 - Chương 13: Vô kế khả thi

Q13 - Chương 13: Vô kế khả thi

Đối với Ấn Vô Khuyết, Đới Lâm tuyệt đối không thể có sai lầm.

Đới Lâm là mấu chốt để đưa linh hồn của Thi Linh trở lại thế giới này. Sau khi tìm được người có thể điều khiển thành công đôi mắt này, Ấn Vô Khuyết tuyệt đối không thể bỏ cuộc.

Khi nghe nói Hạp Nhan và Đới Lâm đều ở thành phố K, phản ứng đầu tiên của anh ta là: Hai người đến đó cùng nhau sao? Nhưng tại sao Hạp Nhan không nói với mình?

Ấn Vô Khuyết lập tức nghĩ: Mộng Hoa có nói gì với Hạp Nhan khi tỉnh dậy không?

"Hap Nhan..."

Đối với chị em Cao Mộng Hoa và Cao Hạp Nhan, Ấn Vô Khuyết mang lòng áy náy rất mãnh liệt. Về phần Cao Mộng Hoa, Ấn Vô Khuyết đã lợi dụng cô ấy từ đầu đến cuối, trước mặt Mai Khuất Chân, Tống Mẫn và những người khác, anh ta luôn đóng vai "một người đàn ông đau buồn vì mất đi vị hôn thê"... Tất nhiên, anh ta không phải thực sự đang diễn, nhưng "Vị hôn thê” không phải là người mà họ nghĩ. Những người này đều là hậu duệ trực hệ của Lục Nguyên, bọn họ nguyện ý trung thành với anh ta vì Lục Nguyên, chuyện này đều là do Cao Mộng Hoa mang tới.

Nếu không phải Cao Mộng Hoa có ý phá hoại kế hoạch của Ấn Vô Khuyết, anh ta không muốn ăn linh hồn của cô và khiến cô hôn mê. Không giết Cao Mộng Hoa, một mặt là anh ta thực có lỗi với Cao Mộng Hoa, không muốn hại tính mạng của nàng, mặt khác, nàng hôn mê cũng có thể giải thích rõ nguồn gốc động cơ anh ta cần Đôi Mắt Quỷ.

Hổ thẹn của Ấn Vô Khuyết cũng được phản ánh trong việc bồi thường cho Cao Hạp Nhan. Cao Hạp Nhan bởi vì bị Lâm Nhan mang ra bệnh viện nên anh ta đã tìm đến Mai Khuất Chân để được giúp đỡ, không thể nói là đang đóng kịch, anh ta thực sự lo lắng, hy vọng Cao Hạp Nhan có thể được cứu để giảm bớt bứt rứt tâm lý của mình.

Nghe có vẻ đạo đức giả, có chút cảm giác đứng thẳng. Nhưng ... Ấn Vô Khuyết thực sự nghĩ như vậy, không có bất kỳ sự giả dối nào. Nhưng bây giờ, mọi thứ đang bắt đầu vượt khỏi tâm kiểm soát của anh ta.

"Bà ấy có thể thực sự có Quỷ Phật. Ta không thể tìm ra vị trí Lưu Oánh hiện đang ở dau Câu trả lời của Tống Mẫn dành cho Ấn Vô Khuyết càng khiến anh ta bất an hơn."Nhưng Quỷ Phật không có hồ sơ bị mất. Trừ khi nó là..."

"Khoa Ác Ma sao?"

Ấn Vô Khuyết đã đoán được điểm này.

Nói một cách tương đối, đây là tình huống mà anh ta lo lắng nhất.

"Người của Khoa Ác Ma..."

"Lewin Kerry...' Ấn Vô Khuyết hô tên của người đứng đầu Khoa Ác Ma, hai tay bắt đầu nắm chặt, anh bắt đầu lo lắng những người trong Khoa Ác Ma sẽ làm một số thủ đoạn ghê tởm.

"Nếu như người Khoa Ác Ma ra tay thì phiền toái. Chúng ta không có thông tin cụ thể về những Chú Vật trong tay họ, hơn nữa cũng không tìm được bọn họ."

Tống Mẫn đối với Khoa Ác Ma cũng rất đau đầu, dù sao ở Bệnh viện số 444, ngay cả ba Phó viện trưởng cũng không biết Khoa Ác Ma nằm ở đâu trong bệnh viện, bọn họ chỉ biết nhất định là bên trong Khoa ngoại trú. Có những không gian gấp vô tận ẩn sâu trong tòa nhà dành cho bệnh nhân ngoại trú của bệnh viện, nhưng những không gian này cũng cần một số lượng bệnh nhân nhất định để mở, vì vậy vẫn sẽ thiếu giường. Đối với Khoa Ác Ma, dường như họ không bao giờ cần phải lo lắng về những vấn đề này.

"Việc phát triển các Chú Vật không gian để tìm người vẫn không suôn sẻ trong Khoa Chú Vật." Tống Mẫn thở dài: "Đây luôn là thiếu sót của các Chú Vật trong bệnh viện của chúng ta."

"Hàn Minh, có lẽ ông ta có thể làm được." Ấn Vô Khuyết lập tức nghĩ tới người đàn ông mà mình từng ở thế thù địch.

Chú Vật của Hàn Minh có khả năng xâm chiếm tâm linh mạnh mẽ. Chỉ cần ông ta có được một manh mối cực kỳ nhỏ, cho dù chỉ là mùi hương hay chữ viết do người đó để lại, ông ta có thể lập tức tìm kiếm đối phương, sau đó linh hồn của ông ta xâm nhập vào cơ thể của họ. Về mặt tìm người, không có ai mạnh hơn Hàn Minh. Nhưng, Hàn Minh sẽ giúp anh ta sao? Quản lý di thể của người đã khuất là trách nhiệm của Phó viện trưởng hành chính, Phó viện trưởng điều hành không cần cân nhắc những chuyện này, phần lớn những gì Hàn Minh cần phụ trách đều liên quan đến phẫu thuật thực tế, xây dựng phòng và hiển thị các Chú Vật bên trong bệnh viện. Hàn Minh thậm chí còn không giống Ấn Vô Khuyết, người có tư cách chuyển giao thông tin cho Viện trưởng, thậm chí có thể nói phẫu thuật là Phó viện trưởng ít tiếp xúc với Viện trưởng nhất.

"Đi tìm ông ta sao? Hay là?”

Ấn Vô Khuyết lắc đầu: "Tốt hơn hết là đừng đến gặp ông ấy trừ khi thật sự cần thiết. Viện trưởng Lục Nguyên đã nhiều lân nhắc đến ta là Phó viện trưởng hành chính và Phó viện trưởng điều hành được định sẵn là không thể ... đứng cùng trận tuyến."

"Cái đó?"

"Ta sẽ suy nghĩ, nhất định sẽ có biện pháp giải quyết.'...

Đới Lâm biết là ngay cả khi di thể được thu hồi kịp thời, hắn sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt từ bệnh viện.

Hắn càng ngày càng nghi hoặc, chẳng lẽ đây mới là mục đích chân chính của bác sĩ Khoa Ác Ma?

Nhưng dù thế nào đi nữa, ở giai đoạn này hắn tạm thời không nghĩ ra cách nào khác. Mặc dù Đôi Mắt Quỷ đã xuyên qua vô số tòa nhà và tìm kiếm, nhưng trong thành phố K rộng lớn thì vẫn như mò kim đáy bể.

Mà Phương Chu cho đến nay vẫn chưa phản hồi Đới Lâm, vì vậy không thể xác nhận Hàn Minh có đến hỗ trợ hay không.

Cao Hạp Nhan cũng cảm thấy rất khổ não, thiếu sót của Chú Vật bệnh viện luôn là tìm người, nếu không Tưởng Lập Thành năm đó đã có thể sớm tìm thấy Lương Loan Túc, kẻ đã giết con gái mình. Chỉ cần thông qua Chú Vật tiến hành quấy nhiễu, liền có thể thuận lợi ngăn cản bọn họ tìm được người muốn tìm.

Để tìm thấy bà ấy trong thời gian ngắn, trừ khi nhờ đến cảnh sát. Tuy nhiên, Lưu Oánh không vi phạm pháp luật và việc gọi cảnh sát là vô ích. Huống chi, bác sĩ Khoa Ác Ma cũng rất có khả năng thao túng giám sát.

Nghĩ như vậy, đúng là phi thường không thuận lợi.

"Duy nhất có thể nghĩ tới chỉ có Hàn Minh." Cao Hạp Nhan nghĩ nghĩ, chỉ có một mình ông ta: "Ngươi có thể liên hệ ông ta trợ giúp không?” "Phương Chu còn không có trả lời ta, ta không thể dễ dàng đi vào lâu của Phó viện trưởng."

"Hàn Minh không cho ngươi số di động?”

"Không có."

"Ta nhớ là ngươi đến khách sạn dự tiệc của ông ấy chứ? Lúc đó ta còn tưởng ngươi có số điện thoại di động của ông ấy."

"Không có, khi đó là ta đi tham gia huấn luyện, Hàn Minh đích thân tới tìm ta, nói cho ta biết đặt trước một chỗ ở khách sạn Orion thành phố W"

"Hai người trực tiếp gặp nhau ở khách sạn ở thành phố W?”

"Ông ấy nói thành phố W là quê hương của vợ ông ấy, nhưng bây giờ ta nghĩ lại, ông ấy đã chuẩn bị xong xuôi để ta đi dự yến tiệc. Lúc đó ông ấy và giám đốc An Trí Viễn cùng nhau gặp mặt."

"An Trí Viễn..." Cao Hạp Nhan nhắc đến cái tên này cười lạnh: "Nếu chị gái ta không hôn mê, sao có thể đến lượt y làm Chủ nhiệm Khoa cấp cứu? Ngay khi y trở thành Chủ nhiệm khoa cũng chỉ là chó săn của Hàn Minh, ngay cả trong Khoa cấp cứu, có rất nhiều bác sĩ hoàn toàn không chấp nhận An Trí Viễn."

Đới Lâm cũng bị ấn tượng sâu sắc bởi hình ảnh chân chó của An Trí Viễn khi đó.

"Được... vậy ta đi tìm An Trí Viễn trước." Cao Hạp Nhan nói: "Y đúng là tâm phúc quan trọng nhất của Hàn Minh, ta quay lại bệnh viện trước, đến Khoa cấp cứu xem có thể tìm thấy y không. Tóm lại, chúng ta phải tìm cách đưa thi thể về trong vòng 24 giời"
Bình Luận (0)
Comment