Bệnh Viện Số 444 (Dịch)

Chương 422 - Q13 - Chương 26: Không Có Người Sống Sót Ly Khai

Q13 - Chương 26: Không có người sống sót ly khai Q13 - Chương 26: Không có người sống sót ly khaiQ13 - Chương 26: Không có người sống sót ly khai

Q13 - Chương 26: Không có người sống sót ly khai

Mi Ca trở lại phòng trực.

Cô đã hoàn thành cuộc tuân tra đầu tiên của mình. Trước khi vòng tuần tra thứ hai bắt đầu, cô hy vọng có thể nghỉ ngơi thật tốt.

Tất nhiên, ngay cả lúc này, cô đã thả những Ma Trùng để tuần tra thay cho cô ta.

Miễn là Mi Ca nguyện ý, cô có thể mở mắt kết nối với tâm nhìn trên Ma Trùng, sau đó có thể chia sẻ tầm nhìn với Ma Trùng.

Cô cũng có thể nghỉ ngơi một chút.

Ở một nơi như vậy, sự thư thái tinh thần cần thiết cũng rất quan trọng. Nếu tinh thần không thoải mái, cứ căng thẳng thì khi sự việc thật sự xảy ra sẽ dẫn đến hoang mang.

Cậu của cô đã từng dạy cô khi đối mặt với những ác linh thực sự đáng sợ đó, đôi khi, sinh tử có thể được quyết định trong một hoặc hai giây.

Mặc dù nghe có vẻ thái quá, nhưng đó là sự thật.

Một bác sĩ linh dị có thể sống lâu không phải nói mình đã làm đúng, mà là có thể đảm bảo ít sai sót nhất.

Vì vậy, điều mà Mi Ca luôn theo đuổi không cầu công lao chỉ cầu không thất bại.

Dù sao... Mi Ca không muốn trở thành một bác sĩ linh dị nếu cô ta có thể chọn.

Lúc này, Mi Ca lại nhìn vào quy tắc trực ban được dán trên tường.

Cô vẫn có thể thấy rõ quy tắc thứ bảy.

Bệnh viện số 444 là có thật...

Bản thể của Viện trưởng ở đây ...

Chỉ nhìn thôi cũng khiến Mi Ca cảm thấy sởn gai ốc.

Cuối cùng, cô ta dứt khoát quay đầu ra, không nhìn tới, cô ta đi đến máy pha cà phê và muốn pha hai tách cà phê.

Trong phòng trực có nguồn cung cấp nước nóng không giới hạn, một lượng đáng kể hạt cà phê và thậm chí cả rượu vang. Dù sao bác sĩ linh dị khi uống rượu cũng không bỏ lỡ nhiệm vụ của mình.

Khi pha cà phê, Mị Ca nhớ chính cậu của cô là người đầu tiên dạy cô cách pha cà phê.

Cho đến bây giờ...

Mi Ca thậm chí còn không biết tại sao cậu lại muốn giúp Damon Darren.

Nếu muốn nói cậu đánh cuộc, vì cái gì từ đầu đến cuối đều không có nói cho mình?

Đến cuối cùng, để cho mình một người lẻ loi trơ trọi đợi tại nơi này.

Mình lại một lần nữa đã mất đi thân nhân.

Theo cậu, hình như ông ngoại cũng là một bác sĩ linh dị. Vì điều này, cậu và mẹ, với tư cách là hậu duệ trực tiếp, được định sẵn sẽ trở thành bác sĩ linh dị trong tương lai.

Dù sao, đây là một số phận không thể tránh khỏi. Vì vậy, sau khi cuộc hôn nhân với George tan vỡ, Mặc Mi Ca cũng đưa ra quyết định: cô sẽ không sinh thêm con trong tương lai.

Cô không phải là người bị ám ảnh bởi việc kết hôn và sinh con, nếu không tìm được đối tượng phù hợp, cô định sống một mình đến cuối đời, chồng con sao? Không cần thiết.

Nếu đứa trẻ được sinh ra, cô sẽ phải đợi nó lớn lên, và sẽ không thể lựa chọn vận mệnh của mình, có lẽ một ngày nào đó sẽ giống như mình, đến nhà xác này để làm nhiệm vụ, sinh tử đều không thể tự mình khống chế, thà rằng ngay từ đầu đừng sinh ra còn hơn.

Cậu hình như cũng có ý nghĩ như vậy nên chưa bao giờ lấy vợ sinh con. Vì vậy, cậu ấy cũng coi Mi Ca như con ruột của mình.

Và bây giờ...

Mi Ca vẫn không biết thi thể của ccậu cô đã được xử lý như thế nào.

Không giống như bệnh nhân, bác sĩ linh dị không cần phải được gửi đến nhà xác kịp thời sau khi chết. Thi thể của cậu chắc chắn sẽ bị cắt ra và biến thành một Chú Vật.

Các bác sĩ ở nhiều khoa muốn phân bổ các Chú Vật được tạo ra từ cơ thể cậu để tăng cường sức mạnh cho các khoa của họ.

Đây là số phận của kẻ thua cuộc. Trước khi thất bại, dù bạn có xinh đẹp đến đâu cũng chẳng có nghĩa lý gì, là kẻ thua cuộc, sẽ chẳng ai nhận xét bạn được người chiến thắng đối xử như thế nào.

Cô cầm cốc cà phê lên, nhấp một ngụm rồi ngồi xuống bàn, nối mắt trái với hình ảnh của Ma Trùng.

Cà phê đen này đắng thật. Tuy nhiên, tính cách của Mi Ca rất bướng bỉnh, ngay cả khi cậu của cô yêu cầu cô ta thêm một chút cà phê, cô sẽ không bao giờ đồng ý. Vì mẹ đã từng uống cà phê trực tiếp như thế này.

Sau khi nhấp vài ngụm, cô đặt tách cà phê xuống, sau đó, thông qua tâm nhìn của Ma Trùng, cô kiểm tra tình hình bên trong nhà xác.

Hiện tại...

Về cơ bản mọi thứ vẫn bình thường, không có nhiều thay đổi.

Nói thật, cô hiện tại hi vọng có thể xuất hiện xác chết vùng dậy, như vậy, cô có thể tăng thêm một chút khối lượng công việc.

Hiện tại xem ra, chỉ có thể từ từ chờ đợi. ...

"Cái gì?"

Trần Thần lúc này tiếp một cuộc điện thoại.

Sau khi trả lời điện thoại, y nhìn Đới Lâm một cách nghiêm túc và nói: "Bác sĩ Đới, thi thể của bệnh nhân Lâm Thiển đã được tìm thấy."

"Tìm được rồi?" Đới Lâm vội vàng hỏi: " Quỷ Phật Huyết Liên Tự thì sao? Tìm được chưa?"

Đây là một Chú Vật vô cùng nguy hiểm, không biết có bao nhiêu người sẽ chết oan nếu để chúng ở bên ngoài!

"Chúng ta chỉ thu được thi thể, nhưng không tìm thấy Quỷ Phật. Về phần mẹ của Lâm Thiển, chúng ta cũng không thấy."

"Không tìm được bà ta?" "Nếu thi thể đã được tìm thấy, chúng ta sẽ đưa nó đến nhà xác, mặc dù hơi muộn. Thôi, Bác sĩ Đới. Coi như trừng phạt, bây giờ ngươi phải đến nhà xác trấn thủ."

"Hiện tại?"

"Đúng. Chúng ta sẽ cử người đưa ngươi xuống dưới. Từ giờ trở đi trong một tuần, từ 0 giờ tối đến 6 giờ sáng, ngươi phải luôn túc trực... Nếu không biết quy định về nhiệm vụ cụ thể, ta sẽ nhờ người giải thích cặn ke cho ngươi. Lục Minh, lập tức đưa bác sĩ Đới đến nhà xác, giúp hắn làm quen với công việc ở đó càng sớm càng tốt."

Đới Lâm đương nhiên biết việc trấn thủ trong nhà xác nguy hiểm như thế nào.

Chỉ là... lân này khác. Hắn không chỉ có nhiệm vụ mà còn phải bảo vệ thi thể của Lâm Thiển!

Thi thể đã được gửi đến nhà xác hơn 24 giờ sau khi chết!

"Bác sĩ Đới." Lục Minh đi tới trước mặt hắn, cười lạnh nói: "Ta có nhã ý nhắc nhở ngươi một chuyện, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, không được quên."

“Chuyện gì?"

"Thực ra trong lịch sử của bệnh viện chưa từng xảy ra sự việc như vậy. Thi thể bệnh nhân được vớt lên hơn 24 giờ rồi mới đưa về nhà xác. Và trường hợp này, không một bác sĩ nào trực ca... Không có một người sống sót ly khai nhà xác."

Trân Thần nghe vậy nói: "Được rồi, Lục Minh, đừng dọa bác sĩ Đới."

"Ta nói đều là sự thật, bác sĩ Đới. Xin nhớ kỹ ta vừa mới nói cái gì, không có người còn sống, không, có, một, người nào."

Đới Lâm lạnh lùng nói: "Tiếng Trung của ta rất tốt, không cần ngươi nhấn mạnh với ta."

"Ha ha, vậy thì tốt, bác sĩ Đới. Ta rất vui vì ngươi đã hiểu ta. Cho nên, bây giờ đi theo ta, ta đưa ngươi đến nhà xác. Uhm, mặc dù ngươi có thể sẽ không quay lại, nhưng vẫn là sẽ đem thẻ thang máy cho ngươi."

Đới Lâm thực sự muốn biết, liệu người này cùng mình là có quan hệ gì không? Trong trí nhớ của hắn, đây là lần đầu tiên hắn gặp bác sĩ tên Lục Minh này!

"Được, đi thôi, bác sĩ Lục."
Bình Luận (0)
Comment