Bệnh Viện Số 444 (Dịch)

Chương 449 - Q14 - Chương 1: Lục Mạn Ca (1)

Q14 - Chương 1: Lục Mạn Ca (1) Q14 - Chương 1: Lục Mạn Ca (1)Q14 - Chương 1: Lục Mạn Ca (1)

Q14 - Chuong 1: Luc Man Ca (1)

Một buổi sáng trong lành.

Sau khi dậy sớm và thay quần áo, Lục Mạn Ca bước ra khỏi phòng ngủ và nhìn thấy chồng Lê Chí Hiểu đang giúp cô làm bữa sáng.

"Thơm quá a...'

Lục Mạn Ca ngửi thấy mùi thơm, đi đến phía sau Lê Chí Hiểu và ôm lấy anh ta.

Lục Mạn Ca là một người không thạo việc nhà lắm, vì vậy Lê Chí Hiểu đã phụ trách hầu hết các việc nhà lớn nhỏ kể từ khi kết hôn.

"Em ngồi ở bên kia trước đi." Lê Chí Hiểu nhẹ giọng nói: "Lát nữa sẽ xong."

"Được rồi."

Sau đó, Lục Mạn Ca đi vào phòng tắm để tắm rửa.

Không lâu sau, cô nghe thấy tiếng tivi từ bên ngoài vọng vào.

Chồng cô luôn có thói quen xem tin tức buổi sáng, có thể nói là luôn không lay chuyển được. Anh ấy là một người tương đối truyền thống, hiếm khi xem tin tức trên điện thoại di động và máy tính, chỉ xem tin tức trên TV.

"Theo báo cáo của đài chúng tôi, gân đây tại thành phố K đã xảy ra một vụ án mạng. Người ta phát hiện một người phụ nữ đã chết trong một khách sạn ở ngoại ô thành phố K... Điều tra của cảnh sát phát hiện ra khi người phụ nữ nhận phòng, cô ấy còn dẫn theo một người đàn ông bị tình nghi đang bất tỉnh, tung tích của người đàn ông hiện không rõ, bản đài đem..."

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô bước ra khỏi phòng tắm và ngồi vào bàn ăn.

"Chồng..."

"Ừm2"

“Anh... có nhớ ngày mai là ngày gì không?”

"Tất nhiên rồi. Kỷ niệm ngày cưới."

"Có một bất ngờ đang chờ em đúng không?”

"Đương nhiên rồi."

Lục Mạn Ca cười cười.

"Tốt rồi, vợ đi trước nha chồng."

Sau khi ăn sáng, cô thay giày, đi ra cửa và hôn tạm biệt chồng.

Nghĩ đến ngày mai là kỷ niệm ngày cưới, lại là cuối tuần, Lục Mạn Cam thấy vô cùng hạnh phúc.

Anh ấy sẽ đặt một nhà hàng cho mình ở bên ngoài, hay anh ấy sẽ chọn chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến ở nhà?

Trong số những thứ khác, kỹ năng nấu ăn của Lê Chí Hiểu là không cần bàn cãi. Ở nhà, anh ta làm hầu hết công việc nấu nướng.

Sau khi vào tàu điện ngầm, Lục Mạn Ca tìm một chỗ trống ngồi xuống, mở điện thoại di động xem tin tức. Lúc này, cô đột nhiên nghe thấy một giọng nói.

"Lão bà, em nghĩ gì về cái chết của bác sĩ Đới trong nhà xác?"

Lục Mạn Ca hơi sửng sốt, nhìn sang bên cạnh.

Đó là một người đàn ông và một người phụ nữ.

"Hiện tại, ta chỉ muốn biết người của Khoa Chú Vật muốn làm gì khi họ mang Hạp Nhan đi."

"Bọn họ cũng không khả năng làm loạn, có Ấn..."

"Không biết Ấn Vô Khuyết đến tột cùng đang nghĩ gì! Anh ta ... Làm cho ta đến khám bệnh tại nhà đều tâm phiền ý loạn."

Đột nhiên, người phụ nữ nhìn Lục Mạn Ca đang ngôi bên cạnh cô.

Lục Mạn Ca sửng sốt.

Nữ nhân nhìn chằm chằm Lục Mạn Ca hồi lâu, mới nói: "Ngươi. . “

"Thế nào? Lão bà ?" Người đàn ông hỏi.

"Không có gì."

Người phụ nữ sau đó quay đầu đi.

Điều này khiến Lục Mạn Ca rất khó hiểu.

Nhận lầm người sao?

Không lâu sau, cặp đôi xuống xe tại một trong những điểm dừng.

Lục Mạn Ca nhớ lại cách người phụ nữ đó nhìn mình chằm chằm vừa rồi. Cái nhìn đó không có vẻ gì là cô ấy đã hiểu lầm ai đó, giống như trên khuôn mặt cô vấy bẩn một thứ gì đó.

Tuy nhiên, cô mở điện thoại và vào giao diện chụp ảnh tự sướng để xem nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường trên khuôn mặt.

"Thật sự là kỳ quái...

Đương nhiên, một chút tình tiết này cũng không có để Lục Mạn Ca suy nghĩ nhiều.

Không lâu sau, tàu điện ngâm đã đến công ty.

Lục Mạn Ca là thành viên tổ kế hoạch dự án của một công ty quảng cáo, gần đây công việc làm ăn của công ty có phần ảm đạm, đại bộ phận người trong tổ dự án cũng có chút u ám.

Tuy nhiên, Lục Mạn Ca là một người lạc quan, cô tin rằng những khó khăn chỉ là tạm thời.

Một người có tính cách lạc quan rất dễ được người khác yêu thích, vì vậy hầu hết các đồng nghiệp trong công ty đều rất thân với Lục Mạn Ca.

Trong giờ nghỉ trưa, Lưu Yến, người có mối quan hệ tốt nhất với Lục Mạn Ca, đã đến bên cạnh cô và nói: "Ngày mai là kỷ niệm ngày cưới của cậu phải không?”

"Đúng vậy." Lục Mạn Ca cười tum tỉm nói: 'Khi còn học đại học, chúng ta vừa đến tuổi kết hôn hợp pháp liên đi đăng ký kết hôn, chớp mắt đã qua mười năm."

"Thật tốt..."

"Hồi đó chúng ta... "

"Này, này, cậu không phải là muốn kể lại câu chuyện về lần gặp gỡ đầu tiên đã được kể đi kể lại hàng trăm lần đó chứ?"

Tuy nhiên, Lục Mạn Ca phớt lờ và tiếp tục kể lại câu chuyện: "Khi đó, mình đang ở khu vực nước sâu trong bể bơi của trường thì bị chuột rút ở chân, lúc đó anh ấy đã nhảy xuống bể cứu mình. Còn nhớ rõ lúc đó...

"Hồi đó anh ấy có cơ bụng tám múi phải không?"

"Ừm, cũng không có khoa trương như vậy..."

Nói đến đây, thanh âm Lục Mạn Ca dần dần trầm xuống.

"Tuy nhiên, nhiêu người nói là anh ấy không xứng với mình vì mình có gia cảnh tốt hơn và anh ấy lại sinh ra ở nông thôn. Tuy nhiên, liệu có mấy người ở nông thôn có thể học lên cao học như anh ấy? Thành công trong kỳ thi tuyển sinh sau đại học."

Lưu Yến suy nghĩ một chút và nói: "Anh ấy đã cứu cậu không chỉ một lần. Còn có một lần nữa, khi cậu mới kết hôn, phải không?”

"À, lúc đó chúng tôi ra ngoài lái xe, đột nhiên có một chiếc ô tô chạy phía trước, tài xế không biết là say rượu lái xe hay mệt mỏi, cho nên chiếc xe đã tông vào anh ấy, lúc đó anh ấy đã lao vào người tớ. ... Chà, túi khí của xe bung ra kịp thời, chúng tôi đều thắt dây an toàn, nếu không hậu quả thật thảm khốc..."

Lúc này, một đồng nghiệp khác đi tới nói: "Tạm thời tăng ca, các ngươi nên chuẩn bị tinh thần, tối nay sẽ về muộn."

Lại phải làm thêm giờ...

Không có cách nào, Lục Mạn Ca chỉ có thể nhanh chóng ăn, hi vọng ăn xong nhanh một chút, sớm một chút kết thúc công việc.

Sau đó, cô gửi một tin nhắn cho Lê Chí Hiểu, giải thích mình sẽ về muộn và bữa tối sẽ được giải quyết bên ngoài.

Đồng thời, cô đã trò chuyện với người bạn thân nhất của mình là Hạ Lộ trên WeChat một lúc.

Hạ Lộ là bạn tốt của cô thời đại học, cô ta chưa bao giờ đánh giá cao Lê Chí Hiểu, lúc đầu còn thuyết phục cô đừng lấy anh ta, nói rằng một bạch phú mỹ như cô lấy một phượng hoàng nam(*) là không tốt. Cái gì tam quan không hợp, không thích hợp để hẹn hò.

(*) Phượng hoàng nam: chỉ mấy lão bay lên làm phượng hoàng nhờ vào vợ, ý chỉ những người sống bám víu vào người khác để được cuộc sống sung sướng

Nhưng Lục Mạn Ca không hề coi trọng những lời này.

Cô ấy cảm thấy nói phượng hoàng nam là định kiến. Chẳng lẽ là nam nhân nông thôn thì tư cách thấp hèn sao? Cô tin rằng chỉ cần có tình yêu thì mọi chuyện đều có thể dung hòa. Hạ Lộ lắc đầu liên tục, nói thẳng nàng luyến ái não trên đầu, sau này nếu hối hận thì đừng tìm đến với cô ta.

"Hạ Lộ, cậu cùng người kia gần đây thế nào rồi?"

"Chia tay."

"Hả? Lúc này mới bao lâu, lại chia tay?"

"Dựa vào thành tích nhập học, thà thiếu không ẩu! Chuyện này không nói nữa... Ngày mai kỷ niệm ngày cưới các cậu định thu xếp thế nào?"

"Này, hãy chờ xem vòng kết nối bạn bè của tớ vào ngày mai." "Thể hiện tình cảm trước mặt một độc thân cẩu, thiên lôi đánh xuống al

Sau cuộc trò chuyện, cô tiếp tục làm việc.

Tuy nhiên, cô không ngờ công việc làm thêm giờ này có nghĩa là làm việc thêm giờ cho đến tận đêm khuya...

Buổi tối, cô vội vã về nhà, nhẹ nhàng mở cửa, lúc này Lê Chí Hiểu đã ngủ say.

Tắm rửa sạch sẽ, cô thay bộ đồ ngủ, lặng lẽ nằm xuống cạnh chồng và chìm vào giấc ngủ.

Lần này, cô ngủ rất trằn trọc.

Cô không biết mình đã trải qua bao lâu trong giấc mơ trước khi mở mắt ra. Nhưng cảm thấy dường như mình đã làm một cơn ác mộng khủng khiếp.

"Hô, đến cùng mình gặp phải ác mộng gì nhỉ?"

Cô quay lại và nhìn chồng Lê Chí Hiểu đang nằm cạnh giường.

Ngày kỷ niệm ngày cưới hôm nay, anh ấy sẽ tự mình sắp xếp như thế nào?

Nhưng rồi cô cảm thấy có gì đó không ổn.

Kể từ khi họ kết hôn, vào cuối tuần, rất hiếm khi cô đã thức dậy mà Chí Hiểu vẫn còn ngủ say.

Chẳng lẽ ngày hôm qua Chí Hiểu cũng đi làm rất mệt mỏi sao?

Vì vậy, cô câm điện thoại lên, đeo tai nghe vào, định xem kịch một lát, chờ Chí Hiểu thức dậy thì cùng nhau rời giường. Bữa sáng, cô vẫn muốn ăn những món chồng tự tay làm cho mình.

Một lúc sau, cô cảm thấy Chí Hiểu bên cạnh di chuyển.

Vì vậy, cô ấy tháo tai nghe, nhìn Lê Chí Hiểu đã tỉnh lại và nói: "Chồng, anh đã tỉnh chưa?"

Sau khi tỉnh lại, Lê Chí Hiểu dụi mắt nhìn Lục Mạn Ca trước mặt.

Sau đó, vẻ mặt của anh ta lập tức trở nên cực kỳ kinh hãi, từ trên giường nhảy dựng lên!

"Chồng, anh, anh có chuyện gì vậy?"

Lê Chí Hiểu kinh hãi đứng ở trên giường, nhìn Lục Mạn Ca, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.

"Ngươi ngươi ngươi...

Anh ta chỉ vào Lục Mạn Ca và nói với thanh âm rợn cả tóc gáy: "Ngươi là ai 22?"
Bình Luận (0)
Comment