Bệnh Viện Số 444 (Dịch)

Chương 459 - Q14- Chương 11: Lục Mạn Ca (6)

Q14- Chương 11: Lục Mạn Ca (6) Q14- Chương 11: Lục Mạn Ca (6)Q14- Chương 11: Lục Mạn Ca (6)

Q14 - Chuong 11: Luc Man Ca (6)

"Hôm nay không làm kiểm tra được nên tôi sẽ đưa cho cô một đơn thuốc Chú Vật, cô nên mang theo bên mình. Tạm thời đừng chạm vào chồng cô, và đừng kích thích anh ta."

Lục Mạn Ca nghe Mai Khuất Chân thản nhiên nói, lo lắng hỏi: "Mai Chủ nhiệm, chồng của tôi, tình huống của anh ấy hiện tại thế nào! Có thể nói cho tôi biết được không?"

"Anh ấy có thể không còn là chồng của cô nữa. Cô phải chuẩn bị tinh thần."

"Không phải chồng tôi?"

Về phần Bệnh viện số 444 và khái niệm ác quỷ, Lục Mạn Ca hiện tại hoàn toàn ngơ ngác, không có cách nào hiểu được.

"Ta chỉ có thể suy đoán. Sau khi kiểm tra xong mới có thể đại khái xác nhận. Tóm lại, cô đi trước đi. Điểm chữa bệnh tâm linh sẽ bị trừ trực tiếp trong phòng Chú Vật."

Lục Mạn Ca khó chịu, chỉ có thể lấy đơn thuốc, trước tiên rời khỏi phòng bệnh ngoại trú.

"Nhận lấy Chú Vật ở chỗ nào nhỉ?"

Đến bàn y tá, sau khi hỏi thăm, y tá chỉ vào hành lang bên phải: "Bên kia có phòng Chú Vật trong khu ngoại trú của Khoa Chú Vật."

"Khoa Chú Vật?"

"Chuyện đó cô không cân lo lắng, cứ đi đi. Sau khi nhận được Chú Vật, nếu cô muốn xuất viện thì cứ đến tìm ta, ta sẽ đưa cô đi."

"Được rồi..."

Lục Mạn Ca cầm lấy đơn thuốc, đi vê phía hành lang bên phải trước mặt.

Nhưng đi được hai bước, cô lại sợ hãi, quay lại chỗ y tá và nói: "Tôi, tôi... cô giúp tôi một việc được không? Tôi sợ, tôi không dám đi qua.”

Các y tá đối với điều này đã sớm quá quen thuộc.

"Yên tâm đi, hành lang đều có bố trí Chú Vật, huống chi nơi này là Khoa Ác Quỷ, ở các phương diện Chú Vật càng hoàn thiện hơn, trình độ của bác sĩ trấn thủ nơi này không phải nói chơi."

"Nhưng dù không sao thì tôi nhìn cũng sợ. Làm ơn đưa tôi đến đó."

"Tôi còn phải trực... Này bác sĩ Cao?”

Sau đó, Lục Mạn Ca quay lại thì thấy một nữ bác sĩ xinh đẹp quyến rũ đang đến gần, nhìn kỹ, bảng tên trên ngực cô ghi "Cao Hạp Nhan, bác sĩ điều trị Ngoại Khoa Oán Linh".

"Bác sĩ Cao, sao ngươi lại đến Khoa Ác Quỷ?"

"Là liên quan đến Đới Lâm." Cao Hạp Nhan nói: "Ta nghe nói có một y tá trực của Khoa Ác Quỷ đã trông thấy hắn, ta không tin hắn đã chết."

"Bác sĩ Đới... Nếu hắn còn sống sao không ra khỏi nhà xác?"

Cao Hạp Nhan kiên định nói: "Ta tin chắc hắn vẫn còn sống! Dù sao ta cũng muốn nói chuyện với y tá đã trông thấy hắn. Cho nên..."

"Nếu không, bác sĩ Cao ngươi giúp ta một việc? Bệnh nhân này sợ hãi không dám đến Khoa Chú Vật một mình. Ngươi có thể đưa cô ấy đến đó được không? Ta phải trực nên không thể rời đi."

"Việc nhỏ, không thành vấn đề."

Cao Hạp Nhan nhìn Lục Mạn Ca, nói: Vậy bệnh nhân này, đi theo ta.'

Y tá lập tức nói: "Bác sĩ Cao Hạp Nhan là bác sĩ điều trị, sắp được thăng chức phó bác sĩ trưởng. Đi theo cô ấy thì không có chuyện gì."

Sau đó, cô ta đến gần Cao Hạp Nhan và hỏi: "Ồ, bác sĩ Cao, chị gái của ngươi... bây giờ ổn chứ? Ta nghe nói sáng nay người của Khoa Chú Vật đã đến đây về việc chị gái ngươi mất tích ở khoa nội trú. Ở đây chúng ta đã nghe thấy một số tin đồn, nhưng chúng ta không biết liệu đó có phải là sự thật hay không..."

"Đã không sao. Chị của ta hiện tại rất tốt."

"Không thể nào? Tin đồn chị gái ngươi đã trở thành cư dân của Nhà Trọ đó ở Thành phố K không thể là sự thật, phải không?"

Nhưng lần này, Cao Hạp Nhan không trả lời y tá mà nhìn Lục Mạn Ca, ra hiệu cho cô đi theo mình.

Lúc này Lục Mạn Ca mới yên tâm đi theo Cao Hạp Nhan hướng vê Khoa Chú Vật.

Tuy nàng là nữ bác sĩ, nhưng thái độ của Cao Hạp Nhan lại khiến cho Lục Mạn Ca có một loại an tâm khó hiểu, nghĩ rằng chỉ cần đi theo nàng thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Vừa đi dọc hành lang, cô vừa không nhịn được hỏi: "Bác sĩ, tôi muốn hỏi, ác quỷ... Đến tột cùng là cái gì?"

Cao Hạp Nhan trả lời: "Tôi không thể trả lời câu hỏi này cho cô. Nó quá phức tạp. Hơn nữa, tôi không phải là bác sĩ Khoa Ác Quỷ, tôi chỉ là trị liệu oán linh nguyền rủa. Nhiều nhất, tôi chỉ có thể trả lời câu hỏi của cô về vấn đề Nghiệp chướng quỷ."

"Quỷ nghiệp chướng là gì?"

"Hiện nay, người ta thường tin là Nghiệp chướng quỷ tất nhiên sẽ chuyển hóa thành ác quỷ, nhưng lời nguyền do hai bên gây ra và phương pháp điều trị lâm sàng rất khác nhau. Cô trước không nên nghĩ quá nhiều, cứ thoải mái tiếp nhận việc khám và điều trị. Cô coi như may mắn, phát hiện đến sớm."

"Sớm phát hiện? Làm sao cô biết?"

"Nếu phát hiện muộn, bình thường cô sẽ vào phòng cấp cứu thay vì khu ngoại trú. Được rồi, cô cứ theo sát tôi.'

Lục Mạn Ca vô ý thức theo sát Cao Hạp Nhan.

Không mất nhiều thời gian để đi đến cửa sổ phòng Chú Vật.

"Bác sĩ Cao Hạp Nhan”

Lúc này, nhìn thấy một nam bác sĩ đeo kính đứng trước cửa sổ nói: "Lại gặp mặt."

Đối mặt với bác sĩ đeo kính, Cao Hạp Nhan lạnh lùng nói: "Đúng vậy a, lại gặp mặt."

"Một chiêu này của ngươi rất lợi hại, sau khi chị ngươi trở thành cư dân Nhà Trọ, chúng ta không ai có thể làm tổn thương một sợi tóc của nàng."

"Cảm ơn đã khen."

"Nhưng ngươi không phải là hộ gia đình ở Nhà Trọ." Lục Mạn Ca căn bản không hiểu bọn họ nói cái gì, nhưng có thể nhìn ra, bác sĩ đeo kính đối với nữ bác sĩ này rất có ác ý.

"Này, tôi đến đây để lấy Chú Vật..."

Cô đặt đơn thuốc lên bậu cửa sổ.

Bác sĩ đeo kính cầm đơn thuốc lên, nhìn vào rồi nói: "300 Điểm chữa bệnh tâm linh. Đặt tay lên dụng cụ này, điểm sẽ tự động bị trừ."

Nghe được câu này, Lục Mạn Ca lập tức làm theo.

Chỉ nghe một tiếng "ding"”, chụp điểm hoàn thành, bác sĩ đeo kính lấy ra một chiếc hộp nhỏ cho Lục Mạn Ca.

"Có hướng dẫn cách sử dụng, nhớ kỹ làm theo. Nếu như không dựa theo sách hướng dẫn mà dùng Chú Vật linh tinh, ta không bảo đảm hậu quả.".......

Lục Mạn Ca khó có thể nhớ được mình đã về nhà bằng cách nào.

Ký ức sau khi lấy được Chú Vật trong phòng Chú Vật giống như một mảnh vỡ.

Cô vừa định nhớ lại mình đã rời bệnh viện như thế nào thì điện thoại di động reo.

Lục Mạn Ca nhìn ra, lại là Lê Chí Hiểu gọi tới!

Cô trả lời điện thoại ngay lập tức.

'Alô?"

"Mạn... Mạn Ca. Tôi muốn cô ra ngoài một lúc."

“Anh gọi em là Mạn Ca? Anh tỉnh rồi à?"

"Uhm, tôi nghĩ chúng ta nên gặp nhau thì tốt hơn."

"Gặp nhau, chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?"

"Tôi sẽ gửi địa điểm cho cô, chúng ta gặp nhau ở đó nhé."

"Được. Em sẽ qua ngay.

Sau khi cúp điện thoại, cô mới nhớ ra Mai Khuất Chân đã khuyên bảo mình gần đây không nên liên lạc với Lê Chí Hiểu!

Tuy nhiên, có vẻ như chồng đã tỉnh táo lại?

Nói Lê Chí Hiểu là quỷ hồn, dù thế nào nàng cũng không thể tiếp nhận!

Nhìn chiếc hộp trên tay, cô cắn môi, nhấc điện thoại lên và gọi cho Lâm Lộ.

"Lâm Lộ, có lẽ lát nữa tớ sẽ về muộn."

"Chuyện gì vậy?”

"Tớ có chuyện muốn nói với cậu sau."

Sau đó, theo vị trí của Lê Chí Hiểu, cô nhanh chóng lao tới.

Chẳng mấy chốc cô đã đến.

Đó là một nhà hàng.

Sau khi bước vào, cô nhanh chóng nhìn thấy Lê Chí Hiểu. "Chồng, trí nhớ của anh đã trở lại bình thường rồi phải không?”

Cô vừa ngồi xuống, Lê Chí Hiểu liền nói: "Lâm Lộ, nhìn kỹ, là cô ấy."

'Lâm, Lâm Lộ?”

"Ừ-" Lê Chí Hiểu nhìn sang bên cạnh cô, nói: "Cô không biết cô ấy sao?"

Tuy nhiên, Lục Mạn Ca lại không hiểu ra sao.

"Lâm Lộ, em đương nhiên biết cô ta."

"Sao lại giả vờ ngốc thế? Lâm Lộ, tôi nói cho cô biết, cô ấy thực ra đã nói hiện tại sẽ chuyển đến nhà côi"

Lục Mạn Ca nhìn chung quanh, căn bản không thấy Lâm Lộ.

"Anh đang nói cái gì? Chí Hiểu? Ở đây chỉ có hai người chúng ta, Lâm Lộ ở đâu ra?"
Bình Luận (0)
Comment