Q14 - Chương 16: Lê Chí Hiểu (8)
Q14 - Chương 16: Lê Chí Hiểu (8)Q14 - Chương 16: Lê Chí Hiểu (8)
Q14 - Chương 16: Lê Chí Hiểu (8)
Lê Chí Hiểu và Lâm Lộ hoàn toàn không nhớ được bọn họ làm sao rời khỏi Bệnh viện số 666.
"Sao chúng ta ra ngoài được nhỉ?"
Đối mặt với câu hỏi của Lâm Lộ, Lê Chí Hiểu giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
Phải mất một thời gian anh mới thoát khỏi trạng thái hoảng hốt .
"Chúng ta vừa đến... Bệnh viện số 666?”
"À, đúng rồi, chúng ta..."
"Chúng ta ra ngoài bằng cách nào?”
Lúc này, đêm đã khuya.
Hầu như không có người trên đường phố.
Vấn đề mà Lê Chí Hiểu và Lâm Lộ phải cân nhắc bây giờ là...
Nên làm gì tiếp theo?
Đối với Lê Chí Hiểu, anh tự nhiên sẽ trở vê nhà bạn mình là Lưu Cương. Tuy nhiên, đối với Lâm Lộ, đó là một vấn đề.
Cô không muốn về nhà.
"Chúng ta trước tiên tìm một nơi để thảo luận xem nên làm gì tiếp theo."
"Được rồi."
Phải thảo luận kỹ lưỡng một chút.
Suy cho cùng, trên thế giới này có lẽ rất ít người gặp phải tình huống như Lê Chí Hiểu và Lâm Lộ hiện tại. Họ không có ai để thảo luận về vấn đề này ngoài nhau.
Họ tìm một quán cà phê có khá đông người và ngồi xuống.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ? Theo lời bác sĩ...'
"Đợi một chút." Trước đó, Lâm Lộ đột nhiên ngắt lời Lê Chí Hiểu, nói: "Trước đó, chúng ta phải cân nhắc một vấn đề."
"Cái gì?"
Chúng ta có nên đối phó với cô ấy không? Anh biết tôi đang nói đến ai mà."
Rõ ràng Lâm Lộ đang nói về Lục Mạn Ca giả.
Làm thế nào để đối phó với cô ấy?
Lê Chí Hiểu lúc này khá bối rối về điều này, mặc dù bác sĩ tên Aluca đã kê đơn Chú Vật cho họ, nhưng anh không chắc liệu thứ này có thể đối phó với người phụ nữ đó hay không.
"Chú vật chỉ có một phần, mà chúng ta có hai người. Cô ấy có thể đến tìm chúng ta bất cứ lúc nào."
"Vậy chúng ta thay phiên nhau sử dụng Chú Vật?"
Lâm Lộ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy ai dùng trước, ai dùng sau?"
Hai người lại trâm mặc. Một lúc sau, Lê Chí Hiểu mới nói: "Cô dùng trước đi, tôi nghĩ kỹ rồi, không thể đến nhà Lưu Cương, cô ấy biết tôi sống ở đó."
"Còn anh thì sao?"
"Tôi sẽ tìm một khách sạn ở gần nhà cô. Nếu tôi cần sử dụng Chú Vật thì có thể đến gặp cô để lấy nó càng sớm càng tốt. Trong tình hình hiện tại thì không có biện pháp tốt hơn rồi".
Lâm Lộ suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Có thể không, không thích hợp lắm?"
"Không sao cả. Nếu cô ấy muốn làm hại ai đó, cô ấy sẽ đến gặp tôi trước."
Bây giờ Lê Chí Hiểu, trong đầu anh tràn ngập ma nữ họa bì trong "Liêu Trai Chí Dị" ... Bộ mặt thật của nữ nhân đó sẽ không phải là ác quỷ mặt xanh nanh vàng đó chớ?
Rất khéo chính là, đúng là có một khách sạn gân nhà Lâm Lộ, cũng không xa lắm.
Sau khi chia tay Lâm Lộ, Lê Chí Hiểu vào khách sạn và nhận phòng.
Bước vào phòng và ngồi xuống, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Cầm tấm thẻ phòng trên tay, anh nhớ lại hàng loạt trải nghiệm trong ngày.
Hôm nay thực sự là quá dài đối với Lê Chí Hiểu. Phải mất rất lâu anh mới nhận ra rằng hóa ra chỉ mới trôi qua một ngày.
"Mới có một ngày thôi...
Nhớ lại bệnh viện kỳ lạ đó, Lê Chí Hiểu càng cảm thấy kinh hãi hơn.
Thành thật mà nói, không biết tại sao, nhưng so với người phụ nữ đó, bệnh viện đó mang lại cho anh cảm giác đáng sợ hơn rất nhiều.
"...
Anh bỗng nhiên nghĩ đến, đột nhiên đi ra nên hiện tại ngay cả quân áo cũng không có để thay.
"Ra ngoài mua quần áo? Nhưng gần đây không có trung tâm thương mại nào cả."
Đối với một người cực kỳ tự giác như Lê Chí Hiểu, nếu đi ngủ mà không tắm rửa thay quần áo thì sẽ rất khó chịu. Nhưng đây chỉ là một khách sạn nhỏ, không phải khách sạn cao cấp, yêu cầu họ đưa cho mình một ít quần áo là không thực tế.
Vì vậy, anh không còn cách nào khác là rời khỏi khách sạn và chạy ra ngoài mua một ít quần áo.
Khoảng chục phút sau, anh trở lại phòng khách sạn.
Vừa bước vào cửa, anh chợt thấy giật mình.
Luôn có những chai nước khoáng được cung cấp cho khách trong khách sạn. Anh nhớ rằng có tổng cộng bốn chai.
Nhưng bây giờ... những chai nước trong khách sạn giờ đã... mất một chai.
Kỳ lạ, chẳng lẽ người phục vụ khách sạn vào dọn phòng đã lấy đi một chai? Tuy nhiên, điều này không thể nào nói nổi a.
Anh bước tới chỗ chai nước và nghĩ lại, có lẽ anh đã nhớ nhầm, vốn dĩ là ba chai sao?
Cuối cùng, không cần suy nghĩ nhiều nữa, anh chuẩn bị đi tắm trước.
Anh đã mua đủ quần áo để thay trong hai hoặc ba ngày. Dù sao, anh không biết mình sẽ phải sống bên ngoài bao lâu. Phòng tắm ở khách sạn này được trang bị đầy đủ mọi thứ, kể cả dầu gội và sữa tắm. Anh mở vòi nước và bắt đầu tắm, càng tắm càng thấy sảng khoái.
Trong lúc gội, anh vắt một ít dầu gội thoa lên đầu, dầu gội chảy xuống, anh vô thức nhắm mắt lại.
Sau khi nhắm mắt lại, Lê Chí Hiểu đi lại tại chỗ, đột nhiên cảm thấy chân mình chạm vào thứ gì đó.
Anh lập tức xịt nước nóng vào đầu và mở mắt ra.
Tuy nhiên, khi nhìn kỹ, không có gì trong toàn bộ phòng tắm xung quanh chân.
"Vừa rồi?"
Là ảo giác sao?
Lê Chí Hiểu vô thức sờ lên chân mình.
Vừa rồi vẫn có thể cảm nhận được sự tiếp xúc rõ ràng.
Anh bắt đầu cảm thấy rùng mình.
Sau đó, anh nhanh chóng tắm rửa xong, bước ra khỏi phòng tắm, thay bộ đồ ngủ rồi nằm xuống giường.
Tuy nhiên, trong tình trạng này, làm sao anh có thể ngủ được?
Trên giường trằn trọc hồi lâu, anh đột nhiên ngồi dậy.
Anh nhìn chằm chằm vào cái bàn trước mặt.
Hiện tại, nước suối...
Đã đầy đủ bốn chai!
Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt anh mở to.
Chuyện quái gì thế này?
Chẳng lẽ vừa rồi có người vào phòng này khi mình đang tắm sao?
Hay là nói...
Anh nghĩ đến một khả năng đáng sợ.
Mà hết lần này tới lần khác, Chú Vật lúc này không còn ở trên người anh mà ở bên cạnh Lâm Lộ.
Biết vậy thì cóc cần làm cái gì chủ nghĩa nữ quyền! Bây giờ Chú Vật không có ở bên cạnh, phải làm sao bây giờ?
Anh vô thức chạm vào chân mình, vừa rồi anh chạm vào cái gì vậy? Cái chạm vào có vẻ rất lạnh!
Anh chậm rãi đứng dậy, đi đến các chai nước khoáng rồi cầm một chai lên kiểm tra.
Tuy nhiên, không thấy có gì bất thường. Đây chỉ là một loại nước khoáng rất bình thường.
Đột nhiên, không biết vì sao, cầm không vững, chai nước rơi xuống đất đập trúng chân anh.
Tất nhiên, chai không nặng lắm nên không đau chút nào. Tuy nhiên, không biết vì sao tay lại yếu ớt như vậy.
Anh nhanh chóng quỳ xuống nhặt chai nước lên.
Nhưng vào lúc này, hai mắt anh trợn to, kém một chút không cầm chắc chai nước.
Lúc này, ngoài cửa sổ ánh trăng đặc biệt sáng. Anh nhìn rõ bên trong chai nước, mặt nước phản chiếu hình ảnh của mình. Và đằng sau hình ảnh phản chiếu của anh, có một bóng người khác đang đứng! ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ