Bệnh Viện Số 444 (Dịch)

Chương 474 - Q15 - Chương 1: Xe Buyt

Q15 - Chương 1: Xe Buyt Q15 - Chương 1: Xe BuytQ15 - Chương 1: Xe Buyt

Q15 - Chương 1: Xe Buýt

Cao Hạp Nhan xé túi khoai tây chiên trong tay và bắt đầu ăn.

Đây là ở một trạm xe buýt. Cô đã chú ý đến trạm xe buýt này từ lâu.

Có một bệnh viện cách trạm xe chưa đầy 800 mét. Vì vậy, một tỷ lệ đáng kể hành khách ra vào trạm là bệnh nhân và gia đình họ. Cũng bởi vậy... Thường xuyên có thể nhìn thấy u hồn.

Tuy nhiên, chỉ vài ngày trước, Cao Hạp Nhan nhận thấy có điều gì đó không ổn khi tình cờ đi ngang qua trạm này trong một lần đi khám bệnh.

Ngay cả u hồn cũng không dám đến gần trạm xe buýt này. Có thể lúc đầu là vô tình, nhưng chẳng bao lâu sau, cô phát hiện ra ngay cả Chú Vật của chính mình cũng sinh ra cảm giác bài xích đối với trạm này.

Dựa trên kinh nghiệm lâm sàng của Cao Hạp Nhan, đây chắc chắn không phải là chuyện nhỏ. Là một bác sĩ linh dị, nếu cô gặp phải thì không thể giả vờ như không nhìn thấy được.

Tuy nhiên, chưa có chiếc xe buýt nào đậu ở trạm này từng xảy ra tai nạn chết người.

Vì vậy cô chỉ đơn giản chọn một ngày nghỉ, mua một đống đồ ăn nhẹ và ngồi đây cả ngày. Kết quả là cô nhận thấy cảm giác khó chịu do Chú Vật gây ra sẽ mạnh nhất vào khoảng từ 8 đến 9 giờ tối.

Tuy nhiên, chẳng có gì quỷ dị xảy ra cả, chứ đừng nói đến ma.

Sắp đến tám giờ.

Cô ăn thêm một miếng khoai tây chiên nữa, gân như đã ăn xong bữa ăn nhẹ hôm nay.

Ngay sau đó điện thoại reo.

Cô kết nối điện thoại và nghe thấy giọng nói của đồng nghiệp Kim Tuấn: "Bác sĩ Cao, triệu chứng nguyền rủa của bệnh nhân Triệu Quân đã sớm phát tác, cuộc phẫu thuật dự kiến ngày mai phải được thực hiện ngay bây giờ. Xin hãy quay lại bệnh viện ngay bây giờ"

"Đã biết."

Cô lập tức đặt túi khoai tây chiên xuống, sau đó... cả người cô biến mất. Không ai đợi ở bến xe buýt cảm thấy có gì sai trái với điều này.

Khoảng một phút sau, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đi tới, ngồi xuống nơi Cao Hạp Nhan vừa mới đứng.

"Ai để túi đồ ăn nhẹ ở đây thế nhỉ?"

Cô gái cau mày, sau đó ngồi xuống, cầm điện thoại lên và đeo tai nghe vào. Những gì phát ra từ tai nghe là âm thanh nghe tiếng Anh.

Trong lúc chờ xe buýt, cô chăm chú lắng nghe tiếng Anh.

Vượt qua kỳ thi IELTS...

Đi Châu Âu du học...

Không còn nghỉ ngờ gì nữa, vấn đề khó khăn hơn việc vượt qua kỳ thi hay nhận được danh sách de cử là tiên.

Tiền có thể giải quyết được hầu hết các vấn đề.

Thực tế, tiền cũng là vấn đề đau đầu nhất của An Tú Niệm lúc này. Cô chỉ có thể tìm mọi cách để làm việc và tiết kiệm tiên, đồng thời cố gắng tích lũy càng nhiều tiền tiết kiệm càng tốt cho bản thân.

Có thể nói An Tú Niệm không có kỳ vọng gì với gia đình mình. Trong mắt cha mẹ cô, chỉ có anh trai cô mới được coi là một con người, còn cô... cô tính là cái gì?

Mà anh trai cô... chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến cô tức giận. Năng lực học tập không nhiều thì thôi, ở quê tìm việc làm hoặc kinh doanh nhỏ đều được. Tuy nhiên, không ngờ anh lại say mê mạng lưới cá độ.

Thế là, đã xảy ra là không thể ngăn cản.

Sau khi bố mẹ đánh mắng thì còn có thể làm gì nữa chớ? Vì thế chỉ có thể trả nợ cho anh ấy. Ban đầu, hy vọng anh ấy có thể bỏ cờ bạc. Nhưng làm sao một tay cờ bạc chó có thể dừng lại dễ dàng như vậy?

Một sự việc cách đây khoảng nửa năm đã khiến An Tú Niệm cuối cùng quyết định cắt đứt quan hệ với gia đình.

Lúc đó anh trai mắc nợ cờ bạc một số tiền lớn, chủ nợ đến đòi nợ. Cuối cùng, bố mẹ cô vậy mà đã gọi điện hy vọng cô có thể dùng số tiền tiết kiệm được từ học bổng và công việc bán thời gian để trả nợ cờ bạc cho anh trai mình.

"Tú Niệm, nghe mẹ nói này, anh trai con thật sự đã nói sẽ bỏ cờ bạc lần này, tất cả những chủ nợ đó đều đến chỗ làm của bố con. Chúng ta không thể mua căn nhà mà chúng ta định dùng cho đám cưới của anh trai con."

"Nợ cờ bạc là phạm pháp, hãy gọi cảnh sát!"

"Người ta lại không ngốc, có giấy nợ chính thức, cũng không ghi là nợ cờ bạc. Đám người kia hung thần ác sát, sự tình gì đều làm được. 70. 000 tệ, chỉ cần đưa 70. 000 tệ. Về sau con kết hôn bố mẹ có thể để con giữ số tiền quà tặng..."

"Bảy vạn tệ, con làm sao có nhiều tiên như vậy!"

"Tú Niệm, con học ở thành phố lớn, chắc hẳn quen rất nhiều người. Con mượn họ một ít, hoặc đến ngân hàng... Với 70. 000 tệ, con có thể đăng ký thẻ tín dụng. . Anh ấy là anh trai của con, Tú Niệm, con không có khả năng thấy chết không cứu a...

An Tú Niệm chỉ cảm thấy không hợp lý, thẳng thừng từ chối: "Anh có thể đến ngân hàng vay tiền. Dù sao anh cũng có căn nhà đó, nếu vay nhiều hơn, sau này anh sẽ phải trả rất nhiều nợ cờ bạc! Anh nói với bỏ cờ bạc đi mà mẹ lại tin vào điều đó sao?"

Tuy nhiên, cô phát hiện mình vẫn đánh giá thấp điểm mấu chốt của anh trai mình.

Không lâu sau, chủ nợ vậy mà đã tìm đến cô ở trường, và chính anh trai cô đã nói cho chủ nợ biết trường học của cô và thậm chí cả địa điểm ký túc xá của cô.

Mà bố mẹ... cũng đã tha thứ cho hành vi của anh trai. Bởi vì họ cảm thấy nếu chủ nợ đến gặp cô, cô sẽ không còn cách nào khác là phải trả lại số tiền cho anh trai mình. Vì vậy, tin cô có anh trai chơi chó đánh bạc cũng lan truyền trong trường.

Bọn họ sao có thể làm như vậy!

Làm sao họ có thể?

Chỉ vì anh là con trai và cô là con gái ư?

Trong cơn tức giận, cô nói rằng cô sẽ cắt đứt quan hệ với gia đình và gọi cảnh sát nếu chủ nợ dám đến. Không có lý do gì để cô phải trả món nợ cho anh trai mình. Sau đó, cô không dám đi bộ vào ban đêm, dù đi đến đâu cô cũng luôn chọn con đường có người giám sát.

Cô muốn tự mình kiếm tiền để đi du học, và cô hoàn toàn muốn thoát khỏi gia đình chết tiệt này.

Đúng lúc này, chiếc xe buýt số 34 mà cô chờ đợi đã đến. Cô đứng dậy ngay lập tức và lên xe buýt với một bà già bên cạnh.

Vốn dĩ ban đêm cô không còn đi bộ nữa, nhưng tối nay đơn vị thực tập tăng ca nên cô về nhà muộn nên thực sự không thể làm gì được. Nhưng hiện tại, tiết kiệm tiền đối với An Tú Niệm là quan trọng nhất.

Không có nhiều người trên xe buýt. Cô thản nhiên đi đến hàng ghế cuối cùng của xe buýt, ngồi xuống và tiếp tục nghe phần nghe tiếng Anh trên điện thoại.

"Ừm2"

Đột nhiên, cô nhìn thấy một người phụ nữ ngồi gần cửa xe, trông cũng trạc tuổi mình, ngoại hình cũng như vóc dáng của cô ta có thể nói là một trong những người đẹp nhất, chắc chắn có thể sánh ngang với những nữ diễn viên hàng đầu trong làng giải trí. Quần áo cô mặc, kể cả thắt lưng, đều là hàng hiệu xa xỉ.

Và những món đồ trang sức cô ấy đeo, dù là khuyên tai, vòng tay hay nhẫn... chỉ cần nhìn vào sẽ biết chúng có giá trị rất lớn.

Đặc biệt là chiếc túi Hermès mà cô ấy đặt trên đùi, đối với An Tú Niệm, nó là thứ chỉ có thể nhìn thấy qua cửa kính cửa hàng.

Đây là bạch phú mỹ thiên kim đại tiểu thư nhà ai sao?

An Tú Niệm thở dài.

Cùng một con người nhưng số phận khác nhau. Họ đều ở trên cùng một chiếc xe buýt, nhưng họ rất khác nhau.

Lúc này, cô lại chán nản liếc nhìn chiếc xe, đột nhiên...

Cô cảm thấy có gì đó không ổn!

Chờ chút...

Vừa rồi bà già lên xe với cô đâu rồi?

Trên xe chỉ có bảy người, bao gồm cả tài xế và cô. Người lái xe, cô và bạch phú mỹ, một thanh niên đeo tai nghe, một người đàn ông trung niên đang xem điện thoại di động, một ông già và một người đàn ông mập mạp trông khoảng 200 cân.

Bà già đó đâu rồi?

Xe buýt chỉ chạy được vài phút và thậm chí không dừng lại giữa chừng!

Không đời nào bà già đó có thể ra khỏi xe được!

An Tú Niệm nhớ rõ, nhìn thấy bà già lớn tuổi hơn nên để bà lên xe trước. Sau khi bà lão lên xe, bà quẹt thẻ đi lại, sau đó chọn chỗ ngồi rồi ngồi xuống.

Chắc là ngồi ở ghế sau tài xế vài hàng.

Tại sao bây giờ bà ấy lại biến mất?

Chẳng lẽ bà già đã xuống xe từ phía bên kia trước khi xe bắt đầu?

Tuy nhiên, cô đã quẹt thẻ giao thông mà vẫn xuống xe? Chẳng lẽ phát hiện ra mình lên nhầm xe buýt?

Cô càng cảm thấy kỳ lạ hơn. Xe buýt tiếp tục lên đường, và dường như không ai để ý đến sự "mất tích" của bà lão.

An Tú Niệm không có suy nghĩ nhiều, dù sao cùng bà lão kia cũng không có quan hệ gì.

Lúc này cô lại nhìn bạch phú mỹ.

Trang phục của cô ấy rất thời trang. Đối với An Tú Niệm mà nói, cô chưa bao giờ có cơ hội mặc bộ quần áo như vậy.

Cuối cùng, cô nhón chân ngồi sau bạch phú mỹ, cẩn thận ngắm nhìn quần áo và khuyên tai của cô ta.

Một ngày nào đó, cô có thể mua những bộ quần áo và khuyên tai như vậy bằng tiền của mình không?

Có thể sao?

Miễn là có thể nhận được danh ngạch và địa điểm du học... miễn là có thể tiết kiệm đủ tiền để đi du học...
Bình Luận (0)
Comment