Q15 - Chương 4: Tái sinh
Q15 - Chương 4: Tái sinhQ15 - Chương 4: Tái sinh
Q15 - Chương 4: Tái sinh
An Tú Niệm nghe được lời này, đại não đột nhiên ngừng hoạt động.
Cái gì?
“Tôi... tôi không...
Nhưng lần này, An Tú Niệm cuối cùng cũng phát hiện ra vấn đề!
Thanh âm!
An Tú Niệm phát hiện thanh âm của mình đã hoàn toàn thay đổi!
Hơn nữa, nó trở nên giống với giọng nói của Nhan Tâm.
Và, cô y tá vừa nói gì? Cô ấy có giống với ảnh trên chứng minh thư của Nhan Tâm sao? 2 ?
Lúc này An Tú Niệm bắt đầu cảm thấy hoảng sợ.
Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?.......
Vụ tai nạn trên xe buýt số 34 nhanh chóng đứng đầu danh sách tìm kiếm nóng trên các trang mạng lớn.
Sau khi hoàn thành thao tác, Cao Hạp Nhan vừa mở điện thoại đã nhìn thấy tin tức đẩy này.
Xe buýt số 34 là một trong những xe buýt dừng ở điểm dừng đó!
Vậy cái này?
Lòng Cao Hạp Nhan thắt lại, hôm nay đã xảy ra chuyện!
"Bác sĩ Cao, ca phẫu thuật đã xong, vật bị nguyên rua đã được giao cho bác sĩ Khoa Chú Vật. Ngươi vẫn chưa đi sao?"
Bạch Triết, bác sĩ điều trị của Ngoại Khoa Oán Linh, nhìn Cao Hạp Nhan đứng bất động cầm điện thoại di động ở hành lang, lên tiếng hỏi: "Bác sĩ Cao, ngươi đi về trước đi? Ca phẫu thuật diễn ra rất tốt đẹp."
"Ta phải ngay lập tức đi nhìn xem..."
Cao Hạp Nhan lập tức dịch chuyển đến thành phố W, phía trước của bệnh viện.
Theo tin tức, hâu hết bệnh nhân bị tai nạn ô tô đều được đưa đến Bệnh viện số 9 của thành phố W gân đó.
Thật trùng hợp, đó chính là bệnh viện nơi Đới Lâm từng làm việc.
Tòa nhà cấp cứu của Bệnh viện số 9 thành phố W.
Lúc này, một số phóng viên truyên thông đã ngồi xổm ở đây.
Vụ tai nạn ô tô này khá nghiêm trọng, chiếc xe buýt bất ngờ mất lái, gây ra vụ va chạm nghiêm trọng từ phía sau, hàng chục người đã được đưa đến bệnh viện, chỉ chưa đầy hai giờ kể từ khi vụ việc xảy ra. Theo báo cáo trên mạng, có nhiều chi tiết điều đó vẫn chưa hoàn thiện. Vì trở thành chủ đề tìm kiếm nóng đầu tiên nên nhiều cư dân mạng lo ngại vê những thông tin then chốt như nguyên nhân vụ tai nạn và số người thương vong.
Vì vậy, khi Cao Hạp Nhan đến tòa nhà cấp cứu và hỏi về vụ tai nạn xe, nhưng không thể biết cô là người nhà bệnh nhân nào, y tá ngay lập tức nhầm cô với một phóng viên truyền thông. "Cô là phongvien a"Ytatrong phòng cấp cứu tức giận nói: "Rất nhiều bệnh nhân còn đang cấp cứu, phóng viên các cô chỉ muốn lấy tin tức trực tiếp! Còn nhìn chằm chằm người nhà và hỏi không ngừng!"
"Tôi không phải phóng viên..."
"Cô là bệnh nhân hay là người nhà của bệnh nhân? Nếu không thì lập tức rời đi! Bằng không tôi sẽ gọi bảo vệ!"
Cao Hạp Nhan đành phải rời khỏi phòng cấp cứu.
Trước khi đến, cô đã hy vọng đây chỉ là một vụ tai nạn xe cộ bình thường.
Nhưng bây giờ cô đã chắc chắn, hoàn toàn không.
Khi vào phòng cấp cứu, cô nhận thấy có điều gì đó bất thường.
Cô thậm chí còn không thể nhìn thấy hồn ma.
Đây là tòa nhà phòng cấp cứu của bệnh viện!
Chắc hẳn đã có người thiệt mạng trong vụ tai nạn xe hơi. Trong trường hợp này, làm sao cô thậm chí không thể nhìn thấy một con ma?
Không có hồn ma, đây tuyệt đối không phải chuyện bình thường!
Nếu chuyện như thế này xảy ra, cũng đủ chứng minh rằng nguyên nhân vụ tai nạn xe hơi chắc chắn phải có ác quỷ gì đói
Cô suy nghĩ một lúc, lúc này tốt nhất nên tìm Tống chủ nhiệm.
Cô nhấc điện thoại lên và gọi cho Tống Mẫn.
"Này, Tống chủ nhiệm, là thế này... dạo này ngươi bận à?”"
"Thật sự có chuyện rồi, tối nay ta phải đến nhà xác."
"A? Ngươi được phân công trực ở nhà xác à?"
"Ngươi có biết những tin đồn gần đây trong bệnh viện không? Những người trực ở nhà xác luôn nói rằng họ đã nhìn thấy hồn ma của bác sĩ Đới. Và bây giờ lại có những tin đồn mới."
"Tin đồn mới gì?"
"Người phụ nữ bị Khoa Ác Ma truy nã, Milan Darren. Cô ấy được nhìn thấy trong nhà xác. Tất nhiên, việc bắt giữ cô ấy không thành công."
"Vậy... Tống chủ nhiệm, vậy là ngươi quyết định đích thân đến nhà xác... Đây là sự sắp xếp của Ấn Phó viện trưởng sao?" "
"Cái này, ngươi không cần để ý, Hạp Nhan. Chỉ cần chuẩn bị tốt cho khảo thí Phó chủ nhiệm tiếp theo. Ngươi có cần ta giúp không? Tốt nhất ngươi ngươi nên nhanh chóng nói cho ta biết, ta sắp đến nhà xác rồi."
"Vậy thì quên đi, ta sẽ tìm người khác giúp đỡ.”
Cao Hạp Nhan quay lại nhìn phòng cấp cứu, sau đó gọi lại cho Mai Khuất Chân.
"Này, Mai Chủ nhiệm... Ta nhớ gần đây ngươi đến thành phố W để chữa bệnh phải không?"
"À, ta vẫn chưa rời khỏi thành phố W"
"Chúng ta gặp nhau bây giờ được không? Có một số việc ta muốn ngươi làm giúp." "Được rồi. ... Có phải là về công việc không?”
"Vâng, ta xin lỗi."
"Không thành vấn đề, công việc của chúng ta có tính chất đặc biệt. Vậy chúng ta nên gặp nhau ở đâu?”
" À, đây là đường số 9, thành phố W..."
Lúc này cô đã đi bộ đến bãi đậu xe cạnh tòa nhà cấp cứu.
Lúc này, một cặp vợ chồng trung niên một nam một nữ bước xuống chiếc ô tô biển số màu đen phía sau, chậm rãi đi về phía khu cấp cứu.
"Được rồi, Mai Chủ nhiệm, vậy chúng ta cùng..."
"Ta nói này, Hạp Nhan. Về chị gái của ngươi..."
Cao Hạp Nhan biết Mai Khuất Chân và chị gái Cao Mộng Hoa luôn là bạn tốt của nhau.
Trong lòng cô ấy đương nhiên sẽ rất mâu thuẫn.
"Chúng ta gặp mặt rôi sẽ nói."
"Được.....
An Tú Niệm cầm gương nhìn khuôn mặt hiện tại của mình.
Mặt cô không bị thương nặng nhưng trán được băng lại nên có thể nhìn rõ khuôn mặt.
Mình...
"Không có khả năng... Không có khả năng!"
Trong gương hiện ra chính là khuôn mặt của Nhan Tâm!
Chẳng lẽ khuôn mặt của cô ấy đã bị biến dạng khi hôn mê, sau đó bệnh viện tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ khuôn mặt của cô ấy để trông giống Nhan Tâm dựa trên hình dáng của Nhan Tâm trên chứng minh thư của cô ấy?
Không, điều này sao có thể được!
Làm sao một bác sĩ có thể hấp tấp tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ khi chưa có sự đồng ý của bệnh nhân...
Hơn nữa, giọng nói của mình lại trở nên giống hệt Nhan Tâm!
Làm sao có thể...
An Tú Niệm đột nhiên tóm lấy một y tá đi ngang qua, hỏi: "Ừm, cô y tá, tôi, mặt của tôi..."
"Đừng lo lắng, khi cô mang đến đây thì trên người chỉ có một vài vết xước trên trán, không có vết thương nào khác."
"Không, không đúng...'
An Tú Niệm không quen nói bằng giọng của Nhan Tâm.
"Tôi muốn nói, trong số bệnh nhân được đưa tới đây, có người tên Nhan Tâm không?”
"Tôi không biết rõ lắm..."
"Người bị thương trên xe buýt hiện giờ...'
"Chà, nếu có thì có bạn của cô ở trên đó không, cô phải chuẩn bị tinh thần. Cô là bệnh nhân duy nhất đã tỉnh lại và không bị thương ở não hay nội tạng. Những người khác hoặc đã chết hoặc không thoát khỏi nguy hiểm. Như vậy đi, lát nữa tôi sẽ giúp cô hỏi có bệnh nhân nào tên Nhan Tâm hay không..."
Cái gì?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
An Tú Niệm cảm thấy vô cùng bối rối.
Cô nhìn vào tay mình.
Tuy có vết xước nhưng các đốt ngón tay rất thon gọn, không giống như các đốt ngón tay ban đầu vốn đã dày lên sau nhiều năm làm việc. Hơn nữa, nốt ruồi trên cánh tay phải của cô đã biến mất.
Đây sẽ không phải là một sự đổi mới.
Cô dường như đã thực sự trở thành một người khác?
Chiếm hữu linh hồn?
Tái sinh?