Bệnh Viện Số 444 (Dịch)

Chương 495 - Q15 - Chương 23: Phương Chu Và Ôn Tiểu Thụ

Q15 - Chương 23: Phương Chu và Ôn Tiểu Thụ Q15 - Chương 23: Phương Chu và Ôn Tiểu ThụQ15 - Chương 23: Phương Chu và Ôn Tiểu Thụ

Q15 - Chương 23: Phương Chu và Ôn Tiểu Thụ

Sau khi cùng Phương Chu nói chuyện xong, Mai Khuất Chân tạm thời cảm thấy nhẹ nhõm.

Mặc dù Phương Chu được coi là thành viên trong phe của Hàn Minh nhưng anh ta không phải là người trung thành tuyệt đối với Hàn Minh.

Kể từ đó, cô ít nhiều có chút tự tin, nếu không, vẻn vẹn chỉ có một mình cô đi tiếp xúc người gọi Nhan Tâm thì cũng là không có chút nào lòng tin nào cả.

Chủng quỷ...

Mai Khuất Chân có thể nhớ lại nhiều ký ức khủng khiếp ngay cả khi cô nhắm mắt lại.

Trải nghiệm thực tập ở Khoa Ác Ma cho đến bây giờ nghĩ lại, cô vẫn thấy rùng mình.

Mọi người trở thành bác sĩ linh dị chính thức từ thực tập sinh sẽ biến từ "con người" thành "thứ gì đó”. Cô hiểu điều này sâu sắc nhất.

Sau cái chết của Lục Nguyên Phó viện trưởng tại khách sạn Eden, cán cân quyền lực trong bệnh viện hoàn toàn bị phá vỡ, khi đó cô đã lựa chọn đứng vững về phía người kế nhiệm Phó chủ tịch hành chính Ấn Vô Khuyết, Tống Mẫn, người vốn xuất thân từ Khoa Hung Linh cũng ủng hộ Ấn Vô Khuyết và gia nhập Khoa Oán Linh với tư cách là Chủ nhiệm Khoa.

Trong mắt rất nhiều người, cô và Tống Mẫn đều là cánh tay phải của Ấn Vô Khuyết. Chính vì thân phận này mà cô có thể biết được rất nhiều bí mật mà các bác sĩ linh dị thông thường không thể hiểu được.

Trong đó có khái niệm "Chủng quỷ".

Trước đây, Mai Khuất Chân sẽ không ngần ngại tìm đến Ấn Vô Khuyết để được giúp đỡ. Nhưng bây giờ, cô không còn có thể đảm bảo mình tuyệt đối tin tưởng người này.

Mục tiêu duy nhất của Mai Khuất Chân trong bệnh viện này là cải thiện tỷ lệ sống sót cho bệnh nhân của mình và đương đầu với khoảnh khắc kinh hoàng nhất sắp đến. Cô chứng kiến quá nhiều bệnh nhân giằng co giữa sự sống và cái chết, khóc lóc đau lòng và cầu xin sự giúp đỡ từ mình với tư cách là một bác sĩ nhưng cuối cùng họ chỉ có thể chết một cách thảm hại.

"Vậy thì cũng sắp đến giờ rồi."

Một trong những khía cạnh thuận tiện nhất của Chú Vật Phương Chu là việc dịch chuyển không gian rất thuận tiện. Đến thành phố W đối với anh ta chỉ là vài giây.

Anh mở cửa phòng ngủ, nhìn Ôn Tiểu Thụ vẫn đang đan len, nói: "Tiểu Thụ, là thế này, anh tạm thời phải đi công tác."

"Uhm..." Ôn Tiểu Thụ lại là thần sắc mờ mịt, nhìn xem Tiểu Mộng ở một bên chơi đùa, bỗng nhiên đột nhiên nói với Phương Chu: "Em... em có chuyện muốn nói với anh, Phương Chu."

"Sao thế?"

Phương Chu nhận ra biểu tình của vợ mình không đúng, lo lắng hỏi: " Là về Tiểu Mộng sao?”

Tuy nhiên, lời nói của anh khiến sắc mặt Ôn Tiểu Thụ càng trở nên ảm đạm hơn rất nhiều.

"Tại sao ngay từ đầu anh lại cho rằng đó là chuyện của Tiểu Mộng? Chẳng lẽ là không phải là chuyện của em sao?"

Phương Chu không hiểu Ôn Tiểu Thụ có ý gì. Ôn Tiểu Thụ đặt áo len lên ghế sofa rồi đi vào phòng ngủ. Phương Chu bước nhanh đi vào, Ôn Tiểu Thụ lập tức nói: "Đóng cửa lại."

Phương Chu nhanh chóng đóng cửa lại.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Ôn Tiểu Thụ có vẻ mặt như vậy kể từ khi kết hôn.

"Thật ra có một số chuyện em không muốn nói, cũng không muốn đối mặt." Ôn Tiểu Thụ khoanh tay nói: "Mẹ kế từ ái, một người mẹ kế ưu tú, đó là những gì mọi người xung quanh đều nói vê em như vậy. Em vẫn chưa sinh con, nếu sinh con của mình thì em đã trở thành mẹ trước. Nhưng thực ra, em không thích thân phận này."

Phương Chu làm sao lại không biết, Tiểu Thụ kết hôn và trực tiếp trở thành mẹ kế, điều này cũng gây áp lực rất lớn cho cô ấy? Chỉ là anh bình thường quá bận rộn với công việc và bỏ bê gia đình rất nhiều. Và chính xác là anh không có cách nào chia sẻ sự nghiệp của mình với bất kỳ ai trong gia đình. Không có cách nào nói cho vợ biết cái chết của mẹ Tiểu Mộng có liên quan đến sự nghiệp của mình.

Chủng quỷ... Nếu có thể tìm ra mối liên hệ giữa ác quỷ và Khoa Ác Ma, đồng thời tìm ra cách giải quyết ác quỷ nguyền rủa, có lẽ liền có thể sớm chữa trị cho những bệnh nhân giống như mẹ của Tiểu Mộng trước đó.

"Nhưng, hài tử cuối cùng cũng đã hiểu ra, em không phải mẹ ruột của nó." Thân thể Ôn Tiểu Thụ bắt đầu run rẩy nói: "Em không biết làm sao con biết, nhưng con làm sao lại có thể nói với em như vậy chứ? Em luôn coi nó như con ruột của mình..."

Phương Chu nghe thấy điều này đã rất sốc.

"Tiểu Mộng, nó... nó..."

Làm sao có thể?

Không có khả năng có những người khác biết a?

Chuyện này hàng xóm trong xóm không ai biết, chỉ có giám đốc phụ trách đăng ký hộ khẩu tại văn phòng UBND phường là biết. Anh và tất cả người thân của anh đều đặc biệt nhắc nhở anh về chuyện này, Tiểu Mộng không được phép biết mẹ nó không phải Tiểu Thụ.

"Nó biết à?"

"Thật ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Chuyện này có rất nhiêu người biết, cũng có thể là nó nghe được từ ai đó. Nhưng em cảm thấy không có gì hay. Sau bao nhiêu năm chung sống, đối với cha con anh mà nói, em chỉ là một người mẹ đơn giản chăm sóc con mình, phải không?”

Là một bác sĩ linh dị, có thể nói anh đứng hàng đầu. Tuy nhiên, anh không giỏi xử lý các vấn đề gia đình và quan hệ hôn nhân.

Nhưng quan trọng nhất là...

Lời nói của Ôn Tiểu Thụ ít nhiều đã chạm tới phần sâu nhất trong trái tim Phương Chu.

Nếu không có Tiểu Mộng, có lẽ anh sẽ không lựa chọn tái hôn.

Làm bác sĩ linh dị là một nghề rất nguy hiểm, chưa kể anh là bác sĩ thuộc Khoa Hung Linh, bất cứ lúc nào cũng có thể chết trong phòng mổ. Có lẽ trong tiềm thức, anh ưu tiên chăm sóc con cái hơn và chọn Tiểu Thụ.

Phương Chu đã trải qua khoảng thời gian yêu một người một cách bừa bãi và coi trọng tình yêu hơn bất cứ thứ gì khác, để rồi bị đánh bại bởi hiện thực tàn khốc. Yêu bệnh nhân của mình, rồi nhìn cô chết trước mặt mình...

Ôn Tiểu Thụ vốn muốn nói ra những câu nghe rợn cả người mà Tiểu Mộng vừa nói, nhưng lại phát hiện Phương Chu đối với câu "Em chỉ là một bảo mẫu đơn giản." thế mà đều không có phản bác.

"Tiểu Thụ. Hãy nghe anh nói, anh..."

Phương Chu hiếm khi gọi Ôn Tiểu Thụ là "Tiểu Thụ".

"Em không muốn tiếp tục làm nội trợ nữa." Ôn Tiểu Thụ trực tiếp ngắt lời Phương Chu: "Em cũng muốn ra ngoài làm việc. Bạn em hiện đang kinh doanh, em cũng muốn ra ngoài làm việc. Đương nhiên, có thể không phải nghề này hay nghề khác. Được rồi, dù sao... Em muốn đi làm."

Ôn Tiểu Thụ làm một người vợ, người mẹ tốt đã đủ rồi.

Cô đã chán ngấy việc làm một người mẹ kế chăm chỉ và tốt bụng rồi.

Cô không biết vì sao đứa trẻ này lại có thể nói những lời kinh khủng như vậy với cô, có phải là vì đứa trẻ đã không hài lòng với cô từ lâu hay không? Cho nên liền muốn giở trò đùa quái đản đối với mình sao? Hay là người lớn nào đó đã dạy nó nói những điều không hay? Hay đứa trẻ đang mắc một căn bệnh nào đó?

Nếu là khả năng cuối cùng...

"Phương Chu." Nghĩ đến đây, cô cắn môi nói: "Vừa rồi Tiểu Mộng đã nói với em mấy điều kỳ lạ. Nó... nó nói với em... nó đã nhìn thấy mẹ nó."

Phương Chu sửng sốt.

Ngay lập tức, với tư cách là một bác sĩ linh dị, anh nhận ra có điều gì đó không ổn.

Không...

Không có khả năng...

Không thể nào!

Mẹ của Tiểu Mộng... thi thể của cô ấy đã được đưa tới nhà xác dưới lòng đất. Không đời nào linh hồn của cô ấy có thể ra khỏi nhà xác được!
Bình Luận (0)
Comment