Q16 - Chương 22: Cũng giúp ta hỏi một vấn đề
Q16 - Chương 22: Cũng giúp ta hỏi một vấn đềQ16 - Chương 22: Cũng giúp ta hỏi một vấn đề
Q16 - Chương 22: Cũng giúp ta hỏi một vấn đề
"Ta ít nhiêu đã nghe nói đến chuyện này." Đới Lâm thường nghe các y tá bàn luận vê Mai Khuất Chân, Lúc đó...'
"Ta đại khái biết vì sao Phí Cảnh Ngôn lại để ngươi hỏi ta vấn đề này."
Mai Khuất Chân có vẻ hồi tưởng và nói: "Hồi đó, nhiều người đã khuyên ta không nên thành lập một Khoa Ác Quỷ riêng."
"Đúng vậy, chuyện này ta đã nghe rất nhiêu người nhắc tới. Hiện tại, bất kể ai nhắc tới Mai Chủ nhiệm, bọn họ đều rất bội phục ngươi."
Ở thời đại ngày nay, phụ nữ cũng rất thích cái gọi là nữ anh hùng độc lập, Mai Khúc Chân dựa vào lực lượng bản thân chống đỡ Khoa Ác Quỷ này, là một trong những Chủ nhiệm giỏi nhất. Ngay cả Chủ nhiệm Tống Mẫn cũng tin rằng Mai Khuất Chân thực sự là một thiên tài tuyệt thế.
Tất nhiên... Giờ đây Đới Lâm đã là quái vật, Mai Khuất Chân thực sự cảm thấy mình không còn là "tuyệt thế” nữa. Nếu người đàn ông trước mặt có thể vượt qua kỳ thi ở khách sạn Orogne, hắn chắc chắn sẽ được thăng chức Chủ nhiệm ngay lập tức.
"Việc ban đầu ta muốn làm... Còn không có làm được. Vốn dĩ ta muốn thông qua An Tú Niệm để có được tin tức nguyên lý ác quỷ nguyền rủa. Ngươi nên biết tiên lượng của ác quỷ nguyên rua thường rất khác nhau, ngay cả khi Khoa Chú Vật đã phát hiện ra các báo cáo về nguyên rua thường rất khó chữa trị, chỉ có hiểu rõ về nguyên rủa và tạo ra những vật bị nguyền rủa tương ứng mới có thể nâng cao trình độ chữa trị.'
"Mai Chủ nhiệm, ngươi muốn làm là phân tích kỹ lưỡng nguyên lý ác quỷ nguyền rủa?"
"Nghiêm túc mà nói, trước đây ác quỷ được coi là một loại ác quỷ phụ, phương pháp chữa trị được áp dụng cũng không khác mấy với ác quỷ nguyền rủa. Cho dù có thành lập Khoa Ác Quỷ, con đường này vẫn rất khó đi. Ngay cả Khoa Chú Vật cũng không ủng hộ chúng ta, mặc dù bọn họ không phải là khoa lâm sàng, nhưng để chữa trị cho bệnh nhân, sự hợp tác của Khoa Chú Vật là mấu chốt rất quan trọng."
"Cứ trả lời Phí Cảnh Ngôn như vậy đi, còn lại là nói với anh ta là ta không hối hận."
Đới Lâm nhận ra rằng Mai Chủ nhiệm... có thể đã mất mát rất nhiều khi thành lập Khoa Ác Quỷ.
Lúc đó Lục Phó viện trưởng còn sống, đương nhiên có thể bảo vệ cô. Nhưng sau cái chết của Lục Phó viện trưởng, Hàn Minh đương nhiên không có ấn tượng tốt với Mai Khuất Chân, người dựa vào sự hỗ trợ của Lục Phó viện trưởng để thành lập Khoa Ác Quỷ, việc chèn ép cô ta là điều khó tránh khỏi.
Nhưng câu hỏi đặt ra là tại sao Phí Cảnh Ngôn lại đặc biệt yêu cầu Đới Lâm hỏi Mai Khuất Chân câu hỏi này?
"Phí Cảnh Ngôn, anh ta chắc chắn đã nghe nói về An Tú Niệm. Anh ta biết là ta gần như có thể tìm ra manh mối về nguyên lý ác quỷ nguyên rủa."
Đới Lâm nghe Mai Khuất Chân nói, nhưng hắn không hỏi về ân oán giữa Mai Khuất Chân và Phí Cảnh Ngôn.
"Ta hiểu rồi, Mai Chủ nhiệm. Ta sẽ truyền đạt câu trả lời của ngươi cho bác sĩ Phí."
Mai Khuất Chân cầm chiếc cốc bên cạnh lên, đi đến chỗ bình nước, rót một ít nước, một lúc sau mới nói: "Đới Lâm, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng. Chẳng bao lâu nữa, sẽ có một biến cố lớn xảy ra. Tai họa sẽ ập đến với bệnh viện chúng ta." Đới Lâm gật đầu.
Tất nhiên là hắn biết.
Mai Khuất Chân hẳn là đã biết đến sự tồn tại của Bệnh viện số 666.
"Khi đó, hầu hết các bác sĩ trong bệnh viện này sẽ chết, ta có thể sẽ không ngoại lệ. Điều tốt duy nhất là những giấy tờ, tài liệu y tế mà chúng ta để lại trên trang web chính thức của bệnh viện đều có thể được truyền lại. Ta chỉ muốn được truyền lại. Có thể trước khi chết, ta sẽ để lại một ít truyên thừa cho người kế vị, để họ tránh phải đi đường vòng. Bởi vì... con đường vòng mà chúng ta đi nhất định phải làm từ bạch cốt chồng chất mà thành."
Mai Khuất Chân cầm cốc nước lên uống một ngụm.
Cô thực sự không ngờ Phí Cảnh Ngôn lại hỏi mình một câu hỏi như vậy thông qua Đới Lâm.
Trên thực tế... cô không thể là bác sĩ duy nhất phát hiện ra những điểm đặc biệt của ác quỷ nguyền rua trong nhiều năm qua. Tuy nhiên, ác quỷ nguyên rua tương đối hiếm và ít ảnh hưởng đến chỉ tiêu tử vong của bệnh nhân bác sĩ nên không có nhiều người sẵn sàng làm những việc không có kết quả tốt. Điều này cũng giống như quá trình phát triển thuốc điều trị các bệnh hiếm gặp, chắc chắn không tốt bằng các bệnh thông thường.
Gia cảnh của Mai Khuất Chân rất bình thường.
Cha mẹ cô là những người lao động nhập cư rất bình thường từ vùng nông thôn.
Không chỉ có mức lương ít ỏi mà còn không có bảo hiểm y tế. Điều này có nghĩa là nếu mắc bệnh hiểm nghèo sẽ thường xuyên phải đối mặt với tình thế tuyệt vọng. Vì vậy, không dám ốm đau, thậm chí còn tiết kiệm tiên bằng cách không đi khám sức khỏe định kỳ, đương nhiên ở nơi làm việc không có chế độ khám sức khỏe.
Họ chỉ là những người tâm thường nhất trong thành phố, người ta sẽ chỉ vào bố mẹ cô và dạy con cái họ rằng "Nếu không học giỏi thì sau này con sẽ như thế này". Mọi người sẽ gán cho cha mẹ họ là tốt hay xấu chỉ vì bản sắc vùng miền của họ. Về việc bị nợ lương mà không có cách nào đòi được lương là chuyện thường như cơm bữa.
Vẻn vẹn như vậy, cũng coi như thôi.
Khi cái chết bất ngờ ập đến, gia đình hoàn toàn tan nát.
Khi cha cô được đưa đến phòng cấp cứu do xuất huyết não, Mai Khuất Chân nhớ rằng chú của cô sau đó đã kể với cô về mẹ cô đã quỳ xuống trước mặt các bác sĩ trong phòng cấp cứu và cầu xin họ hãy chữa trị cho cha cô. Tuy nhiên, không có cách nào để tăng phí phẫu thuật vào thời điểm đó. Và ngay cả khi mọi thứ được sắp xếp lại và bố cô miễn cưỡng được cứu sống, ông vẫn sẽ phải nằm trong phòng ICU tốn hàng nghìn tệ một ngày.
"Bác sĩ, làm ơn, chúng tôi không thể sống thiếu ông ấy được..."
Mai Khuất Chân không tận mắt chứng kiến nhưng cô có thể tưởng tượng được mẹ cô sẽ quỳ xuống cầu xin các bác sĩ như thế nào.
Nhưng mà mệnh là phải bỏ tiền đi mua.
Đối với các bác sĩ, cái chết của bệnh nhân chỉ là một phần của công việc chăm sóc y tế hàng ngày.
Đối với người sử dụng lao động, ưu tiên hàng đầu là tìm cách để người cha không bị xếp vào danh sách thương tích do lao động. Những người lao động nhập cư không có lý lịch là mục tiêu tốt nhất để bị bắt nạt. Họ cũng không có tiền để kiện tụng với người sử dụng lao động, đơn giản là họ không đủ khả năng chỉ trả.
Sau khi Mai Khuất Chân trở thành một bác sĩ linh dị, điều may mắn nhất đối với cô là cô có thể sử dụng Điểm chữa bệnh tâm linh kiếm được để kéo dài tuổi thọ cho mẹ mình. Nhưng dù có bao nhiêu Điểm chữa bệnh tâm linh thì cũng không thể hồi sinh người chất.
"Đúng rồi, bác sĩ nội trú của Khoa Chú Vật bây giờ là Hà Kinh Hàm phải không?”
Mai Khuất Chân đột nhiên hỏi sau khi uống hết nước trong cốc nước.
Thực ra cô không hề khát chút nào, nhưng cô luôn cảm thấy mình phải làm gì đó để phân tán chú ý của bản thân.
"Đúng vậy. Bác sĩ Hà Kinh Hàm từ Khoa Chú Vật."
"Hồi đó cô ấy là bác sĩ phẫu thuật ở Khoa Lệ Quỷ, là đồng nghiệp của ta."
"Bác sĩ Hà vốn là bác sĩ của Ngoại Khoa Lệ Quỷ sao?" Đới Lâm rất ngạc nhiên. Một bác sĩ phẫu thuật vậy mà đã rời khỏi tiên tuyến lâm sàng và chuyển đến Khoa Chú Vật?
Việc chuyển khoa ở Bệnh viện số 444 không phải là chuyện đơn giản, việc chuyển từ khoa lâm sàng sang Khoa Chú Vật cũng khá hiếm. Ít nhất, với tư cách là một bác sĩ phẫu thuật, Đới Lâm khó có thể tưởng tượng rằng một ngày nào đó hắn sẽ hoàn toàn đặt dao mổ xuống và không bao giờ lên bàn mổ nữa.
"Hồi đó có rất nhiều chuyện xảy ra."
"Ta nghĩ... Chắc cũng là."
"Việc Hà Kinh Hàm hoàn toàn rời khỏi tiền tuyến lâm sàng có thể nói là một tổn thất lớn đối với khoa phẫu thuật của bệnh viện này. Hiện tại, cô ấy chỉ vào phòng phẫu thuật khi đang thu hồi vật bị nguyền rủa." Mai Khuất Chân đưa ra đánh giá như vậy, đủ để chứng minh kỹ năng phẫu thuật của bác sĩ Hà là tuyệt vời.
"Vậy sau khi gặp cô ấy, cũng giúp ta hỏi cô ấy một vấn đề. Cô ấy thực sự... không muốn quay lại làm bác sĩ phẫu thuật sao?"