Q16 - Chương 29: Sự lựa chọn cực đoan
Q16 - Chương 29: Sự lựa chọn cực đoanQ16 - Chương 29: Sự lựa chọn cực đoan
Q16 - Chương 29: Sự lựa chọn cực đoan
"Tại sao cha lại là tội nhân?”
Trẻ em thường xuyên bị hỏi một câu hỏi khi còn nhỏ... Con thích cha hay mẹ hơn?
Cho dù có trả lời thế nào đi nữa thì đây là cũng là một câu hỏi khó. Trong hoàn cảnh bình thường, trẻ con sẽ nói "Con thích cả hai", nhưng luôn có người muốn con mình lựa chọn, và Hải Vân Lam khi còn nhỏ đã được hỏi câu hỏi này.
"Nhất định phải chọn một, đó chính là cha."
Cha của Hải Vân Lam... là một người đàn ông cực kỳ chính trực, được mệnh danh là "người đàn ông tốt".
Tuy nhiên, làm "người tốt" không hề dễ dàng. Điều này đặc biệt đúng ở Thị trấn Hắc Tùng.
Người dân ở Thị trấn Hắc Tùng dạy con cái họ phải thận trọng, không dễ dàng đắc tội người khác và không tiết lộ tên của mình cho người lạ.
Thông thường, cha mẹ đặt biệt danh cho con cái rồi gọi chúng bằng biệt danh đó ở nơi công cộng. Tuy nhiên, việc đăng ký hộ khẩu phải có tên thật, ai không đăng ký sẽ bị phạt nặng. Ở thị trấn Hắc Tùng, những hộ gia đình không có tên đăng ký không được phép tồn tại.
Giáo dục của nhà trường dành cho trẻ em là: Không gây thù oán với người khác và không tìm cách trả thù. Bởi ở Thị trấn Hắc Tùng, dù chỉ một chút hận thù nhỏ nhất cũng có thể dẫn đến hậu quả khủng khiếp.
Mọi người đều có khả năng dễ dàng đưa những người xung quanh xuống âm tào địa phủ nên không ai dám dễ dàng đắc tội người khác, và ai cũng sợ bị người khác ghét bỏ.
Nhưng... Hội Vô Diện là ngoại lệ.
Họ được trang bị hoàn hảo vũ khí và mặt nạ đồng phục, không chỉ có thể che giấu khuôn mặt mà ngay cả giọng nói của họ cũng có thể thay đổi. Loại mặt nạ đặc biệt này có vẻ ấm áp vào mùa đông, mát mẻ vào mùa hè, chất lượng tuyệt vời, bình thường khó có thể tuỳ tiện tháo mặt nạ ra.
Điều đáng sợ nhất là Hội Vô Diện rõ ràng có thể dễ dàng lấy được thông tin hộ khẩu của người dân thị trấn. Chỉ cần nhìn thấy tướng mạo, có thể nhanh chóng tìm ra tên họ của ngươi.
Mối uy hiếp tử vong ban đầu vốn ngang bằng với tất cả mọi người đã bị phá vỡ khi Hội Vô Diện ra đời.
Khi Hội Vô Diện mới ra đời, thật ra thì còn không có làm xằng làm bậy như vậy. Họ thống nhất tất cả các băng nhóm địa phương, và mặc dù thu phí bảo vệ nhưng họ vẫn duy trì được an ninh trật tự cơ bản.
Các ủy viên hội đồng khu vực không thể đeo mặt nạ để che giấu danh tính nên sẵn sàng làm ô bảo vệ cho Hội Vô Diện, những người đã nhanh chóng thống nhất các băng đảng và thiết lập trật tự mới, cung cấp cho họ thông tin hộ khẩu của người dân thị trấn. Vào thời điểm đó có tin đồn rằng người đứng đầu Hội Vô Diện là ủy viên hội đồng khu vực, người đóng hai vai trò.
Quan phi cấu kết, thực ra không phải là chuyện hiếm ở quốc gia Đông Nam Á này, nhưng tình huống gặp mặt trực tiếp lại đặc biệt hơn.
Hệ thống công tố và Hội Vô Diện, ranh giới trắng đen đã thiết lập nên sự cân bằng và trật tự ngầm. Người dân thị trấn bình thường không còn cách nào khác ngoài việc phải nộp hai loại thuế, một cho chính phủ và một cho Hội Vô Diện. Nhưng...
Mặc dù Hội Vô Diện có cái gọi là quy tắc băng đảng không tồn tại và các thành viên nội bộ thường không biết danh tính của nhau, nhưng xét cho cùng, không thể thực sự thực thi các quy tắc và điều cấm mà không phạm tới người dân thị trấn. Khi người dân thị trấn đã quen với chúng, quyền lực của Hội Vô Diện dân dần bắt đầu được mở rộng.
DiLevito vốn đã là một quốc gia tham những nặng nề, chỉ cần chính phủ và Hội Vô Diện tuân theo nguyên tắc không xâm phạm, trên cơ sở này, bất kể Hội Vô Diện có làm gì, chính phủ cũng sẽ không truy cứu. Hầu hết các ủy viên hội đồng khu vực đều biết danh tính của người đứng đầu Hội Vô Diện, nhưng chỉ cần Hội Vô Diện không làm tổn hại đến lợi ích của chính mình và cung cấp lời thú tội kịp thời, tại sao phải đắc tội Hội Vô Diện?
Vì vậy, tại Hắc Tùng Trấn này có hai điều cấm ky tuyệt đối không được phép vi phạm: Thứ nhất, không ai được trái lệnh Hội Vô Diện hoặc dùng vũ lực chống lại Hội Vô Diện. Thứ hai, không ai có thể điều tra danh tính của các thành viên của Hội Vô Diện. Nếu vi phạm bất kỳ quy tắc nào, bạn sẽ bị coi là tội nhân, không chỉ bị diễu hành trên đường phố mà cuối cùng còn bị nguyên rủa, trên người có Điềm Báo Đen và chết vì lời nguyền.
Cha của Hải Vân Lam đã vi phạm Điều 1.
Bởi vì Hội Vô Diện đã phách lối đến trình độ cực kỳ điên rồ, chưa kể cho vay tiền, mở sòng bạc, buôn người, ép gái mại dâm, buôn lậu vũ khí và ma túy, giờ đây chúng có thể tùy ý giết người giữa thanh thiên bạch nhật.
Không ai dám phản kháng.
Bởi vì thông tin danh tính của bạn có thể bị Hội Vô Diện tìm ra bất cứ lúc nào, sau đó với tư cách là tội nhân, bạn sẽ bị nguyền rủa và biến thành một bộ xương đen.
Chỉ cần người chết không phải là người nhà của mình thì mọi người chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.
Cha từng nói với cậu: 'Liệu sau này con cái chúng ta có thể lớn lên ở Thị trấn Hắc Tùng không? Nếu ai dám di cư và trốn thoát khỏi Đảo Hắc Tiều, họ sẽ lập tức trở thành một bộ xương đen!"
"Chúng ta không có lựa chọn nào khác." Cậu lắc đầu thuyết phục cha: “Anh rể, chúng ta chỉ có thể chịu đựng, trước đây những người dám âm thầm chống đối Hội Vô Diện sẽ sớm có kẻ phản bội bên trong. Bởi vì không có người nào biết những người xung quanh họ có phải là thành viên của Hội Vô Diện hay không. Hơn nữa, để tiêu diệt linh hồn của những người không phải là thành viên nội bộ, Hội Vô Diện thường buộc những người qua đường sử dụng linh hồn của chính họ để nguyên rủa những tội nhân mà họ lên án. Sau đó, quá trình nguyên rủa của những người này sẽ được ghi lại trên video..."
"Quay video à?" Cha lúc đó rất ngạc nhiên: "Sau này có dùng video đó để uy hiếp đối phương không?"
"Đúng vậy. Nếu biết sau lưng không có linh hôn mà vẫn làm tay sai cho Hội Vô Diện, lòng căm thù của mọi người đối với Hội Vô Diện sẽ lập tức trút lên người này. Dưới tình huống như vậy, càng sẽ đối với Hội Vô Diện nói gì nghe nấy."
Lúc đó Hải Vân Lam đang lén lút quan sát ngoài cửa, nhìn thấy cha mình chạy tới chỗ cậu mình, liên hỏi: "Cậu! Chẳng lẽ cậu đã từng bị Hội Vô Diện bức bách qua?"
"Đúng..."
Có lẽ không thể chịu được sự cắn rứt của lương tâm và niềm tin vào tính cách của người anh rể, người cậu đã khuyu gối xuống đất và khóc lóc thảm thiết: 'Lúc đó em vừa đi ngang qua, họ đang lái xe... một người phụ nữ. Người phụ nữ đó gần như đã ngất đi, khi họ nhìn thấy em thì tỏ ra tức giận, họ đột nhiên lao tới, buộc em phải nguyên rủa người phụ nữ đó và biến cô ấy thành một bộ xương đen..."
"Cậu, cậu đã làm điều đó sao?"
"Họ chụp ảnh em bằng điện thoại di động và ngay lập tức nói tên em. Sau đó, họ cho em biết tên và ngoại hình của người phụ nữ đó, và nói, nếu em không làm thì hãy để..."
Hải Vân Lam nghe được những lời này khó có thể tin vào tai mình.
"Tại sao? Tại sao họ..."
"Họ cần tiêu hao càng nhiều càng tốt những linh hồn sau lưng những người dân thị trấn không phải người của Hội Vô Diện. Vẻ mặt giận dữ của em cho thấy em có ý thức về công lý, và em là người mà họ coi như cái gai trong mắt họ nhất."
Người cậu nói tiếp: "Từ khi em còn nhỏ, em đã có nữ quỷ này theo sau. Mỗi ngày cô ta đều hỏi tên vào một thời điểm cố định. Em chưa bao giờ nói tên ai cả..."
"Lúc đó cậu nói thật à?”
"Người phụ nữ đó tên là Susie Munro... Em sẽ không bao giờ quên tên cô ấy. Đêm đó, cô ấy biến thành một bộ xương đen nằm trên mặt đất trong tình trạng hôn mê..."
"Ở một khắc kia, em cảm giác, nữ quỷ còn không đáng sợ bằng những người này!"