Q17 - Chương 5: Ngài không... cười, phải không?
Q17 - Chương 5: Ngài không... cười, phải không?Q17 - Chương 5: Ngài không... cười, phải không?
Q17 - Chương 5: Ngài không... cười, phải không?
Một quy tắc cuối cùng.
Nếu nghe thấy tiếng cười bất cứ lúc nào trong thời gian lưu trú tại khách sạn nhưng không thấy người cười, vui lòng liên hệ với nhân viên khách sạn càng sớm càng tốt và họ sẽ xử lý.
Đây là điều mà Đới Lâm quan tâm nhất trong bảy quy tắc.
Bởi vì đây là bài viết duy nhất trong quy tắc đề cập đến "nhân viên phục vụ khách sạn".
Ở trong nước, khi tìm kiếm thông tin về khách sạn Orogne, đa số trường hợp đều cho kết quả 404. Vì vậy, Đới Lâm đã hỏi bác sĩ đã kiểm tra thông tin trên mạng, về quy tắc thứ bảy, một blogger nổi tiếng trên mạng từng bước vào khách sạn Orogne và muốn xem liệu kiểu "nghe thấy tiếng cười nhưng không có ai xung quanh” này có thực sự xảy ra hay không? Loại sự tình kinh dị khiếp người này như thế, nhân viên phục vụ khách sạn tới sẽ làm gì?
Tuy nhiên, hỏi trực tiếp nhân viên khách sạn và câu trả lời của họ sẽ luôn là "Nếu chuyện đó xảy ra, chúng tôi sẽ xử lý".
Điều kỳ lạ là ... mỗi khi các blogger nổi tiếng trên mạng hỏi nhân viên phục vụ về câu này, họ luôn trả lời câu này, từ đầu đến cuối không có gì khác biệt, hiển nhiên họ thuộc lòng câu này.
Có lần, có một blogger nổi tiếng trên mạng nghĩ ra cách cố tình nói dối rằng mình nghe thấy tiếng cười trong phòng nên nhờ nhân viên phục vụ kiểm tra. Nhưng ngay khi nhân viên phục vụ tới phòng, họ lập tức phát hiện ra blogger đang nói dối mình.
Trên thực tế, không có nhiều video về khách sạn Orogne có thể tìm thấy trên mạng, một khi số lượt xem của video bắt đầu tăng lên, video sẽ ngay lập tức gặp lỗi 404 not found.
Bởi vì điều này, vê cơ bản không có nhiều thông tin có giá trị có thể tìm được.
"Hết lần này tới lân khác, bởi vì kỳ thi nên không có cách nào biết được sự thật về quy tắc này qua tóc của nhân viên khách sạn."
Đới Lâm cũng bất lực, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, đây là quy định của kỳ thi, hắn không còn cách nào khác là phải tuân theo. Hai giám khảo được Viện trưởng trao quyền, tùy thời có thể giám sát đến hắn, cho nên hắn hành động không thể nào qua mắt bọn họ được.
Sau đó...
Đới Lâm thọc tay vào trong quần áo lấy ra một lá thư.
Đây chính là bức thư Hàn Minh đưa cho Đới Lâm.
Cho đến bây giờ Đới Lâm vẫn không biết lá thư này có ý nghĩa gì. Tuy nhiên, theo lời Hàn Minh, hắn không thể mở bức thư này.
Trong bức thư này có gì?
Đới Lâm sẽ không ôm những tưởng tượng phi thực tế, tưởng tượng rằng Hàn Minh có thể làm Giới chỉ lão gia gia và gửi cho hắn để đoạt xá(*). Hắn không biết mang theo thứ này là tốt hay xấu cho mình.
(*) Theo một hồi tìm hiểu mình đoán có lẽ tác giả nhắc tới bộ truyện mang tên Huyền huyễn: Bắt đầu hiến tế giới chỉ lão gia gia(*)
Nhưng trước đây Hàn Minh chiếm hữu Hải Vân Lam và nói điều này với Đới Lâm. "Đới Lâm, thời gian ngươi mở bức thư này sẽ sớm đến thôi. Khi ngươi mở bức thư này ra, ngươi sẽ biết phần lớn những điều ngươi muốn biết."
"Ý ông là tất cả những điều này đều được viết trong lá thư này?"
Nhưng Đới Lâm cảm thấy lá thư rất mỏng, nhiều nhất chỉ nên chứa một mảnh giấy mà thôi.
"Không." Tuy nhiên, Hàn Minh lại nói với Đới Lâm: "Trong thư này không có giấy viết thư"
"ý ông là không có lá thư nào trong phong thư à?"
"Ngươi sẽ biết khi ngươi mở bức thư này, Đới Lâm. Bây giờ ngươi nên ghi nhớ hai điều. Thứ nhất, đừng nói với ai là ngươi có bức thư này trên người. Hãy nhớ kỹ, đó là 'Bất cứ ai ngoại trừ ta; thứ hai, mặc kệ gân đây cho dù có chuyện gì xảy ra, kể cả khi đi tắm, ngươi cũng phải luôn mang theo lá thư này bên mình. Ngươi đừng lo, lá thư sẽ không bị nước làm ướt đâu."
Đới Lâm mơ hồ cảm thấy lời Hàn Minh nói dường như là di ngôn của ông ta vậy.
Hắn lại cất kỹ chiếc phong thư trên người.
"Nếu như... nếu như... Hàn Minh thật sự là Giới chỉ lão gia gia, ông ta có thể lừa gạt mình không nhỉ?"
Đới Lâm tự giễu suy nghĩ rồi nhìn vào chiếc TV trước mặt.
Lúc này, trên TV có một nam một nữ đang nói chuyện. Lúc này, người đàn ông đối mặt với người phụ nữ, bỗng nhiên bắt đầu cười lên ha hả.
Nhưng, chuyện quỷ dị xảy ra.
Mặc dù người đàn ông đang cười nhưng Đới Lâm lại không nghe thấy tiếng cười của anh tai
Ngay sau đó, người phụ nữ lên tiếng: "Anh đang cười cái gì vậy?"
Trong khi người phụ nữ đang nói thì người đàn ông vẫn đang cười.
Tuy nhiên, Đới Lâm chỉ có thể nghe thấy giọng nói của người phụ nữ chứ không hề nghe thấy tiếng cười của người đàn ông!
Đới Lâm bắt đầu mơ hồ nhận ra có điều gì đó không đúng.
"Cái quái gì vay.
Đới Lâm bắt đầu nhận ra có điều gì đó không thích hợp.
Ngay lúc người đàn ông đang cười, đột nhiên, màn hình TV bắt đầu có những biến hóa quỷ dị.
Vô số bông tuyết bắt đầu xuất hiện trên màn hình TV, hình ảnh bắt đầu không ổn định, giống như chiếc TV đen trắng cũ kỹ của thế kỷ trước. Khuôn mặt của người đàn ông cũng bắt đầu vặn vẹo, nửa trên và nửa dưới của khuôn mặt vặn vẹo về phía hai bên màn hình TV, như thể trở thành bánh quai chèo.
Khoảnh khắc tiếp theo, màn hình TV hoàn toàn biến thành một mảnh bông tuyết.
"Chẳng lẽ... ngay cả TV trong khách sạn, hay thậm chí chỉ là một nhân vật hoạt hình cũng không thể tạo ra tiếng cười?"
Đới Lâm nhanh chóng bước tới chỗ điện thoại và bắt đầu bấm số.
"Xin chào... Tôi là khách ở phòng 909. Hình như TV trong phòng tôi có vấn đề. Ngươi có thể cử người đến kiểm tra được không?"
Đầu bên kia điện thoại trả lời: "Được. Tôi sẽ cử người tới ngay. Trước tiên ngài có thể nói ngắn gọn về vấn đề của TV được không?" "Có vấn đề với âm thanh của TV và bây giờ tôi không thể xem được hình ảnh."
Đới Lâm lúc này đang nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Lúc này, màn hình TV vẫn đang ở trạng thái bông tuyết.
Ánh mắt Đới Lâm bắt đầu nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Mắt trái của hắn bắt đầu hoạt động.
Bây giờ, bất cứ điều gì có thể xảy ra. Ngay cả khi một cái giếng cổ xuất hiện trên màn hình TV vào lúc này và sau đó một Sadako bò ra khỏi đó(*), Đới Lâm cũng sẽ không ngạc nhiên chút nào.
(*) Tình tiết trong phim ma Vòng luân hồi: Sadako(*)
"Khách nhân, ngài có... nhìn thấy người trên màn hình TV cười không?"
Đới Lâm nghe vậy lập tức trả lời: "Đúng... Đúng vậy."
"Vậy xin ngài yên tâm, TV không có trục trặc gì đâu, chẳng mấy chốc sẽ khôi phục tốt thôi."
"Chẳng mấy chốc sẽ khôi phục tốt sao?"
"Để đề phòng, hỏi ngài một vấn đề. Khi ngài xem chương trình truyền hình, ngài đã không... cười theo, phải không?”
Đới Lâm chậm rãi ngửa đầu ra sau, dựa vào tường, Đôi Mắt Quỷ khóa chặt vào màn hình TV trước mặt.
"Không có."
"Vậy là tốt rồi. Tôi coi như ngài quả thật không có phát ra tiếng cười tới xử lý chuyện này."
Đới Lâm nắm chặt ống nghe điện thoại, hỏi: "Lời ngươi nói... nghe như thể cho rằng ta đang nói dối ngươi vậy?”
"Điều đó không làm phiền tôi. Chỉ cần ngài không nghe thấy tiếng cười và không tìm ra nguồn gốc của nó là được."
Đới Lâm cúp điện thoại.
Lúc này màn hình TV khôi phục bình thường, lúc này hoạt hình đã kết thúc, phụ đề ED và diễn viên lồng tiếng bắt đầu phát.
"Bọn họ đến tột cùng là người nào?" Đới Lâm nhìn ống nghe điện thoại trong tay,'Có phải là tổ chức giống như Hội Vô Diện không?”