Q17 - Chương 22: Tại sao ngươi đếm bóng? (2)
Q17 - Chương 22: Tại sao ngươi đếm bóng? (2)Q17 - Chương 22: Tại sao ngươi đếm bóng? (2)
Q17 - Chương 22: Tại sao ngươi đếm bóng? (2)
Cuộc họp vừa kết thúc thì chuông điện thoại reo vang.
"Quản lý Reis,' giọng nói từ quầy lễ tân khách sạn vang lên trong bộ đàm: "Có một vị khách vừa liên lạc với quầy lễ tân, anh ấy bảo vừa đếm bóng của mình và phát hiện ra mình có hai cái bóng!"
"Nếu vậy thì kêu anh ta trả phòng."
"Nhưng anh ấy tỏ ra không muốn trả phòng và hỏi chúng ta xem có cách nào giải quyết vấn đề của hai cái bóng không."
"Số phòng và tên của khách là gì?"
Đới Lâm đột nhiên trở nên lo lắng khi nghe điều này.
Một vị khách với hai cái bóng xuất hiện?
Đó là ai?
"Khách ở phòng 908, tên là Lý Tùng. Tôi đã nói với anh ấy là anh ấy có thể trả phòng rồi rời đi, nhưng anh ấy vẫn từ chối trả phòng."
"Rảnh rỗi quái gì mà lại đi đếm bóng thế..."
Lý Tùng!
Bác sĩ chính Ngoại Khoa Oán Linh! Một trong những bác sĩ linh dị đã tham gia kỳ thi chức danh cao cấp này!
Anh ta đếm bóng sao?
"Phát hiện mình có hai cái bóng, nhưng vẫn không trả phòng?"
"Đúng, anh ấy nhất quyết muốn tiếp tục sống ở đây và hỏi chúng ta cách giải quyết vấn đề này."
"Không có biện pháp, chỉ có thể trả phòng, ngươi nói thật với đối phương, nếu anh ấy vẫn không chịu, ta liền ra tay thuyết phục anh ấy."
"Tôi hiểu rồi, Quản lý Reis."
"Thái độ đối phương rất không bình thường."
Sau khi tắt máy liên lạc, người phụ nữ Á u, phó bộ phận dọn phòng, nói: "Sau khi chúng ta nói với đây là giải pháp duy nhất, thông thường khách sẽ sợ hãi và trả phòng ngay lập tức".
"Đích xác rất kỳ quái."
"Được rồi, dừng ở đây."
Đột nhiên, Đới Lâm nghe thấy một giọng nói, sau đó hắn không còn nhìn thấy cảnh cuộc họp ở bộ phận dọn phòng nữa.
Đới Lâm quay lại và nhìn thấy giám khảo Phí Cảnh Ngôn!
"Hành vi của ngươi đã tiếp cận biên giới phạm quy." Phí Cảnh Ngôn đối với Đái Lâm nói: "Nếu như ngươi tiếp tục xem tiếp, ta chỉ có thể kết luận ngươi đã trượt kỳ thi này."
Đới Lâm nhìn Phí Cảnh Ngôn và nhận ra mình không thể lấy được thông tin bằng phương pháp này nữa. "Ta hiểu rồi, bác sĩ Phí."
Làm sao y vào được?
Sau đó Phí Cảnh Ngôn quay người rời đi.
Lúc này, Đới Lâm lâm vào bối rối.
Sau khi vi phạm quy tắc trước đó, sẽ được đưa thẳng đến Khoa Ác Ma để chữa bệnh.
Nhưng một khi đếm cái bóng thì cuối cùng cho phép khách trực tiếp trả phòng.
Thật sự để cho khách nhân trực tiếp trả phòng là được.
Mà bây giờ, ngay cả bác sĩ linh dị cũng xuất hiện dị biến cái bóng?
Đới Lâm không thể kiểm tra phòng khách sạn của các bác sĩ khác nên hắn không cách nào biết được bác sĩ Lý Tùng sẽ bị xử lý như thế nào.
Người bình thường là không có cách nào có thể ép buộc một bác sĩ linh dị trả phòng và rời khỏi khách sạn này! Như vậy, Đới Lâm không thể đoán được họ sẽ áp dụng phương pháp nào.
Lúc này, Đới Lâm vô thức liếc nhìn bóng đen dưới chân mình.
Tại thời điểm này...
Cái bóng hắn in trên sàn nhà...
Chỉ một.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Nhưng không hiểu vì sao, Đới Lâm luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
"Quy tắc không được đếm cái bóng hơi kỳ lạ... Nếu xuất hiện hai cái bóng trong tình huống nguy hiểm như vậy, chẳng phải luôn đếm bóng của mình để đảm bảo chỉ có một cái sao? Nếu không đếm thì phát sinh tình huống ngoài ý muốn gì nhỉ?"
Đới Lâm luôn có loại mãnh liệt cảm giác hít thở không thông.
Cảm giác này đặc biệt mạnh mẽ kể từ khi hắn bước vào khách sạn và không thể bỏ qua nó. Khách sạn này đã mang đến cho hắn một loại cực đoan mãnh liệt...
"Đúng vậy. Chính là cái loại cảm giác này."
Cảm giác bị... bị thứ gì đó theo dõi. Mỗi thời mỗi khắc, cũng là như thế.
Không thể xem nhẹ được!
"Lời nói của quản lý Reis cũng rất kỳ lạ."
Rảnh rỗi quái gì mà lại đi đếm bóng thế...
Tại sao khách sạn không cho phép khách đếm bóng?
Lúc này, trong phòng bác sĩ Lý.
Anh ta chỉ vào cái bóng trên tường và nói với quản lý Reis vừa mới đến: "Làm sao bây giờ?"
Quản lý Reis lạnh lùng nhìn anh ta.
"Tại sao... ngươi phải đếm bóng?"
"Ta vô tình phát hiện ra." Lý Tùng mơ hồ cảm thấy giọng điệu của quản lý Lôi có gì đó không ổn/Ta không phải cố ý đếm bóng, hơn nữa nếu không đếm thì còn không phát hiện được vấn đề đâu này?" Thực sự rất khó để một bác sĩ linh dị tham gia kỳ thi có thể kiềm chế mình đếm bóng.
Ngươi nếu là nói thẳng không thể đếm cái bóng cũng coi như xong.
Nhưng bây giờ ngược lại thì tốt rồi, quy tắc nhấn mạnh rằng nếu có hai cái bóng xuất hiện thì phải trả phòng. Nếu không đếm bóng, nói không chừng sẽ xuất hiện tình huống mất khống chế, khi đó có thể không kịp dịch chuyển về bệnh viện, sẽ ngơ ngác đi gặp Diêm Vương rồi.
Lý Tùng cũng rất cảnh giác với những nhân viên khách sạn này, vẫn chưa rõ những người này là người hay ma đâu này.
Tuy nhiên, dù là người hay ma thì đối với Lý Tùng, lúc này anh không còn lựa chọn nào khác. Suy cho cùng thì anh cũng không thể làm gì được nhóm người trước mặt.
Kỳ thi thực sự rất hạn chế đối với họ, là một bác sĩ linh dị, họ thường coi thường người bình thường, họ cảm thấy như thể họ thực sự thuộc về siêu nhân, nhưng bây giờ ... Lại là khắp nơi bị người quản chế.
Tuy nhiên, khi Reis nhìn Lý Tùng trước mặt, y không có thái độ tôn trọng mà nhân viên phục vụ khách sạn nên có khi đối mặt với khách.
Y lạnh lùng nói: "Quý khách vui lòng trả phòng ngay lập tức. Tất cả các quy định nhận phòng đều đã được nhấn mạnh với ngươi khi nhận phòng. Nếu không tuân thủ các quy tắc..."
Cái quái gì vậy?
Lý Tùng cười khẩy, nếu dám tham dự kỳ thi chức danh cao cấp, đương nhiên là có chút tài năng rồi.
Trên bàn mổ, anh đã trải qua nhiều thử thách sinh tử. Huống chỉ chỉ là...
"Vậy thì, ta không còn lựa chọn nào khác." Reis thở dài: "Ta thực sự không muốn đi đến mức này."
Sau đó, y nhìn đồng hồ và nói với những nhân viên phục vụ xung quanh: "Các ngươi đã phân phó chưa?”
"Đã xong. Chúng tôi đã làm trả phòng rồi. Từ giờ trở đi, căn phòng này sẽ trống."
Reis sau đó không nhìn Lý Tùng nữa mà nói với người phục vụ khách sạn: "Từ giờ trở đi, xin hãy nhớ và nhấn mạnh rằng khách không thể đếm bóng, dù là của mình hay của người khác."
"Ngươi, ngươi đã trả phòng rồi à?"
Lý Tùng trở nên tức giận, sau đó nhanh chóng lao về phía Reis trước mặt.
Tuy nhiên, ngay khi anh chuẩn bị chạm vào cơ thể Reis, bắt đầu cảm thấy không thích hợp.
Không gian xung quanh...
Không đúng!
Anh bắt đầu cảm thấy không gian vốn hướng về phía trước bắt đầu thay đổi thành nhiều phương hướng khác nhau.
Có cái gì đó khủng khiếp đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Không! Không!"
Tuy nhiên, không ai có thể nghe thấy giọng nói của anh.